Chương 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 51: Hôn rất tuyệt, không hề nhàm chán chút nào

Dịch + Biên: Reborn Cielo

#Nhật ký cá nhân của Sherlock

Tôi không thích viết nhật ký vì rất phí thời gian nhưng đúng là như John nói, người ta không thể sống mãi được nên tôi cần phải lưu lại thứ gì đó.

Thực ra tôi không sợ cái chết, chỉ sợ nơi tôi đến không có John.

Moriarty lựa chọn tự sát làm tôi rất bất ngờ, trong suy tính của tôi không có tình huống này. Tin tức mà Moriarty đưa cho tôi bao gồm cả những sát thủ của hắn, mũi súng nhắm vào bà Hudson, Jeff và cả John. Hắn bắt tôi phải lựa chọn, tôi chết hoặc họ chết. Thậm chí hắn còn sử dụng cái chết của mình để ép tôi tới mép vực, để tôi thân bại danh liệt.

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi từng nghĩ tới việc giả chết để lừa đám sát thủ. Thực tế khi nói chuyện với Mycroft qua điện thoại, chúng tôi cũng từng vạch ra ba mươi sáu phương pháp để thoát chết, mặc dù tôi cảm thấy nhu đạo của Nhật Bản không logic gì hết. Mycroft có thể bảo đảm mạng sống của tôi trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất.

Nhưng biến cố lại xuất hiện, tôi thấy gã đàn ông cầm súng ở tòa nhà đối diện.

Hắn có mái tóc ngắn màu vàng kim rất chói mắt. Tôi nhìn rõ khuôn mặt kia bởi vì hắn chẳng hề muốn che giấu. Hắn nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

Moran, thủ hạ trung thành nhất của Moriarty, tài năng bắn súng không ai bằng.

Trong đầu tôi bất chợt nảy lên đống tư liệu này. Ngay sau đó, tôi thấy một chiếc xe taxi màu đen xuất hiện trong tầm mắt và John bước xuống từ chiếc xe đó. Mỗi khi bối rối anh ấy lại nắm chặt tay lại theo thói quen.

Moran không ở trong góc chết. Với vị trí này, hắn có thể nhìn rõ mọi động tác của tôi. Tôi không biết liệu khi mình giả chết, hắn có thể nổ súng bắn nổ đầu của tôi hay không. Thời điểm này bảo Mycroft bắt hắn cũng không kịp rồi, chỉ cần tôi có hiện tượng lạ thì tôi và John đều sẽ chết ngay lập tức.

Sự việc lại quay về điểm xuất phát, đây là một câu hỏi lựa chọn. Tôi quay đầu nhìn Moriarty, trên khuôn mặt chết cứng của hắn là một nụ cười kỳ dị. Hắn nằm ngửa ở đó, máu chảy lênh láng ra từ sau đầu, trong tay vẫn còn nắm khẩu súng. Tôi cảm thấy nụ cười kia như đang chế nhạo tôi vậy, cười cợt sự vô dụng của tôi, trào phúng tôi mất lý trí.

Nhưng có lúc, cho dù là Holmes cũng không còn lựa chọn nào khác,

Tôi mở điện thoại ra gửi cho Mycroft một tin nhắn.

"Hủy bỏ toàn bộ kế hoạch. Và thay em xin lỗi mẹ."

Nhấn nút gửi đi, tôi nhìn John ở bên dưới, tôi gọi cho anh ấy.

Thật ra khi rơi xuống giữa khoảng không, tôi cảm thấy rất lạ. Bộ óc tạm thời mất dưỡng khí, sau đó thân xác đau đớn vô cùng, linh hồn dường như bị bóc ra khỏi cơ thể. Tôi không thể nhúc nhích được nhưng vẫn cảm thấy nỗi đau vô tận. Nhưng thời gian kéo dài không lâu bởi vì thậm chí tôi đã không thể nhìn thấy John an toàn thì đã rơi vào bóng tối.

