Chương 3: "Than Vãn Khiến John Hiểu Thêm Về Mycroft"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạnh phúc chưa hả." John cằn nhằn với người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế bành đối diện, đánh bóng một con dao mà trông chẳng khác gì trò chơi "Sát thủ" của lũ nhóc ngày nay. "Anh thành công đưa tất cả chúng tôi vào tận diệt rồi đấy."

"Ý anh là gì, Bác sĩ Watson?" Mycroft hỏi, với chất giọng du dương và vô tội, đó là nếu cậu ta chưa vừa đưa một người đàn ông bất ổn nhất London nguyên khả năng cai quản cả Đất nước, nếu không muốn nói, là cả cái thế giới này.

"Đừng giả ngốc nữa, không hợp với anh đâu." Người bạn đồng hành cùng mái tóc màu cát vặn lại. "Và đó là John Chúng ta sẽ sống cùng nhau trong một tháng, và tôi sẽ không để anh gọi tôi bằng cái nghề nghiệp của tôi trong từng nấy thời gian."

"Nếu nó làm anh hạnh phúc, vậy thì cứ như thế đi." Người anh cả Holmes chỉ đơn giản cười mỉm một nụ cười thống trị biết cách làm điên tiết người khác mà đã trở thành biểu tượng, cái điều đã thành công khiến cho vị bác sĩ cáu bẳn hơn cả những gì y đã trở thành. "Tôi chỉ không nghĩ rằng chúng ta ở trong vùng có thể gọi tên nhau, chỉ vậy thôi."

John khịt mũi trước điều đó.

"Bởi vì chúng ta rõ ràng mới biết nhau." Vị bác sĩ tiếp tục càu nhàu. "Không giống như chúng ta đã quen biết nhiều năm rồi."

"Sự mỉa mai của anh đã được chú ý và lưu tâm đến." Người đàn ông tóc hung nói một cách mạnh mẽ. Đôi mắt ngày càng bén lên nhìn vào John. "Anh có thể dừng lại ngay bây giờ, trân trọng."

"Điều đó có nghĩa là tôi cũng phải gọi anh đi kèm với nghề nghiệp, Ông-Có-Một-Vị-Trí-Nhỏ-Trong-Chính-Phủ-Anh Holmes?" Thật tiếc khi người bác sĩ quân y quyết định thử vận may của mình thêm một chút bởi vì hiểu rằng, vì y là người bạn thân của Sherlock, anh trai của anh ta cũng sẽ không làm tổn thương y.

Mycroft thật sự đã gần như mất kiểm soát trước biệt hiệu ngoằng nghoèo, nhưng chính xác một cách kì lạ mà John dành cho cậu.

"Nó không hài hước đâu John." Cậu nói trong cơn sôi sục.

"Thế cơ? Tôi tự thấy nó vui nhộn, Mycroft."

Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau trong một giây nứt nẻ trước khi quay lại các công việc trước đây của họ: Mycroft tiếp tục mài bén những vũ khí và John ca thán về ngày tận thế đang trên đường đến.

"Tôi không thể tin anh thật sự đồng ý với điều này." John nói nhỏ với giọng rè rè như một cái loa bị hỏng, lấy hai tay che mặt. "Anh đáng lẽ nên là người thông minh, chuyện quái gì đã xảy ra với việc trở thành người thông minh?!"

"Tôi là người thông minh." Người đàn ông với tư cách Quý ông không cho phép mình thêm từ "Đồ đần." đang rất muốn cầu xin được đặt vào câu nói đó, nhưng John biết nếu Mycroft có thể để nó xen vào và trốn thoát không thiệt hại, cậu sẽ làm. "Nhưng điều đó không ngăn tôi trở thành kẻ tranh thủ." Đưa con dao lên chỗ sáng để kiểm tra xem có bị hỏng hóc gì không, Holmes tiếp tục. "Tôi đã nhìn thấy cơ hội để kéo Mẹ già quý mến ra khỏi tôi trong một tháng mà không cần nỗ lực, và tôi nắm lấy nó."

"Thật là ấn tượng, Mycroft." Sự mỉa mai của y chưa bao giờ dày đặc hơn, và tính rõ ràng cũng thế. "Nhưng cơ hội vàng bạc này có thể không bao gồm việc chấp nhận đứa em trai khinh suất, năm tuổi mà to xác của anh quyền kiểm soát Vương quốc Anh không?!" John sau đó đưa một tay lên vò mái tóc của mình. "Nhắc tôi lại lần nữa đi, cái gì đã diễn ra trong đầu anh khi nghĩ đây là một ý tưởng tốt?"

