25. đệ đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có đệ đệ như ngươi."

/zh/

Thành Hàn Bân suốt một buổi đều như ngồi trên đống lửa, lần đầu tiên có cảm giác chỉ ngồi yên một chỗ lại có thể mệt mỏi đến mức này, thậm chí so với dẫn quân đánh trận còn hao tổn sức lực hơn. Hắn ngồi đối diện quận chúa, miễn cưỡng phối hợp với nàng diễn một màn thăm hỏi qua lại, diễn đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán mới tiễn được người ra cửa.

Nàng vừa rời khỏi, tướng quân lập tức quay đầu chạy như bay về phòng. Nhìn thái độ của Chương Hạo ban nãy, hắn biết chắc cậu lại suy nghĩ lung tung rồi tự ôm khó chịu trong lòng. Hắn hiện tại gấp gáp muốn trở về dỗ dành tiểu thiếu gia nhà mình. Ấy vậy mà khi đẩy cửa vào phòng, vốn tưởng người kia sẽ ngoan ngoãn chờ ở bên trong, ngờ đâu chỉ có mỗi căn phòng trống rỗng, chẳng thấy bóng dáng Chương Hạo đâu.

Người của ta lại chạy đi đâu mất rồi?

Thành Hàn Bân cuống quýt cả lên, hết chạy tới phòng bếp lại đến nhà tắm, nơi đâu cũng không tìm được Chương Hạo. Hắn gọi hộ vệ gác cổng tới thì được thưa Chương công tử chưa từng rời đi. Thành Hàn Bân đứng trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi quay người đi đâu đó.

Phía sau phủ tướng quân có một hồ cá, ngăn cách với sân vườn bởi một bức tường thấp. Khi hắn tới nơi, quả thật giống như dự đoán, Chương Hạo đang ngồi vắt vẻo bên trên vách tường. Hắn giật thót tim. Sao ấm sắc thuốc nhà hắn tay chân yếu ớt lại leo lên đó được, còn không sợ ngã chết hay sao? Tướng quân thấy người trong lòng mình cứ ngồi ngây ngốc nhìn về phía hồ cá, hắn đến gần cũng chẳng mảy may phát hiện.

Thành Hàn Bân đứng dưới vách tường, lấy đà rồi dễ dàng vọt lên ngồi bên cạnh Chương Hạo. Cậu đang thất thần thì bỗng bị ai đó giữ lấy bả vai, giật mình hét toáng lên, lảo đảo suýt thì ngã từ trên cao xuống. Thành Hàn Bân thấy cậu bị mình dọa sợ, dứt khoát ôm Chương Hạo ngồi vào lòng mình.

Cậu trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt quả thật đã bị dọa không ít. Chương Hạo lại cúi đầu, giận dỗi hừ một tiếng, dứt khoát không chịu tiếp tục nhìn Thành Hàn Bân. Hắn làm sao không biết người này đang buồn bực, ở cạnh nhau lâu như vậy, dỗ ngọt Chương Hạo là chuyện Thành Hàn Bân đã làm đến thành thạo.

"Bảo bối của ta sao lại ngồi ở đây?"

Hắn quen thói kề sát tai Chương Hạo mà thì thầm. Cậu muốn tránh cũng tránh không được, cả người đều bị hắn ôm cứng lấy.

"Cao như thế này không sợ bị ngã hay sao?"

Chương Hạo vẫn không trả lời, giận dỗi thở phì phò. Thành Hàn Bân nhếch môi, xoa xoa bầu má mềm của Chương Hạo, không ngừng vuốt ve để mèo con thu lại nanh vuốt.

"Nhưng mà ta thì rất sợ đó. Thiếu gia vàng ngọc của ta, lỡ như để bị thương ở đâu thì ta sẽ đau lòng chết mất."

Chương Hạo lại hừ lạnh, thầm nghĩ đã có hắn ở đây sao có thể để mình bị thương được cơ chứ. Thành Hàn Bân yêu chết cái bộ dáng bĩu môi buồn bực này của Chương Hạo, cảm thấy người trong lòng vừa khó chiều vừa đáng yêu.

"Giận rồi sao?"