Tiếp đó tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, dường như tôi thấy một thế giới song song mà tại đó tôi cũng đứng trên nóc nhà nhưng không có sự xuất hiện của Moran. Tôi thuận lợi sử dụng phương pháp thoát thân thứ sáu, hoàn mỹ giả chết để lừa John và mọi người. Tôi thấy John tới tham dự tang lễ của mình, đứng trước mộ tôi khóc. Mọi thứ trước mắt khiến tôi như lạc vào một khung cảnh kỳ lạ.

Sau đó, tôi bỏ đi vài năm đến khi trở về thì John Watson đã không còn độc thân nữa. Anh ấy đã tìm được một nửa của mình, còn cùng một nửa đó sinh con.

Không thể không nói, giấc mơ này quá chân thực. Tôi tới dự hôn lễ của John, bắt được một hung thủ trong hôn lễ. Vợ của John (xin lỗi tôi thực sự không thích danh xưng này) giơ súng bắn tôi nhưng tôi lại vì một phát bắn đó mà bắn nổ đầu một người khác.

Tại sao chỗ này lại phi logic như vậy nhỉ, khi nào tỉnh lại tôi nhất định phải hỏi John mới được. Có lẽ anh ấy biết nhưng hiện giờ thì tôi không hiểu được.

Tôi không biết mình hôn mê mất bao lâu nhưng đến khi tỉnh lại tôi trước hết cúi đầu xem cơ thể mình. Tôi có thể cảm thấy cả cơ thể mình đều rất đau đớn, hơn nữa còn bị lột trần đắp chăn. Trên tay tôi cắm rất nhiều ống kim nhưng chí ít cũng không giống như trong mơ, tôi phải mặc đồ Tây trở thành phù rể trong đám cưới của John và một người phụ nữ khác.

Bệnh án ghi chép ở đầu giường cho thấy tôi đã hôn mê ba ngày rồi nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy John tôi vẫn rất vui.

Anh ấy ghé đầu vào bên giường, những lọn tóc vàng chạm vào đầu ngón tay của tôi. Tôi khẽ động đậy, rất đau đớn nhưng tôi vẫn cố chấp đưa tay đặt lên đầu của anh ấy.

Động tác nhỏ đó lại khiến John tỉnh giấc. Anh ấy ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn chưa tỉnh táo. Đáy mắt John có quầng thâm cho thấy mấy ngày qua anh ấy cũng không thoải mái gì. Anh ấy mờ mịt nhìn tôi, đến khi bắt gặp ánh mắt của tôi thì không di động được nữa.

"Chào buổi sáng, hôm nay anh dậy sớm đấy."

Tôi biết John có thể hơi mờ mịt, thực ra bác sĩ của tôi khi vừa tỉnh ngủ sẽ mắc cái chứng này, hơn nữa còn có thói gắt ngủ rất nghiêm trọng. Rất nhiều lần tôi quấy rầy giấc ngủ của anh ấy và cuối cùng nhận được một cái gối ụp thẳng vào mặt, cho nên tôi không dám nói nhiều. Nhưng xét thấy hiện giờ ngay cả gật đầu tôi cũng chẳng làm được cho nên chỉ có thể khẽ hé miệng, giọng nói khàn khàn: "Anh nên nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ của tôi ơi."

Mê mang trong mắt anh ấy dần biến mất, trở nên tỉnh táo hơn. Tôi có thể cảm thấy tầm mắt của anh ấy chú ý tới xương quai xanh của tôi vài giây, sau đó rời đến mắt và rồi là mắt. Ngay sau đó, anh ấy chợt đứng phắt dậy, ghế và sàn nhà phát ra tiếng ma sát khó nghe.

"Ôi lạy Chúa! Sherlock đã tỉnh!" Anh ấy vừa nói vừa cúi người ghé sát vào tôi, tựa hồ muốn xác định chắc chắn xem tôi có mở mắt hay chưa.

Tôi nhếch miệng cười, khoảng cách gần như thế làm tôi không quen. Thực ra mỗi lần nhìn chăm chú vào mắt John cũng làm tôi thấy kỳ lạ, nhịp tim đập rộn rã không lý do.