"Đừng phản ứng lố lăng, John." Cái âm thanh bình tĩnh, kiểm soát của Mycroft hoàn toàn chào thua trong việc xoa dịu thần kinh của vị bác sĩ. "Hoặc anh sẽ tự mình có một cuộc đau tim khá khó chịu."

"Ồ, vậy có nghĩa là anh không nghĩ đến việc Sherlock có thể là nguyên nhân gây ra hủy diệt hàng loạt, như một đứa trẻ năm tuổi trên đường cao tốc*, rằng anh ta chắc chắn chẳng thèm lợi dụng cái sự thật rằng anh ấy có trong lòng bàn tay mọi quyền lực và sức ảnh hưởng để làm bất cứ điều gì mình muốn và không một ai sẽ dám ngăn anh ấy lại, và thay vào đó, sẽ bình tĩnh ngồi sau cái bàn làm việc của anh và hoàn thành một đống công việc giấy tờ." Người đàn ông quân y ném cho người bạn cùng phòng một cái nhìn vô hồn và than thở "Và tôi đã nghĩ rằng bản thân mới là kẻ ngốc trong hai người chúng ta."

Sự kiên nhẫn của Mycroft đối với các lời xúc phạm và khó chịu đã vượt qua ranh giới một chút.

"Tôi không cần mấy lời lăng mạ của anh đâu John."

John đáp trả bằng một giọng mũi lần nữa.

"Rõ ràng nó là có nếu anh thậm chí còn không nhận ra rằng người Anh vừa bị cho vào báo động đỏ ngay cái khắc mà anh bắt tay với người anh em của anh!"

Người đàn ông lớn tuổi hơn chỉ chớp chớp nhìn anh, lúng túng.

"Chúng ta đang gặp nguy hiểm á?" Cậu hỏi, hoàn toàn bỏ lỡ trọng tâm vấn đề.

Vị bác sĩ chỉ vung vẩy cái tay của mình trong không khí với một tiếng kêu thống khổ đi kèm.

"Tổ mẹ nó, Mycroft!"

"Được rồi, được rồi." Người đàn ông quỷ quyệt cuối cùng cũng nhượng bộ. "Tôi thấu hiểu được mối quan tâm của anh, John. Không bịp đâu, thật đấy. Nhưng anh phải tin tôi khi tôi nói rằng ở đây chúng ta không cần phải lo lắng về bất kì điều gì."

"Nếu anh có thể thản nhiên gạt bỏ 'Sự diệt vong của toàn bộ nhân loại' như cách một người làm với một con bọ nhỏ trên giày của mình, ừ vâng. Nhưng tôi cho rằng nó không tồn tại đâu." Người cựu bác sĩ quân đội quyết tâm không thương xót, rõ ràng chẳng có ý định dừng những lời xúc phạm cho đến khi cái vấn đề y cố gắng giải thích sẽ xuyên qua cái hộp sọ dày của người đàn ông lớn hơn.

Nhưng ở đây người anh cả của Sherlock đã hết sạch tất tần tật kiên nhẫn được dự trữ trong cuộc trò chuyện một chiều họ đang có này, khi vị bác sĩ bất thình lình nhận ra yết hầu của mình bị bắt lại trước một vật dụng bén bẩy, với cái nhìn quen mắt, một con dao.

"Có lẽ anh nên thực sự lắng nghe tôi trước khi cho bản thân lên án hành vi của tôi quá cay nghiệt như vậy, bác sĩ ạ." Giọng nói của Mycroft được kéo dài trong sự cáu kỉnh im lặng văng vẳng bên tai y, được lồng thêm quá nhiều sự xúc động mà một người đàn ông với tiếng tăm "Người Băng" nên biểu đạt. "Bộ anh thật sự nghĩ rằng tôi sẽ chỉ bỏ mặc một người đàn ông với cái nết coi nhẹ thẩm quyền và quy lệ như em trai của tôi trông nom công việc thường ngày của tôi, mà không có sự chắc chắn về cái hành động - chẳng cần nghi ngờ - vô trách nhiệm của anh ta sẽ không nhấn chìm đất nước xinh đẹp này?" John nghe được một tiếng tặc lưỡi. "Tôi kệ những gì anh đã nghĩ ra trong ngày hôm qua, cả hai chúng tôi đã thảo luận rất kĩ về tình huống này với mọi chi tiết nhỏ nhất." Cậu nói thêm, như thể vừa đi guốc trong bụng bác sĩ. "Kể cả khi anh không thể nghe được chúng tôi."

