C H A P : 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bright's POV:

Tôi và cậu ấy gặp nhau trước khi chào đời... Gia đình tôi và gia đình cậu ấy đã có giao ước rằng khi chúng tôi 18 tuổi thì cả hai chúng tôi sẽ kết hôn với nhau! (Tg: Cái này là người ta gọi là Tảo hôn đấy... ! _ Bright: Im đi, cái này là người ta gọi là Định mệnh chứ?! _ Tg: Dạ em sai rồi! Là định mệnh, không phải là tảo hôn... .) Nhưng nào có ai ngờ thay chúng tôi đều là con trai. Thế nhưng giao ước vẫn là giao ước, thì vẫn phải thực hiện...dù là có cùng giới tính. Gia đình hai bên không hề phản đối chuyện này, nên chúng tôi không hề bị xa cách... !

Cả hai chúng tôi được sinh ra, tôi chỉ sau cậu ấy có 4 tháng! Bright Katshuki là tên của tôi, còn cậu ấy là Shade Mitashu. Gia đình tôi là Chủ của các tiệm kim cương lớn nhất thế giới, còn gia đình cậu ấy là Chủ của cả một Tập đoàn với số tiền khổng lồ bạc tỷ bậc nhất thế giới. Vốn dĩ là gia đình của cả hai chúng tôi là bạn làm ăn với nhau, cũng rất là hòa hợp...

Tuy là cùng giới nhưng cả hai gia đình không cấm cản chuyện giao ước đấy...thế là cả hai chúng tôi là thanh mai trúc mã từ bé đến lớn. Và cả hai chúng tôi đều không biết hai gia đình đã có giao ước đấy, họ cứ giấu kín suốt sau này mới nói ra. Chúng tôi chơi với nhau rất thân như là anh em, chúng tôi cứ bám dính lấy nhau như sam vậy đó...

Năm nay cả hai người chúng tôi đã hầu như là năm cuối cấp III và cũng gần 18 tuổi rồi... Shade bấy giờ là CTHHS, còn tôi là Thư kí của anh. Mỗi buổi sáng đi học tôi đều đi học chung với Shade, nhưng vừa tới cổng trường thì tôi sẽ lại là người luôn xin đi lên lớp trước. Hai người chúng tôi được học chung lớp, ngồi chung bàn, ở Kí túc xá chung một phòng, trong giờ ăn trưa còn ở bên nhau, tôi không thể nào trốn mãi được, các bạn có biết tôi trốn gì không? Tôi trốn những ánh mắt của bọn con gái nhìn về anh ấy đấy, còn tôi đây thì là những ánh mắt kì thị vậy... Dù Shade không quan tâm nhưng tôi lại không thể làm ngơ được. Suốt ngày bị người ta nhìn ánh mắt căm thù, như là một kẻ bám đuôi Shade từ đâu thò ra vậy che hết ánh hào quang của ảnh!

Vì thế mà tôi nghĩ ra một cách hay, khi vào giờ ăn trưa, trống vừa mới tùng một cái thì tôi sẽ chạy thật nhanh để Shade khỏi rủ tôi ăn trưa ở căn tin, và sáng nào tôi cũng chuẩn bị một hộp bento cho mình, ăn một mình ở sân thượng trường cũng có cảm giác ngon miệng nhưng sáng nào cũng dậy sớm để chuẩn bị cơm, rồi còn phải chạy lên sân thượng trường nữa chứ, sau đó còn lén lút giấu cái hộp bento để cậu ấy không phát hiện ra nữa chứ?!

Vậy mà ai nói gần người nổi tiếng thì sướng à... =_= Khổ chết mẹ nó luôn đó, từ hồi học mẫu giáo tôi đã bị như vậy rồi.

Dù gì tôi cũng là một người thuộc loại khá giỏi toàn trường luôn đứng thứ hai về mọi mặt, ngay cả về tiền tôi cũng đầy đủ chỉ sau Shade thôi mà cũng chẳng có ai quan tâm tới cả nên hiện giờ vẫn còn là F.A.