Nhưng lập tức anh ấy không để tôi phải chịu thêm cảm giác mắt đối mắt đó nữa. Anh ấy để sát vào hơn, tôi cảm thấy có thứ gì đó rất mềm chạm vào môi mình.

Đó là môi của John, có chút run rẩy và còn mang vị hơi mặn.

Tôi biết tôi đã khiến anh ấy lo lắng, dù sao khi đứng ở mái nhà, tôi không còn lựa chọn nào khác đó là phải nhảy xuống. Cho dù tôi cố gắng giảm nhỏ thiệt hại xuống khi tiếp xúc mặt đất, ví dụ như tránh va đập đầu và nội tạng, nhưng lúc đó tôi vẫn ôm quyết tâm chết mà nhảy.

Có thể sống lại, được thấy anh ấy, đây đã là may mắn lắm rồi.

Tôi không thể động đậy bởi vì tôi đã bị buộc chặt không thể nhúc nhích, vậy nên tôi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào môi John. Anh ấy không từ chối mà còn hé miệng ra để tôi tiến vào. Đây là lần đầu tiên tôi đưa lưỡi mình vào trong miệng của người khác.

Trải nghiệm thật mới lạ làm tôi thấy hưng phấn cũng thấy ấm áp.

Nhưng quá trình cũng kéo dài không bao lâu bởi vì dù không cần thở oxi nữa nhưng tôi vẫn chưa thể hô hấp dễ dàng được. John cũng biết điều này cho nên anh ấy buông tôi ra, sau đó để mặt mình cọ vào mặt tôi.

Tôi thở lấy hơi, khóe mắt liếc về phía chiếc nhẫn trên ngón tay của John. Khuôn mặt tôi như đưa đám, dù sao tôi từng viết mấy kế hoạch và chọn vài thời cơ nhưng để anh ấy tự đeo nhẫn lên không nằm trong số những kế hoạch của tôi. Có điều tôi chỉ nghĩ điều này ở trong đầu thôi, có lẽ chờ khi nào cơ thể tôi tốt hơn tôi sẽ tiếp tục nụ hôn này cho đến tận cuối.

Hôn rất tuyệt, không hề nhàm chán chút nào.

...

Nhật ký cá nhân của Watson

Sherlock sống lại rồi nhưng chỉ có thể dựa vào các loại dụng cụ để duy trì mạng sống. Anh ấy ngã xuống từ trên tầng thượng nên vết thương rất nguy hiểm, chỉ riêng gãy xương cũng phải để anh ấy nghỉ ngơi rồi. Bác sĩ trong bệnh viện Barts chẳng hiểu sao lại đông lên trông thấy, không cần đi hỏi cũng biết là Mycroft âm thầm đi cửa sau. Trong số bác sĩ đó tôi cũng thấy vài người trông quen quen.

Tôi từng thấy họ trên tivi thì phải, có một vài người còn từng làm phim tài liệu phóng sự.

Nhưng vậy thì cũng rất tốt, cái mạng nhỏ của Sherlock đã được cứu về chứ không du lịch theo thần chết nữa. Tôi ở lại trong bệnh viện, thực ra hiện giờ đây mới là chỗ an toàn nhất. Moran còn chưa bị bắt, vẫn còn âm thầm theo dõi tôi trong bóng tối.

Anh ấy hôn mê ba ngày, tôi cũng vì thế mà sống qua những ngày ngẩn người nhìn anh ấy.

Ngoài kia người ta rần rần thảo luận về chuyện của Moriarty và Sherlock. Bọn họ bảo Sherlock là kẻ lừa đảo nhưng tôi biết anh ấy là người tốt nhất trên đời này.

