41. vĩnh viễn không xa rời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Số mệnh đã ấn định đời này vĩnh viễn không xa rời."

/shb + zh/

Thành Hàn Bân ngà ngà say, từng hơi thở tỏa ra hương rượu thơm nồng, đứng ngẩn người nhìn hai chữ song hỷ đỏ thẫm dán ở trước cửa. Lòng hắn tuy đã nóng như lửa đốt nhưng lại cứ chần chừ không dám tiến vào. Hôm nay là lễ tân hôn của hắn cùng người kia, mà đêm nay là đêm động phòng, còn trước mắt chính là phòng tân hôn mấy ngày nay hắn cất công bày biện.

Trên người hắn mặc hỷ phục vẫn còn mang theo hơi men nhàn nhạt. Thành Hàn Bân thầm tưởng tượng ra dáng vẻ của Chương Hạo phía bên kia cánh cửa, lòng càng thêm vài phần khẩn trương. Bên trong phòng tân hôn là Chương Hạo của hắn, là người bao năm qua hắn dùng tất cả chân thành mà đối đãi, dung túng lại cưng chiều, là người hắn muốn cùng trải qua đến hết nửa đời còn lại. Giờ phút này người ấy đã trở thành người của hắn.

Thành Hàn Bân cuối cùng cũng đẩy cửa tiến vào. Phía bên trong không có quá nhiều ánh sáng, chỉ có những ngọn nến chập chờn thắp quanh phòng, vừa đủ cho bầu không khí ám muội đêm nay. Ánh nến hắt lên người đang ngồi trên giường, soi rõ Chương Hạo một thân hỷ phục đỏ rực, trên đầu còn mang khăn trùm, lụa đỏ mềm mại che khuất gương mặt của người kia.

Trống ngực Thành Hàn Bân đập dồn dập, hắn bước vài bước tới gần rồi khựng lại. Chương Hạo vậy mà... Vậy mà ngủ quên mất rồi.

Hiện tại hắn mới để ý đến tư thế của người kia. Chương Hạo ngồi trên giường, đầu tựa vào trụ giường, từng hơi thở đều đều yên ổn, lâu lâu còn phát ra âm thanh nho nhỏ sau tấm lụa mỏng, hiển nhiên là đã ngủ say.

Hắn dở khóc dở cười không biết phải làm sao, thầm oán trách đám quan lại ở tiệc rượu ban nãy, hết chúc rượu rồi đến vỗ tay chúc mừng. Hắn dù trong lòng đã gấp không chịu được cũng nào có thể không nể mặt mũi mà thẳng tay tiễn người về. Mãi đến tận khuya bọn họ mới thấy đủ, nối đuôi nhau vui vẻ đi ra cổng. Thành Hàn Bân thở dài, vậy mà lại để Chương Hạo một mình trong phòng tân hôn chờ mình đến ngủ gật.

"Tiểu Hạo."

Thành Hàn Bân cúi người, cách một tấm lụa mỏng thì thầm vào tai người kia. Chương Hạo ngủ đến mơ màng, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Hắn gọi thêm vài lần người trên giường mới có phản ứng, chép miệng giơ tay lên huơ trúng mặt hắn như muốn bảo im lặng đừng làm phiền. Thành Hàn Bân bật cười, chút tâm trạng nôn nao của tân lang hiện tại bị bộ dạng lười biếng ham ngủ của Chương Hạo làm cho biến mất không còn dấu vết.

"Đêm động phòng mà cũng có thể ngủ ngon như vậy, ta thật sự phục ngươi rồi."

Hắn hết cách, tiến tới bế ngang người Chương Hạo lên rồi lại một lần nữa thả xuống chăn gấm êm ái. Chương Hạo bất ngờ kêu lên một tiếng, lập tức mở mắt, đầu óc tỉnh táo không ít.

"Hàn Bân? Ngươi trở lại rồi sao?"

Chương Hạo xuyên qua lớp khăn voan đỏ, lờ mờ thấy được góc cạnh gương mặt người kia. Vốn muốn chờ hắn trở về cùng uống rượu hợp cẩn, lại vì cả ngày hôm nay mệt mỏi, sơ ý thiếp đi.

Thành Hàn Bân ừ nhẹ một tiếng.

"Không ngờ tiệc rượu lại kéo dài như thế, để ngươi chờ lâu rồi."

Chương Hạo lắc đầu, không tiếp tục đáp lời hắn.

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trầm mặc khiến cả hai lúng túng một hồi lâu. Rõ ràng đã bên nhau lâu như vậy, không hiểu cớ sao giờ phút trọng đại này lại không ai biết phải nói gì, cả căn phòng tân hôn ngập tràn nỗi xấu hổ.

Thành Hàn Bân hắng giọng, ngượng ngùng mở lời.