Chỉ tại cái tội thích giấu lai lịch của mình thôi(có mỗi ông thầy Hiệu trưởng biết thôi à, nên cũng giữ bí mật do cậu không muốn ai biết thân phận của mình. Do là trường chuyên, lại còn là lớp chuyên của khối 12, nên cậu muốn học hết bằng tất cả sức lực của mình. Còn Shade thì biết, nhưng nghĩ rằng là m.n đã biết nên cũng không nói gì... Cái trường này thì mọi địa vị đều bị phân biệt đối xử! Càng giàu có thì càng được m.n đãi ngộ tốt hơn, còn tôi thì là được mệnh danh là con nhà nghèo, được học theo học bổng chỉ cần có học tập tiến bộ là mỗi tháng không cần phải đóng tiền đâu, lại còn bao tiền ăn ở KTX như vậy cũng tốt đỡ tốn kém vừa lại tiết kiệm được phần nào?! Như thế là kiếp đời vẫn là cô đơn, vì con gái ngay cả con trai ở trường này đều là con nhà có tiền, nên tôi đâu có ai để ý tới... Họ chỉ để ý con nhà có tiền, có địa vị, có sự nổi tiếng, xã hội ngày càng phức tạp quá muốn tìm một người yêu thực sự rất khó...không có tiền thì chẳng có gì cả.) Shade thì khác, chỉ cần búng tay là có hàng tá cô nghiêng ngả sẵn sàng đi theo anh. (Tg: Cái này, em chẳng biết nói gì luôn anh Bright à?! _ Bright: Sao, là sao?! Anh không hiểu??? _ Tg: Tốt nhất là anh không nên biết thì hơn... \( ̄<  ̄)> Nhưng cũng không phải là điểm mấu chốt của vấn đề, tại anh yêu anh Shade nên cũng đâu còn để ý đến ai đâu! Phải không?! _ Bright: À...thì cũng đúng!!! ^///////^ _ Tg: Thấy chưa?! Trời ơi, mặt đỏ như trái cà chua rồi kìa... Thôi tiếp tục câu chuyện đang ở giữa chừng mà!)

Vào một buổi chiều hoàng hôn như mọi ngày, lúc ấy tôi đang ở Văn phòng CTHHS, để làm nốt bản báo cáo ngày mai cần phải nộp gấp. Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng CTHHS đã về trước rồi, chúng tôi hồi nhỏ thường hay đi học về chung nhưng khi lên cấp III, thì việc học + việc trên trường thì hiện tại tôi khá là bận...nên không còn về chung nữa! Nhưng, việc không phải như tôi đã nghĩ...

- Này, vẫn chưa về sao? - một giọng nói lạnh như băng phát ra từ một chàng trai với một mái tóc màu tím violet, và cùng đôi đồng tử cùng màu đang đứng gần cạnh cửa sổ nơi chiếu màu tà tà của ánh nắng hoàng hôn... .

- Hơ... Sha..de... Cậu...vẫn chưa...về à...! Tớ...tớ...tớ... "Loạt soạt" (tiếng giấy rơi - Tg: Em giả tiếng dở lắm!) Ôi... không... - Tôi giật mình nên trả lời có phần lắp bắp, và đã vô tình làm rơi chồng giấy tài liệu xuống sàn...

-Cậu thật là càng ngày càng vụng về mà... - Anh đi tới cúi người xuống, nhặt từng tờ giấy.

- À...thì...để tớ lụm, cậu...không cần phải như thế đâu...! Để...tớ... - Tôi vội vã rời khỏi chiếc ghế gỗ kia, rồi cúi người xuống lụm những tờ giấy đang vương vãi trên sàn...

- Thật là...tớ sẽ giúp cậu! Mà cậu vẫn chưa trả lời tớ mà?! - Shade vẫn chăm chú nhặt giấy trên sàn!

- Ừhm... Cậu biết đấy, tớ đang làm nốt những bản cáo, mà mai cậu cần... Nên tớ muốn hoàn tất nó ở trường luôn, mà thôi để chuyện đó qua một bên đi! Tại sao giờ này cậu vẫn chưa...chưa về??? - Tôi trả lời khá lúng túng, và tôi vẫn thắc mắc là sao cậu ấy chưa về nên đã gặng hỏi...

- Cái đó thì hồi nãy tớ vô tình ngủ, vì mệt quá nên bây giờ vẫn chưa về thôi!