Có lẽ tôi đã từng nghĩ danh dự rất quan trọng nhưng hôm nay dường như chỉ có người trước mắt mới là quan trọng nhất. Cho nên tôi tạm thời đóng blog, không tiếp tục cập nhật Twitter, cho dù nơi đó cũng có rất nhiều người hâm mộ trung thành của Holmes cùng rất nhiều người lý trí tin tưởng sự trong sạch của anh ấy. Một lần nữa tôi quay trở về cuộc sống dùng bút ghi lại nhật ký cuộc đời.

Viện trưởng chỗ tôi làm việc cũng biết chuyện này. Ông ấy gọi điện cho tôi nói rằng đồng ý đơn xin nghỉ phép của tôi, cũng bảo lưu chức vị hiện tại cho tôi.

Cảm ơn viện trưởng, cho dù là vì sao đi nữa.

Dù rằng biết Sherlock làm vậy là có nguyên do của anh ấy, hơn nữa phần lớn là bởi vì tôi nhưng hiển nhiên là việc anh ấy rơi xuống ngay trước mắt tôi đã trở thành cơn ác mộng quấn chặt lấy tôi không thể bỏ. Cho nên tôi bắt đầu dùng thuốc để có thể đi vào giấc ngủ, phải ngủ thì tôi mới có sức mà sống tiếp, không đến nỗi khi Sherlock tỉnh thì tôi lại phải vào nằm viện.

Nhưng khi Sherlock tỉnh lại, dường như tất cả những cơn mộng mị đó đều tan cùng mây khói. Tôi vẫn không ra viện mà nằm cạnh Sherlock trên giường bệnh, nhắm mắt lại mơ một giấc mơ đẹp đầu tiên trong mấy ngày qua.

Mycroft cũng không nhàn hạ. Anh ta thậm chí còn không chịu vì lý do gì mà nghỉ việc, chỉ là lúc nào cũng bưng vẻ mặt âm trầm, đau buồn như "nhà có người chết". Anh ta lừa được nữ hoàng, người đàn bà tôn quý kia thậm chí còn không truy cứu việc Mycroft "không cẩn thận" bắn tên lửa tới Hàn Quốc. Anh ta lừa được đồng nghiệp cũng lừa luôn cả Lestrade.

Thanh tra đáng thương chẳng biết gì cả. Anthea đưa tôi xem một đoạn video lấy từ camera, Lestrade vì việc của Sherlock mà đứng ở bãi đỗ xe hút thuốc suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng còn chùi mắt rồi đấm một cú vào tường.

"Tôi cứ tưởng anh rất tin tưởng Lestrade." Mycroft mang hồng trà tới, muốn tôi đi cùng anh ta tới ngồi ở phòng khách. Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn anh ta nói. "Tôi thấy tình trạng anh ấy không tốt lắm."

Mycroft rót trà ra tách rồi chậm rãi thêm ba thìa đường, cầm muỗng bạc khẽ khàng quấy vài vòng. Anh thản nhiên nói: "Không liên quan đến chuyện tin hay không tin. Tôi cần lừa trợ thủ của cố vấn tội phạm tài giỏi nhất thế giới, đừng nghi ngờ năng lực của anh ta. Tôi không muốn Greg lộ bất cứ dấu vết nào."

Tôi không nói gì thêm, nâng tách trà lên uống một ngụm, mùi vị của nó tinh khiết và thơm tho đến lạ.

"Nếu như kế hoạch của tôi và Sherlock thành công, nó cũng sẽ không nói cho cậu biết đâu."

"...Đừng có nghĩ giờ anh nói với tôi những lời này thì sau này tôi sẽ nói tốt về anh trước mặt Greg."

"Cậu biết tôi nói thật đúng không."

Đúng thế, tôi đương nhiên biết anh ta nói thật nhưng thế thì sao nào?

Sherlock nói anh ấy yêu tôi, anh ấy hiểu được tình yêu, vậy đã đủ rồi.

Tôi uống xong trà rồi nhìn Mycroft bình thản uống cái tách hồng trà ngọt đến đau răng kia. Tôi nói: "Nếu anh muốn thăm Sherlock thì nên chờ nửa tiếng nữa, anh ấy còn đang ăn cơm."