"Vậy..." Tiếp theo nên làm như thế nào?

Đừng nói cái gì mà tướng quân uy mãnh, hắn trên chiến trường có thể hô mưa gọi gió nhưng trong phương diện này cũng chỉ mới là lần đầu mà thôi, thật sự một chút kinh nghiệm cũng không có.

Sắc mặt Chương Hạo sớm đã đỏ bừng, nhờ có khăn trùm che khuất mới có thêm vài phần can đảm. Cậu hơi ngẩng đầu, bình tĩnh nói.

"Tân lang chẳng phải nên giúp ta vén khăn hay sao?"

Thành Hàn Bân dĩ nhiên nghe hiểu, cứng nhắc tiến tới gần thêm một chút, khẩn trương đưa tay ra rồi bỗng chốc cứng đờ giữa không trung. Xúc cảm mềm mại từ lụa mỏng chạm vào mu bàn tay hắn. Thành Hàn Bân hít một hơi thật sâu, tiếp tục chầm chậm vén khăn lên.

Lụa đỏ bị vén lên để lộ gương mặt thanh tú, điềm đạm của Chương Hạo. Hắn tháo khăn trùm ra, đôi tay run rẩy đến giữ một tấm khăn voan cũng không nổi, để mặc nó rơi xuống sàn gỗ lạnh lẽo. Hai mắt hắn chưa từng rời khỏi gương mặt người kia. Thành Hàn Bân cảm thấy giữa cảnh sắc nhuốm màu đỏ rực của đêm tân hôn thì sắc đỏ thẹn thùng trên gương mặt Chương Hạo là thứ xinh đẹp nhất.

Chương Hạo bị người kia nhìn đến mức bối rối quay mặt đi, không dám nhìn thẳng.

"U-Uống rượu hợp cẩn..." Chương Hạo lắp bắp.

Tên tướng quân này, rõ ràng còn biết bao nhiêu nghi lễ đêm tân hôn vẫn còn chưa làm, hắn lại cứ ráo riết nhìn chằm chằm người ta như thế, thật sự khiến cậu xấu hổ muốn chết mà.

Thành Hàn Bân lúc này mới phát hiện mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng trên bàn, hắn tiến tới bưng hai chén rượu lên, nhìn về phía Chương Hạo.

"Nhưng ngươi không uống được rượu."

Thành Hàn Bân nói, Chương Hạo lập tức phản bác.

"Là không uống, không phải không uống được. Ta cũng chưa từng thử bao giờ, một chén nhỏ chắc không có việc gì."

Thấy thái độ kiên quyết của người kia, Thành Hàn Bân không thể làm gì khác ngoài thuận theo. Hắn đưa một chén rượu cho Chương Hạo rồi vòng tay móc qua cánh tay của người kia, ngửa đầu một hơi uống hết chút rượu ít ỏi trong chén. Hắn uống xong liền đăm đăm nhìn gương mặt Chương Hạo đang kề sát mặt mình. Đầu tiên cậu đưa đầu lưỡi ra thăm dò mùi vị của thứ trong chén, vì bị hương vị cay nồng xộc vào mũi mà cả khuôn mặt nhăn nhó hết cả lại. Rồi Chương Hạo như hạ được quyết tâm, nhắm tịt hai mắt, học theo hắn một hơi uống cạn.

Chương Hạo sau khi uống hết mới từ từ mở mắt, lúc này bốn mắt chạm nhau, khoảng cách gần đến mức Thành Hàn Bân cảm thấy lúng túng. Hắn vội vàng đứng bật dậy dọn dẹp, xong xuôi lại quay về giúp Chương Hạo thay một bộ y phục khác thoải mái hơn, hỷ phục trên người hắn cũng đã thay ra xong.

"Nghi thức rườm rà gì đó đều làm xong cả rồi, đã hài lòng hay chưa tiểu thiếu gia của ta?"

Chương Hạo ngồi yên để hắn xoay tới xoay lui giúp mình. Để ý người kia bỗng dưng yên tĩnh thái quá, Thành Hàn Bân nghi hoặc nâng mặt Chương Hạo lên. Sắc mặt Chương Hạo so với lúc nãy còn đỏ hơn vài phần, đáy mắt cũng trở nên mông lung, lấp lánh ánh nước nhìn hắn. Cậu say rồi, chỉ uống nửa chén rượu mà đã say.

"Ta không phải tiểu thiếu gia..." Trong lời nói của Chương Hạo mang theo chút giọng mũi. "Là tiểu tân lang."

Thành Hàn Bân biết người kia thật sự say, không đôi co với cậu làm gì, chỉ mở miệng trêu chọc.

"Được rồi, ngươi tân lang, vậy còn ta là gì đây?"

Chương Hạo vươn tay bắt lấy gương mặt của người đối diện, ngắm nghía một hồi lâu.