- Cậu mệt à, nếu thế cậu nên về đi!!! - Bright đang ôm chồng giấy trên người.

- Không đi đâu cả!

- Sao vậy, không phải cậu nói cậu mệt à...?!

- Tại cậu vẫn chưa về mà! - Giọng Shade bắt đầu nhỏ dần.

Và lúc đó cả hai chúng tôi đã vô tình chạm tay nhau, tay tôi chạm vào tờ giấy trắng, cùng với những dòng chữ nhỏ màu đen. Còn tay của anh ấy nắm lên tay tôi... Hai bọn tôi bất giác nhìn nhau, rồi cúi gục mặt xuống sàn! Không hiểu tại sao có phải do ánh nắng hoàng hôn chiếu vào mặt tôi làm mặt tôi đỏ, hay là mặt tôi bỗng đỏ như trái cà chua nó còn nóng rực nữa! Nhưng vì kìm nén lại, nên trên mặt chỉ nóng rực và xuất hiện vài vạch đỏ trên má, tay thì xuất hiện ra mồ hôi... Bàn tay của Shade đã từ từ rời ra, nhưng hơi ấm của nó vẫn đọng trên tay tôi... Tôi cũng từ đó mà từ từ rút, mà cũng không quên cầm tờ giấy ấy... ! Quả thật bàn tay của Shade vô cùng ấm áp, tuy lời nói lạnh băng nhưng lại có đôi tay vô cùng ấm áp! Bàn tay ấy nay đã có chút đổi thay, nó to hơn một chút...đã có thể nắm trọn bàn tay của tôi.

- Xin lỗi... - Tôi thấy Shade im lặng một hồi lâu, nên cảm thấy mình đã làm chuyện gì đó sai trái.

- Sao cậu phải xin lỗi, chúng ta là bạn mà! Đây! - Shade đưa chồng giấy kia cho tôi.

- À, cảm ơn..., giờ thì cậu nên về đi! - 'Chỉ là bạn' Sao nghe thôi mà lòng đau, trái tim cứ như bị dao cứa vào. Lúc đầu tôi cũng từng nghĩ, tự nhắn nhủ như thế, nhưng nó không đau bằng cậu ấy nói ra. Tôi không biết nên làm gì bây giờ, nên tôi chỉ có thể bảo cậu ấy về trước.

- Sao cậu cứ kêu mình về thế, tớ sẽ đợi cậu...

- Như thế sẽ lâu lắm, cậu...

- Không sao, tớ sẽ đợi... - Shade không cho tôi nói hết câu.

Rồi cậu ấy ngồi xuống một cái ghế gần đó. Quan sát từng nhất cử nhất động của tôi, làm cho tôi có chút phần khó xử! Nhưng tôi không thể nào nói cho cậu ta biết được, mà chỉ có thể cố gắng làm cho nhanh...

- Hầy... ! - Shade thở dài, làm cho tôi cũng có chút giật mình nhẹ. Rồi từ từ ngả người xuống ghế mà ngủ!

- Nếu thấy lâu, thì cậu về trước đi cũng được! Không cần phải đợi tớ làm gì đâu?!

- Không, cậu mau làm nhanh lên. - Shade nói giọng cáu gắt, khiến cho tôi cũng phải giật mình!

Tôi không thể làm gì hơn là làm thật nhanh... ... ... ... Cuối cùng thì tôi cũng đã làm xong, rồi tôi chỉ nhìn phía bên trái mình...nơi Shade đang nằm thiếp đi. Tôi tiến lại gần anh ấy, rồi quỳ xuống sàn dùng một cánh tay vuốt nhẹ mái tóc violet trên vầng trán kia được đánh sơ rối. Tôi bất giác giật mình khi cậu ấy đang chuẩn bị quay người về phía trước, cứ tưởng là cậu ta đã tỉnh dậy rồi chứ?! (Tg: Lúc đầu Shade đang nằm người hướng lên trời, sau đó thì nghiêng người sang về phía Bright.) Đôi mắt kia vẫn nhắm chặt, không hề có chút phản ứng! Bây giờ tôi chỉ ước một điều thôi, là thời gian có thể ngưng lại hay chỉ là chậm lại một chút thôi vào giây phút này, thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi... ! Để tôi có thể nhìn ngắm khuôn mặt này của anh ấy. Nhưng làm sao thời gian có thể chậm lại được chứ, tôi suýt nữa thì đã quên mất bản thân mình mà định hôn cậu ấy ở trên bờ môi khô ráp kia... Tôi cảm thấy mình càng ngày càng không thể kìm chế lại bản thân mình được nữa, tình yêu 15 năm tôi ấp ủ... Lòng tôi vẫn luôn rạo rực, tim tôi cứ đập mạnh! Càng không thể kỉm soát lại được, tôi lại càng muốn nói cho anh ta biết cảm xúc thực sự của mình, nên tôi đã...