"Không giận, ngươi là cái gì mà có thể khiến ta giận."

Thành Hàn Bân bất lực cười trừ, đồ ngốc ngồi trong lòng hắn nói không giận có nghĩa là đang giận lắm rồi đây. Tâm tư lòng vòng của người kia hắn đoán không ra, chẳng biết trong đầu Chương Hạo đang nghĩ gì để mà còn lựa lời dỗ dành. Thành Hàn Bân ôm Chương Hạo chặt hơn, vùi mặt vào cổ cậu.

"Ta còn có thể là gì? Là ái nhân của ngươi, là người ngươi xác định ở bên trọn kiếp? Tiểu Hạo ngốc, ngươi nói xem ta có thể là gì?"

Chương Hạo thấy hắn dính dính nhão nhão trên người mình, khó chịu huých vai, đẩy người hắn ra.

"Không phải chính miệng ngươi nói chúng ta là bằng hữu hay sao?" 

Chương Hạo khoanh tay, mặt hằm hằm nhìn Thành Hàn Bân. Hắn bị ánh mắt người kia nhìn đến ngứa ngáy cả người. 

Hóa ra là để tâm chuyện này.

"Ây... Sao lại ngốc như vậy chứ." Hắn xoa xoa thái dương. "Ở chốn hoàng cung này đâu đâu cũng là nguy hiểm, ta làm sao có thể thừa nhận ngươi là người trong lòng của ta được. Lỡ như có người nhắm vào ngươi. Ta chỉ có thể làm vậy để bảo vệ Tiểu Hạo nhà mình mà thôi."

Chuyện này Chương Hạo dĩ nhiên hiểu, cậu cũng không muốn bản thân trở thành điểm yếu của Thành Hàn Bân. Nhưng mà vị quận chúa kia cứ trước mặt cậu không ngừng khiêu khích, lòng Chương Hạo dĩ nhiên khó chịu, lại có chút uất ức không có nơi phát tiết. Thành Hàn Bân rõ ràng là của cậu cơ mà.

"Dù như vậy... Dù như vậy nhưng ai thèm làm bằng hữu của ngươi cơ chứ."

Chương Hạo tốn biết bao nhiêu năm để vượt qua ranh giới mang tên 'bằng hữu' giữa hai người. Hiện tại hắn lại một lần nữa trước mặt người ngoài đẩy mối quan hệ giữa cả hai về điểm xuất phát. Chương Hạo thật sự giận rồi. Thành Hàn Bân cũng biết cậu khó chịu, ngoài việc hết ôm ôm lại hôn hôn thì chẳng dám nói lời nào, chỉ ngồi yên nghe Chương Hạo nói tiếp.

"Ta có rất nhiều bằng hữu ở Thái Y Viện, hộ vệ ở phủ của ngươi cũng cùng ta kết giao. Nếu nói như ngươi, chẳng lẽ ta cũng có thể cùng bọn họ giống như chúng ta hiện tại, có thể nắm tay, ôm ấp, cũng có thể hôn m-" Chương Hạo chưa kịp nói xong miệng đã bị Thành Hàn Bân bịt kín.

Hắn hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, tự nhủ trong đầu rằng Chương Hạo đang giận dỗi nên mới chọc tức mình mà thôi. Hắn cắn một cái vào vành tai Chương Hạo xem như trút giận.

"Nếu ngươi còn nói nữa, ta không chắc bản thân có thể làm ra chuyện gì đâu."

Trong giọng nói của hắn không nghe ra vẻ đùa giỡn, Chương Hạo cũng thức thời mà im lặng dù trong lòng vẫn còn tức lắm. Dám giận ngược lại cậu, lại còn hù dọa cậu, Thành Hàn Bân đáng ghét.

"Ngoài ta ra thì không ai có thể làm như vậy với ngươi, có biết chưa hả?" 

Thành Hàn Bân chơi xấu ôm lấy mặt Chương Hạo hôn loạn xạ khắp nơi khiến cậu la oai oái nhưng không dám vùng vẫy mạnh vì sợ ngã. Từng tấc trên mặt Chương Hạo đều bị hôn qua Thành Hàn Bân mới thỏa mãn mà buông ra, Chương Hạo nhăn nhó đánh hắn một cái nhẹ tênh.