Sau đó sức áp lực nhức nhối trên cổ y nơi lỏng và chàng bác sĩ nghiệt ngã đã có thể hô hấp bình thường một lần nữa. Xoa xoa cái điểm bị vật sắc chèn ép, John nhìn Mycroft một cách mông lung, người đã xoay xở lấy lại chỗ mình trên vị trí chiếc ghế của Sherlock, làm bóng bẩy thứ vũ khí khốn nạn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Y biết rằng đó đã là một quãng thời gian kể từ lần cuối y khoác lên mình áo đồng phục quân đội, nhưng phản xạ có được từ những năm tháng mồ hôi sương gió trước tiền tuyến thảm khốc của chiến tranh Afghanistan nên cảnh báo y về một cuộc công kích đang đến gần. Và chắc chắn không phải do bản năng của y đã hết hạn sử dụng, với bất kì thời điểm mà y đã dành ra để đuổi sau những kẻ sát nhân cùng Sherlock chỉ làm cho nó mãnh liệt hơn bao giờ hết, và giờ, kệ cha các yếu tố đó, Mycroft vẫn im ắng lẻn vào để chĩa dao vào y - Một cựu chiến binh chiến tranh chuyên nghiệp - Mà không để bị đánh hơi một sự chú ý nào.

Với các mẹo vặt đòi hỏi kĩ năng và kinh nghiệm thực chiến, hai lĩnh vực y có xuống mồ cũng chẳng nghĩ đến người lớn tuổi hơn có nó. Mycroft chính là giống mấy loại không hề muốn tay mình lấm lem bẩn thỉu, cậu ta chắc chắn có hàng trăm tên cấp dưới và một đứa em trai để cho điều đó, vậy nên thật vô nghĩa cho cậu trong việc sở hữu những năng lực ấy mà thậm chí có thể được phân loại như một bậc thầy sát thủ.

Một bụng suy tư như vậy khiến người tóc vàng nghĩ rằng...Tầm hiểu biết của mình về người anh lớn Holmes thật sự hẹp hòi biết bao.

Tất cả những gì y có chỉ dừng ở những điều Sherlock sẵn sàng chia sẻ, và duy nhất nguồn thông tin đó, không thực sự rất nhiều khi người con trai với cái đầu xoăn thà thẳng tay bóp cổ một con nhím còn khấm khá hơn việc nói về người anh em của mình mà không thêm vào mấy câu rủa sả, và mọi thứ đó đều quay xung quanh mấy thông tin tự biết được như một người đàn ông có nhu cầu ám ảnh với những chiếc ô và gần như là một người anh lớn yêu thích xu hướng theo dõi.

Nhưng còn thứ khác hơn những điều ấy?

Y thậm chí còn chẳng biết màu sắc ưa thích của người đàn ông đó là màu nào, dẹp qua cả chuyện quá khứ của cậu ta đi.

Khi John sực tỉnh một lần nữa, người sống cùng mới của y trông như đã mất tăm vào bếp để pha trà. Giờ thật khó để suy diễn logic, đặc biệt là khi cái ấm đun nước bắt đầu kêu rên vang long trời đất.

Môi người cựu quân y cong lên cười nhếch mép.

Nếu như y biết gì về cách mà một 'Holmes' hoạt động, thì đó chính là họ thích đưa ra một thức uống như một kiểu cách xin lỗi khi họ nghĩ họ đã làm hỏng chuyện.

Có vẻ rằng trông như Mycroft 'Người Băng' Holmes đã thấy chút tội lỗi về việc đánh mất chính mình trong cơn nóng giận và quyết định dùng trà như một lời mời hòa bình.

Chỉ riêng điều đó cũng đủ chứng minh Mycroft gần như không tệ như Sherlock đã nói quá.

Niềm hoài nghi của y đã được chứng thực khi người đàn ông tóc cáo xuất hiện ở cửa với cái nhìn xấu hổ ấp úng trên mặt, cùng một cái khay với hai tách trà vẫn còn bốc hơi nghi ngút trên tay.

Có lẽ đây là thời gian mà John Watson sẽ nghe câu chuyện từ phía của người đàn ông lớn tuổi hơn.

*Đường cao tốc: Mức cao sau khi tiêu thụ một lượng lớn đường. Gây khó chịu, co thắt, và kích thích quá mức, không kéo dài quá lâu và để lại một người mệt mỏi ngay sau đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net