- Shade... Shade à, cậu có nghe thấy tớ không? Chắc chắn cậu không nghe thấy rồi, vì cậu đang ngủ mà! Tớ...tớ...có điều muốn nói với cậu, một điều mà cậu chưa biết về tớ một bí mật mà 15 năm qua cậu không hề biết (Lúng túng)... À...ừm...thì...cậu có biết không tớ...thích...thích...thích...cậu. Đúng, tớ nói là...là...tớ thích cậu đó! Cũng đã 15 năm rồi, từ cái ngày mà hai gia đình gặp mặt nhau khi ấy ta mới có 3 tuổi! Chúng ta gặp nhau, lúc ấy tớ còn khép nép, rụt rè trốn sau mẹ, còn cậu thì không hề sợ hãi gì cả mặt thì lại rất lạnh lùng! Lúc ấy tớ tự hỏi chàng trai này không biết cười sao, nhưng không lúc đó cậu đột ngột chạy tới nhìn tớ, nắm bàn tay của tớ, nở một nụ cười mỉm và nói:

Khi tôi còn nhỏ, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau... Và đó cũng là điểm khởi sự đầu cho một tình yêu thực sự!!!
*Hồi tưởng:

- Chào, tớ là Shade Mitashu. Còn cậu?

- Tớ là Bright... Kat...suki. Hân hạnh được làm quen với...cậu..., Shade!!!

- Cậu lên phòng tớ đi, nhiều đồ chơi chơi vui lắm!

- Ờ...ừm...

~ Kết thú hồi tưởng ~

* Tiếp tục câu nói:

- Tuy chỉ là một nụ cười ngắn ngủi, nhưng nhờ chính điều đó cậu đã giúp tớ tự tin hơn, đúng tớ đã thích cậu từ giây phút đó. Tớ biết là cậu tuy có hơi lạnh lùng, nhưng cậu có một đôi bàn tay thực sự rất ấm áp... Có phải là cậu nghĩ tớ không bình thường không?! Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cậu về thời gian qua đã ở bên cạnh tớ, tớ sẽ nhớ mãi không quên. Năm nay chúng ta sẽ kết thúc năm học của mình và có lẽ năm nay cũng sẽ là năm cuối cùng, tớ không còn có cơ hội gặp cậu được nữa! Khi chúng ta kết thúc cuối năm học này, tớ sẽ đi du học và sinh sống ở đó. Đây chắc có lẽ là cơ hội cuối cùng tớ ở bên cậu, nên mình sẽ trân trọng những thời gian quý báu còn lại. Tớ chỉ muốn bên cạnh cậu, hàng ngày có thể nhìn ngắm khuôn mặt cậu, giống hệt như lúc này vậy... Nếu tớ mà nói tớ thích cậu trước mặt khi cậu đang thức thì cậu chắc chắn sẽ thấy tớ thật kinh tởm, thật đáng ghét và luôn tránh xa tớ. Tớ biết điều đó nên tớ đã không làm vậy. Hoặc có lẽ là tớ quá yếu điếu để chấp nhận một sự thật rằng cậu từ chối tớ... Nếu cậu đồng ý, thì tớ thật sự rất vui, rồi lại có cảm giác rằng cậu chỉ thương hại tớ thôi! Nhưng nếu không thì tớ cũng không thể nào để cậu bị những người khác nói xấu về cậu được... .