"Dạo gần đây Ukraine không hòa bình lắm." Ý là anh phải tranh thủ thời gian.

Tôi nhìn anh ta, cười nói: "Tôi sẽ nói với Sherlock để anh ấy ngủ trưa sớm một chút."

"Tôi chỉ là một nhân viên chính phủ nhỏ nhoi mà thôi, Ukraine như thế nào đâu liên quan tới tôi." Mycroft giả cười với tôi rồi đặt tách trà xuống.

Tôi đứng dậy, tạm biệt anh ta rồi quay về phòng bệnh của Sherlock. Vừa đẩy cửa ra tôi đã thấy Sherlock nửa ngồi dựa vào gối, trên người đắp một chiếc chăn trắng mỏng manh. Anh ấy đang cầm một chiếc thìa liên tục ngoáy cháo. Thấy tôi đi vào, anh ấy quay mặt sang nhìn tôi. "Anh đi lâu quá." Anh ấy còn nhìn ra bên ngoài: "Bảy phút đấy."

Thời gian vĩnh viễn không bình đẳng với mỗi người, tôi ở trong tay Sherlock lúc nào mà chẳng thoắt nhanh thoắt chậm. Tôi không định cãi vã với anh ấy. "Mycroft tới thăm."

"Quá rõ ràng, đoán chừng anh ta còn thảo luận với anh về Jeff." Sherlock tiếp tục ngoáy cháo trong bát.

Tôi cướp lấy cái thìa của anh ấy, sau đó dùng một tay khác cầm bát lên. "Đừng có lãng phí thức ăn, anh cần phải lót dạ. Còn nữa, anh ấy tên là Greg chứ không phải Jeff."

Sherlock nhìn tôi, trong đôi mắt có vẻ mất kiên nhẫn. "Lạy Chúa, mọi người đều biết là được rồi. Mycroft giờ cũng có sửa lại nữa đâu..." Sau đó, tôi nhét một thìa đầy cháo vào miệng của Sherlock, bịt chặt mấy lời tiếp theo anh ấy định thốt ra.

Trông cái vẻ mặt kia, có vẻ cháo hơi khó ăn thì phải.

Lời tác giả:

#Twitter từ hôm qua

Moriarty: Cuối cùng cũng kéo được Sherlock vào vực thẳm ~~~ Daddy is sooooo happy ~~~

Bình luận:

JW: Anh cho rằng hắt bẩn vào thanh danh của anh ấy, bắt buộc anh ấy nhảy lầu là anh có thể che dấu tất cả à? Anh sẽ không được như ý đâu!!! I BELIEVE IN SHERLOCK!!!!

Molly: I BELIEVE IN SHERLOCK!!!!

Mrs. Hudson: Đồ ti tiện!

SH: John, tôi đói, tôi muốn ăn cháo...

JW: SH anh không thể yên tĩnh chút à, chờ tôi thay anh dạy dỗ cái người đã chết kia rồi lại tới hầu hạ anh nhé!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

GL: Thật ra bác sĩ JW không cần phải chiều cậu ta vậy đâu. Cậu xem xem, nếu không phải ai đó thông minh thì có lẽ lần này chúng ta đã mất đi anh ta thật!

Phóng viên: Rốt cuộc chân tướng là gì? Sherlock có phải kẻ lừa đảo hay không? Xin mời đón đọc số báo "London Moring" ngày mai~~

SH: John, đầu tôi đau như búa bổ, tôi cần anh... Nếu anh mang theo chút há cảo tới thì càng tốt.

MH: Chị phóng viên, chị đã mất phòng làm việc, xin mời chú ý thẻ tín dụng của vợ chị.

JW: Đừng có gửi tin nhắn trên Twitter!! Tôi không kịp trả lời!! Biết rồi, chờ tôi!!

