chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại rừng trúc:

Phu nhân đã nhanh chóng đi vào rừng trúc khi biết rõ có người đang theo dõi mình. Bà ấy đứng ẩn sau một bụi trúc lớn để tìm ra kẻ đi theo bà vào đến tận đây. Quản gia cùng với những tên thị vệ chạy theo đến đây thì mất dấu.

- Chúng ta mất dấu rồi, chắc bà ấy chưa đi xa khỏi đây đâu, các ngươi hãy mau đi tìm xung quanh đây đi.

Quản gia quay ra nói cùng đám thị vệ, chúng lập tức đi tìm. Ông vô tình thấy được tấm khăn trắng mắc trên nhánh cây của bụi trúc phía trước. Ông ta đi lại gần thì bất ngờ bà ấy bước ra, tay cầm thanh kiếm kề sát cổ của ông. Ông ta bất ngờ đứng sững người, nét mặt trở nên biến sắc.

- Người là ai? Sao lại theo dõi ta? 

Bà ấy nói lớn.

- Người không nhận ra hạ thần sao? 

Ông ta nói giọng run rẩy.

- Ngươi là...

Bà ấy hạ thanh kiếm xuống, rồi nhìn ông ta nói:

- Thì ra là quản gia của vương quốc Xá Vệ!

- Đã mười mấy năm trôi qua, nhìn người có vẻ thay đổi hơn nhiều. Vậy trong thời gian đó người đã sống như thế nào?

- Ta sống như thế nào, ở đâu không liên quan tới ngươi. Bây giờ thì ngươi hãy đi đi...và hãy coi như chưa nhìn thấy ta.

Bà ấy dứt lời định đi thì:

- Khoan đi đã...

Quản gia đã âm thầm sai người đi bẩm báo cho quốc vương Hàm Tân biết. ông ta đến vừa kịp lúc.

- Bệ hạ! 

Quản gia cúi đầu kính cẩn chào.

Bà ấy xoay người lại và không khỏi ngạc nhiên nhìn ông ấy.

- Đã lâu rồi không gặp, nàng đã sống ở đâu trong suốt 17 năm qua? 

Ông ta hỏi.

- Hừ...chắc tôi không phải cảm ơn vì ông không giết, mà cho tôi sống khổ sở, tôi phải ẩn nấp ở khắp nơi, còn bị bọn quân lính rượt đuổi. Chính ông đã khiến tôi vào bước đường cùng này.

Bà ấy nói giọng đầy oán trách.

- Kim Ngọc, chuyện của ngày trước cứ để nó qua đi...ta...đến đây để xác thực một chuyện. Kim Như có phải là con giá của ta không?

- Ông biết rồi sao, đúng nó là con của ông, đứa con bị ông bỏ rơi khi chưa được chào đời.

Bà ấy nói lớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của một người phụ nữ tóc trắng đã chịu nhiều khổ đau.

- và tôi tin chắc rằng, nếu như con bé biết được nó có một người cha độc ác như vậy thì con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.

Bà ấy dứt lời, thì dùng phép thuật ra hiệu, con bạch khổng tước bay tới và đáp xuống. Sau đó bà ấy leo lên lưng nó rồi bay mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net