Cái này là khi tôi đang ở trong nhà vệ sinh gần đó, thì tôi đã vô tình nghe hết một cuộc nói chuyện của một đám nữ sinh khoảng 2 - 3 người gì đó... Nhưng khi nghe xong, những người bên ngoài đã đi tôi ước gì những gì mình nghe thấy chỉ là nghe nhầm thôi!
*Hồi tưởng :

-Này, cậu có biết tên Bright Katshuki, của lớp 12A không? (1)

- À, có phải là cái thằng bám đuôi Shade Điện hạ phải không? (2)

-Ừ, là thằng đó đó...(1)

- Vậy có chuyện gì sao??? (3)

- Cái thằng đó làm tao ngứa mắt,lúc nào nó cũng lẽo đẽo theo sau, cứ bám dính Shade Điện hạ không rời, không biết nhục sao?! (1)

- Tao nghĩ nó bị Gay đó?! (3)

- Ừ, tao cũng nghĩ vậy!!! (1 + 2) - Đúng là đồ bệnh hoạn mà...

- Nếu lần sau tao thấy nó, cứ bám dính anh ấy thì chắc chắn phải cho hắn một trận nhớ đời mới được... (2)

- Phải đó,cho một trận nhớ đời luôn! (1 + 3)

- Con nhà nghèo, mà cứ thích trèo cao...sau này sẽ té đau lắm đây... (3)

- Chim sẻ mà cứ tưởng mình là Phượng hoàng! Suốt ngày cứ giả nhân giả nghĩa..., cứ nở một nụ cười giả tạo không biết mệt sao?! (1)

- Hư... Không biết chức Phó của Hội CTHHS là do ai bầu ra nữa? Làm mất hết thể diện. (3)

- Nhưng nếu mà Điện hạ mà cũng bị như vậy thì... Trời ơi thật là nhục nhã mà, ai ngờ con trai của Cả Tập Đoàn có thương hiệu lớn toàn quốc, mà bị thì... ! (2)

- Chắc chắn là không thể nào?! (1+2+3)

- Thôi, chúng ta đi thôi! Trễ tiết bây giờ?! (1)

- Ừ! (2+3)

~ Kết thúc hồi tưởng ~

* Tiếp tục câu nói:

- Đôi khi tớ hay tự ti vì tại sao mình không phải là con gái, khi thấy mấy bạn nữ luôn bao quanh cậu, tớ đã cảm thấy có phần ghen tị với họ nhưng cũng có một vài phần vui vẻ vì cậu có thể yêu một cô gái bất kì thay vì cậu chọn mình! Có phải tớ như là  một bức tường vô tình chắn lối đi tương lai sáng ngời của cậu không? Vậy thì tớ xin lỗi cậu nhé, bức tường này sẽ không cản trở cuộc sống của cậu nữa đâu vì tớ sắp đi rồi, cậu sẽ không thấy mặt tớ lần nào nữa đâu. Nếu tớ mà là con gái thì tớ đã có thể thẳng thắn nói tình cảm của mình cho cậu biết, nhưng không tớ lại là nam. Nhưng cũng thật may mắn vì tớ vẫn được ngồi bên cạnh cậu trong những giờ học, cùng cậu ăn những bữa cơm nó cứ như là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp mà tớ hoàn toàn không hề muốn tỉnh dậy lúc nào!!! Trong những thời gian cuối cùng này, tớ sẽ giữ khoảng cách với cậu, không được để tình cảm lấn át đi í chí để tớ lên đường mà không có một chút do dự nào cả! Khi tớ chuẩn bị chào mọi người để đi, tớ sẽ không nói lời tạm biệt với cậu mà thay vào đó là lời vĩnh biệt với cậu. Không cần phải nhớ tớ đâu, mà hãy cứ quên nó đi cho nó bị trôi theo dòng thời gian đi! Nếu cậu xem tớ như là một người bạn, thì tớ cũng xem cậu là một người bạn, biết đâu ở ngoài kia tớ sẽ tìm thấy một nửa kia của mình... - Phải, tôi đã thú nhận rồi những gì mà tôi đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay!Không biết từ bao giờ mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đã xuất hiện hai dòng nước mắt. Nó cứ lăn dài, lăn dài xuống mặt đất!