(Moriarty lại nghịch rồi =v= còn nữa, John thực sự là một người bạn trai tốt~)

Harry: Em trai cưng của chị, đừng có tha thứ cho tên kia như thế. JW

Bình luận:

JW: ... Em cũng có trách anh ấy đâu QAQ

Harry: Này John! Xin mời quản lý tên bạn thần kinh kiêm bạn trai của em đi! Làm sao cậu ta có thể hack điện thoại của chị chỉ vì chị bảo em đừng tha thứ chứ hả (╯‵□′)╯︵┻━┻

Chương 52: I owe you

Dịch + Biên: Reborn Cielo

Hôm nay, bác sĩ Tania đi làm sớm. Vì bên ngoài trời đang đổ cơn mưa nên quần áo cô mặc rất dày. Khi cô cởi lớp áo khoác của mình ra vắt lên giá, chuông điện thoại bỗng nhiên reo vang.

Người gọi điện là trợ lý của cô, nói rằng anh Watson đã chờ cô từ sáng sớm. Bác sĩ Tania hơi bất ngờ, bởi vì cô vẫn còn nhớ Watson. Người đàn ông kia là quân y đã xuất ngũ, kiên nghị quả cảm, mắc chứng bệnh tâm lý sau chiến tranh. Nhưng anh ấy chưa hoàn thành khóa trị liệu rồi đã chạy theo một thám tử đi khắp nơi.

Sau đó bác sĩ Watson như đã khỏi rồi, còn đi mạo hiểm với thám tử kia, tiếp đó còn trở nên nổi tiếng ở trên mạng. Bác sĩ Tania thậm chí còn coi anh và anh Holmes kia là một bệnh án đặc biệt, cũng từng nghiên cứu đôi này.

"Thưa bác sĩ, em thấy có rất nhiều phóng viên đứng canh ở cửa, hình như họ muốn phỏng vấn anh Watson."

"Ngăn đám phóng viên kia lại rồi mời anh Watson vào đây." Bảo vệ người bệnh là trách nhiệm mỗi ngày của bác sĩ tâm lý. Bác sĩ Tania nghe điện xong liền cúp máy.

Lát sau tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông có mái tóc màu rám nắng bước vào. Vài năm qua, nhìn Watson đã thay đổi nhiều, ít nhất anh ấy không còn ăn mặc lôi thôi lếch thếch nữa, mặc dù không gọi là ăn diện nhưng cũng khá là chỉn chu. Chỉ là cô có thể thấy tâm trạng ẩn dấu qua cái vẻ ngoài kia, ngay cả những lọn tóc của anh ta không còn rạng rỡ như trước nữa. Ống quần của anh ta dính những vết bùn bắn, có vẻ đã phải chờ đợi lâu. Watson ngẩng đầu nhìn bác sĩ Tania rồi cố nở một nụ cười.

"Lâu rồi không gặp."

Bác sĩ Tania khẽ cười, mỗi bác sĩ tâm lý đều có thể giữ vững nụ cười khiến tâm trạng của người ta tốt hơn. Cô chỉ ghế đệm ở phía đối diện. "Mời ngồi, tôi không ngờ là lại có thể được gặp anh."

Watson ngồi xuống, đặt chiếc áo khoác của mình sang một bên, sau đó xoa hai bàn tay lạnh như băng vào nhau. Nghe được lời Tania nói, anh mím môi, giọng nói hơi thấp và trầm. "Tôi cũng không muốn đâu nhưng tôi lại tới rồi."

Bác sĩ Tania cảm thấy tâm trạng hiện tại của anh chẳng tốt lắm, liền ngồi ngay ngắn lại. Đây là tư thế làm việc mà cô quen thuộc. "Có thể kể cho tôi nghe những chuyện anh đã trải qua không?"

Watson có vẻ hơi kinh ngạc. Ánh mắt xanh thẳm của anh dường như chứa đựng muôn vàn đau buồn nhưng hiện giờ nó còn có thêm vài nét kinh ngạc. "Tôi cứ nghĩ là cô biết rồi chứ."

"Biết gì cơ?"

"Ừm, cô không đọc báo à, hoặc là xem tivi..."

Hình như Tania chẳng hiểu gì, cô lắc đầu.