"Ngươi là Thành Hàn Bân?"

"Đến ta là ai cũng không nhận ra?" Tại sao hắn không biết tửu lượng của người này lại kém đến thế, nếu lỡ có kẻ nào khác đến mạo danh hắn mà động phòng, có lẽ Chương Hạo cũng không phát hiện. "Ta là Thành Hàn Bân."

"Thành Hàn Bân là tân nương của ta. Tân nương của ta thật đẹp mắt." Chương Hạo nhìn hắn đến si ngốc, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Hắn dở khóc dở cười đón nhận nụ hôn. Đến cầu thân là hắn, đưa sính lễ cũng là hắn, vậy mà hiện tại qua miệng Chương Hạo, hắn lại trở thành tân nương vừa được gả đi. Thành Hàn Bân dùng nụ hôn này để bày tỏ bất mãn, hắn cắn nhẹ bờ môi Chương Hạo, ép người kia mở miệng ra để nụ hôn được sâu hơn. Bàn tay hắn vòng ra phía sau, gắt gao giữ lấy gáy cậu, không chừa cho người kia bất kỳ đường lui nào.

Chương Hạo cảm thấy bản thân sắp không thở nổi mới náo loạn đẩy hắn ra, vì hơi men mà tính tình càng thêm phần nóng nảy. Chương Hạo che miệng mình.

"Không được hôn nữa. Đau!"

"Chương Hạo, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta... Một chút nữa vẫn còn nhiều chuyện sẽ đau hơn."

Lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy có chút hối hận. Dù gì Chương Hạo cũng say rồi, tuy đã sớm ở bên nhau, chuyện gì cần làm cũng đã làm, nhưng đây là lần đầu tiên Chương Hạo không tỉnh táo trước mặt hắn. Thành Hàn Bân nhìn Chương Hạo ngây ngây ngốc ngốc ngồi trên giường, thật sự không nỡ xuống tay. Hắn cười khổ cởi giày leo lên giường, tiện tay ôm lấy người kia nằm xuống bên cạnh.

Chương Hạo bình thường rất ưa náo nhiệt, nhưng khi say lại yên tĩnh hơn hắn nghĩ nhiều, không ồn ào cũng không quấy phá. Hắn ôm được một lúc lâu rồi mà người kia vẫn như cũ an ổn nằm yên. Thành Hàn Bân thì thầm vào tai Chương Hạo.

"Đêm động phòng, tân lang không có điều gì muốn nói sao?"

Người ta thường bảo khi say sẽ nói lời thật lòng, cơ hội ngàn năm có một như vậy, hắn dĩ nhiên không muốn bỏ qua. Chương Hạo mơ màng ngước đầu nhìn hắn, bỗng dưng mỉm cười.

"Ta cảm thấy giống như đang mơ."

"Đồ ngốc, không phải mơ."

Thành Hàn Bân không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, bật cười véo má Chương Hạo. Quả thật hiện thực quá mức đẹp đẽ, đến nỗi khiến hắn cảm thấy thiếu chân thực, nhưng hắn biết đây không phải giấc mộng hão huyền, kết cục mà hắn ngày đêm vẫn hằng cầu mong cuối cùng cũng đã thành sự thật.

"Từ rất lâu ta đã luôn muốn gả cho Thành Hàn Bân. Hôm nay ta cưới được hắn rồi." Chương Hạo vui vẻ tựa đầu vào ngực hắn, cười khúc khích.

"Từ lâu? Từ lâu là khi nào?" Hắn có chút phấn khích hỏi lại người kia.

Chương Hạo mờ mịt lắc đầu, dường như cũng không rõ câu trả lời là gì.

"Chỉ biết là từ rất lâu về trước đã thích hắn, muốn gả cho một mình hắn. Từ trước đến nay chưa từng thay đổi."

Thành Hàn Bân cho rằng hiện tại hắn chính là kẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vào đêm tân hôn, người hắn yêu nằm trong lòng hắn, thẹn thùng thổ lộ rằng đã thích hắn từ lâu. Nghe được những lời này từ miệng Chương Hạo, hắn cảm thấy một kiếp này trải qua đã mỹ mãn lắm rồi.

"Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã bằng lòng chờ đợi ngày này lâu đến vậy. Ta cũng muốn nói một điều. Từ rất lâu rồi, trong lòng Thành Hàn Bân cũng chỉ có mỗi mình Chương Hạo mà thôi."

Có lẽ được gặp gỡ người kia, ở bên người kia là mối nhân duyên đẹp đẽ nhất mà đời này hắn may mắn có được. Từ khoảnh khắc Chương Hạo bước vào cuộc sống của hắn, số mệnh đã ấn định đời này hắn phải trân quý, yêu thương người này, vĩnh viễn không xa rời.

Hoàn chính văn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net