Rồi bỗng anh ấy khẽ nhíu mày, tôi biết anh sắp tỉnh nên tôi cố gắng kìm nén lại cảm xúc và những giọt nước mắt. Tôi lấy tay để lau hàng nước dài trên mặt...

- Bright, cậu xong việc chưa? - Shade mở đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, nói giọng ngái ngủ.

- Xong rồi, có phải cậu mệt đúng không? Ta đi về thôi! - Tôi quay lưng lại để không cho cậu ấy thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi. Nhưng vẫn chú ý từng hành động của anh. - Cậu đang thẫn thờ gì đó???

- À, không có gì đi thôi không thì ông bảo vệ đóng cửa là tiêu.

- Mà...mà hồi nãy lúc cậu...cậu ngủ, cậu có nghe...nghe thấy gì không? - Tôi suýt nữa là quên đoạn tỏ tình của mình luôn, nên tôi phải ầm ừ mà hỏi...

- Không, tớ có nghe thấy gì đâu?! Chẳng lẽ cậu đã nói gì à!

- Phù... - Tôi thở dài mội hơi thật ư rất là nhẹ nhõm, cứ tưởng là đã bị lộ rồi chứ. - À! Không có gì đâu...

. . . . . . . . .

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã về Kí túc xá, thật ra là nó khá gần trường..., nhưng tại vì chúng tôi cứ lấp ló ngoài hàng rào, nên bị nghi là trộm. Và sau đó là bị ông bảo vệ lên lớp với một bài thuyết giáo! Và cũng như mọi ngày, tôi là người nấu ăn, còn cậu ấy thì tắm, VSCN,..., xong rồi thì nằm bẹp xuống cái Sofa mà xem TiVi!!! Và một ngày chúng tôi đã kết thúc như thế đấy?!

Xong rồi đó cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ!!! You are my star 🌟...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bây giờ là phần phỏng vấn, về vấn đề "bên cạnh người nổi tiếng"!!!

Tg: Xin chào tất cả m.n, tôi là tác giả của tác phẩm "Shade 💟 Bright" - Anh yêu em... Và hôm nay là hai khách mời của chúng ta, cũng là hai nhân vật chính! Anh Shade và anh Bright!!!

Bright: Xin chào m.n, cảm ơn tất cả sự nhiệt liệt của các bạn.
Shade: ... ... ... .

Bright: Này anh Shade, anh cũng chào mọi người đi chứ?!

Shade: Chào.

Tg: Hôm nay chúng ta sẽ phỏng vấn hai anh về một vấn đề đã xảy ra ngay trong tập '#1'. Đó là "bên cạnh người nổi tiếng"! Chúng ta đầu tiên sẽ hỏi anh Bright...

Bright: Cảm ơn, về vấn đề này thì tôi là nạn nhân trong bộ phim này. Giờ tôi bây giờ mới hiểu cảm giác bị người ta nhìn bằng con mắt khác... Khi ngày nào cũng bị Shade dính chặt như sam. Và tôi hề thích như thế!

Tg: Vậy sao??? Mình chưa bao giờ biết được cảm giác ấy?!

Bright: Vì cậu đâu có người bạn là người nổi tiếng, nên chắc chắn sẽ không hiểu được cảm giác đó đâu! Hây da... Khổ lắm đó, bạn sẽ không muốn trải qua chuyện đó đâu!!!

Tg (nghĩ: Sao câu nói này cứ như là châm chọc mình ấy nhỉ???) : Tội nghiệp quá đi à, thôi đừng buồn nữa... "Định lấy tay vỗ vai an ủi cho Bright, thì bị ai kia hất ra. Phải, đó chính là Shade!"

Shade: Này, ngươi đang định làm gì đó hả? Cấm ngươi động vào em ấy, em ấy là vợ tương lai của ta đấy...

Bright: Anh Shade ... >/////<

Shade: Bright... '///' Sau này đừng bao giờ nghe con Tg này, nói bậy nữa?!

Rồi hai người nắm tay nhau, nhìn nhau đắm đuối... Khiến cả cho hậu trường hỗn loạn hết cả lên!

Tg: Xin lỗi tất cả m.n, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc... Cảm ơn các bạn đã đó xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net