"Bằng hữu sẽ không hôn nhau." Chương Hạo bĩu môi.

"Biết rồi mà, vậy thì không làm bằng hữu nữa. Nhưng ta thật sự không biết trước mặt người khác nên gọi bảo bối của ta là gì, ngươi nghĩ thử xem."

Hắn giả vờ chống cằm suy nghĩ, thật ra là đang âm thầm quan sát vẻ mặt của Chương Hạo. Cậu hiện tại cũng rất tập trung suy nghĩ, rồi như nhớ ra điều gì mà ồ lên. Nét mặt hào hứng chẳng còn sót lại chút gì giận dỗi ban nãy. Thành Hàn Bân cười thầm trong lòng, tại sao người của hắn vừa dễ giận lại dễ dỗ như vậy cơ chứ.

"Gọi ta là ca ca. Lúc nhỏ mỗi lần ta muốn ngươi gọi ta là ca ca đều bị từ chối, rõ ràng là nhỏ hơn ta một tuổi, lại cứ thích ra vẻ lớn hơn." 

Chương Hạo nhớ tới dáng vẻ của Tiểu Hàn Bân ngày xưa mà vừa thương vừa tức, lúc nào cũng giống hệt ông cụ non. Hiện tại hắn đã cao lớn thế này rồi, ép hắn gọi mình là ca ca cũng không tồi. Chương Hạo vui vẻ nắm bắt thời cơ.

Thành Hàn Bân giả vờ lưỡng lự suy nghĩ càng khiến Chương Hạo thêm đắc ý. 

Mau mau gọi ta là ca ca đi.

"Gọi ca ca cũng tốt, chỉ có điều..." 

Hắn đang nói lại thôi, ánh mắt ái ngại nhìn Chương Hạo khiến cậu hiếu kỳ không nhịn nổi, bắt lấy cánh tay hắn.

"Có điều như thế nào?"

Lúc này hắn mới khẽ nhếch miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn Chương Hạo, tay cũng không yên ổn mà siết lấy eo người kia.

"Có điều nếu trên giường cũng gọi ngươi là ca ca thì chẳng phải không được ổn lắm hay sao?"

Chương Hạo nghe xong lập tức giãy nảy lên, đỏ bừng hết cả mặt.

"Thành Hàn Bân, đồ hư hỏng."

Hắn bị mắng vẫn rất hưởng thụ mà gật gù, càng tiến sát về phía Chương Hạo khiến khoảng cách vốn đã không đáng kể giữa bọn họ hoàn toàn biến mất.

"Là đệ đệ hư hỏng, mong sau này được ca ca chỉ giáo nhiều hơn."

Chỉ vì đề nghị này của bản thân đã khiến Chương Hạo hối hận suốt mấy ngày liền, trong lòng không ngừng tức giận mắng mỏ Thành Hàn Bân. Trên đời này làm gì có đệ đệ nào giống như hắn, suốt ngày chỉ biết bắt nạt ca ca của mình, hại Chương Hạo sốt cao cả một ngày trời nằm bẹp dí ở phủ tướng quân. Sau khi hạ sốt lại tiếp tục bị cơ thể đau nhức lẫn cổ họng khàn đặc giày vò thêm vài hôm nữa.

Chương Hạo đây không có tên đệ đệ hư hỏng như vậy!

Người ở phủ tướng quân không rõ chuyện gì, chỉ thấy Chương công tử vừa hết bệnh lập tức nổi giận đùng đùng bỏ về Thái Y Viện. Thành tướng quân nhà bọn họ thì cuống quýt đuổi theo sau, luôn miệng gọi ca ca, nhưng ngài có ra sức dỗ dành đến mấy Chương công tử cũng không chịu để ý đến. Nhưng chỉ vài hôm sau, rất nhanh hai người lại làm lành, tướng quân một lần nữa thành công dắt công tử về phủ. Nhưng đâu ai nghĩ chỉ tới sáng hôm tiếp theo liền có thêm một trận gà bay chó sủa.

"Chương công tử lại tức giận bỏ về rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net