Watson chống tay lên thành ghế sofa, khẽ dịch người một chút để mình ngồi cao hơn. Động tác này trong mắt Tania rất rõ ràng, đó là khi Watson tiến vào trạng thái phòng bị, mà có thể làm như vậy chỉ có thể vì tình cảm bị thiếu hụt, cũng có thể là bắt đầu của tình trạng tự đóng kín mình. Vẻ mặt của cô không hề thay đổi, tay cũng nhẹ nhàng ghi chép phát hiện vừa rồi vào cuốn sổ trên đùi.

Người đàn ông tóc ngắn vàng kim tựa người vào thành ghế salon, sau đó khẽ mím môi. Anh hé miệng, cuối cùng âm thanh thoát ra vẫn như bị nghiền nát vụn, nghẹn ngào rồi còn mang một cảm xúc nào đó mà Tania không rõ. "Người bạn tốt nhất của tôi, Sherlock Holmes... đã chết."

...

#Nhật ký cá nhân của Watson

Khó hơn cả việc chăm sóc cho Sherlock chính là việc đi lừa người khác.

Thực ra tôi cũng từng nói dối. Bất cứ ai từng yêu đương đều đã từng nói dối, cho dù là lời nói dối có ý tốt hay ý xấu. Nhưng bảo tôi giả bộ đau lòng thì cũng hơi bị khó khăn.

Cũng may là Mycroft có gì mà không làm được. Anh ta bảo trợ lý vạn năng của mình Anthea tới dạy tôi mỗi một chi tiết nhỏ. Lần đầu tiên tôi mới phát hiện ra cô gái thích cầm điện thoại viết tiểu thuyết đồng nhân này thì ra có thể bày tỏ nhiều cảm xúc phức tạp như vậy.

Cho dù tôi từng hẹn hò yêu đương với nhiều cô gái nhưng giờ phút này tôi mới cảm thấy phụ nữ thật là khó hiểu.

Tôi lừa được bác sĩ Tania, mặc dù thấy hơi tội lỗi nhưng hiển nhiên tôi là một người đàn ông mới "mất nửa kia của đời mình", rất cần phải điều trị tâm lý. Bác sĩ Tania là một lựa chọn không tồi.

"Xem ra chuyến này anh thu hoạch được phong phú nhỉ." Sherlock đã có thể tự ngồi dựa vào thành giường, trước mặt anh lúc này đang mở một quyển sách. "Tôi không muốn xem cái này, tôi đã nói nhiều rồi mà, tôi muốn một cái laptop."

Tôi đi tới gần giường anh, sau đó cầm lấy quả táo và con dao gọt hoa quả. "Bây giờ anh còn chưa được tiếp xúc nhiều với phóng xạ."

"Phóng xạ từ máy tính còn nhỏ hơn phóng xạ từ điện thoại rất nhiều." Sherlock không chịu phục.

Tôi nâng mắt. "Ý anh là tôi nên thu luôn cả điện thoại di động của anh hử?"

Sherlock mím đôi môi mỏng của mình lại, hay lắm, mặt anh ấy đã có chút màu sắc chứ không còn tái nhợt như cũ nữa. Tôi biết anh ấy đang phát hờn, nhưng chuyện này đã quá là thường xuyên rồi. Tôi nghĩ Sherlock bốc đồng của chúng ta cần phải biết điều một chút, nhất là khi anh ấy còn đang ốm.

"Tôi không thích bị anh uy hiếp." Sherlock lại cầm quyển sách lên, tức giận lật qua một trang.

Tôi vứt vỏ táo dài ngoằng vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó lại cắt quả táo đã gọt ra thành nhiều miếng. Tôi cầm miếng táo nhét vào miệng Sherlock. Anh nhai miếng táo, mắt thì liếc nhìn tôi. Tôi cười với anh: "Tôi cho anh ăn, cho anh uống, còn chăm sóc anh rất cẩn thận, tôi cảm thấy uy hiếp anh một chút cũng chẳng có làm sao cả."

Anh nuốt miếng táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net