CON TÀU GLORIA SCOTT(The Gloria Scott, 1893)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một đêm đông, khi chúng tôi đang ngồi hai bên lò sưởi thì anh bạn Sherlock Holmes nói, "Tôi có một ít giấy tờ mà tôi thật sự nghĩ rằng đáng để anh xem qua, Watson ạ. Đó là những tài liệu về vụ án lạ lùng liên quan đến con tàu Gloria Scott, và đây là lá thư đã khiến cho thẩm phán Peace Trevor phải chết vì kinh hoàng khi đọc nó."

Anh lấy từ ngăn kéo ra một cuộn giấy đã ngả màu, tháo dây buộc rồi trao cho tôi một lá thư ngắn viết nguệch ngoạc trên nửa tờ giấy màu xám:

Kết quả là cuộc săn tới rồi. Quản rừng Hudson báo cáo đã sẵn sàng khai hỏa, bắn hết gà lôi. Mau đừng để thoát con nào đi mất.

Khi ngước lên sau khi đọc xong lá thư bí ẩn này, tôi thấy Holmes đang cười thầm về biểu hiện trên mặt tôi.

"Trông anh có vẻ hơi bối rối", anh nói

"Tôi không thể nào hiểu được làm sao một bức thư như thế này lại có thể khiến cho ai đó phải kinh hoàng. Đối với tôi thì nó có phần lố bịch."

"Đúng thế. Nhưng sự thực là vì nó mà người đọc, một người đàn ông đứng tuổi khỏe mạnh, tráng kiện đã bị hạ gục ngay tại chỗ như thể bị giáng cho một báng súng."

"Anh làm tôi tò mò đấy", tôi nói. "Nhưng sao vừa lúc nãy anh lại bảo là tôi nên xem xét vụ án này vì những lí do vô cùng đặc biệt?"

"Bởi vì đó là vụ đầu tiên mà tôi tham gia."

Trước đây tôi vẫn thường cố gắng gợi cho bạn mình nói ra bước ngoặt đầu tiên khiến anh chuyển sang công việc nghiên cứu tội phạm nhưng chẳng bao giờ thấy anh trong tâm trạng cởi mở. Lúc này anh ngồi trên ghế bành, người hơi chúi ra trước và trải các tài liệu kia lên đùi. Rồi anh châm tẩu thuốc và yên lặng một hồi, vừa hút thuốc vừa lật những trang giấy.

"Hẳn là anh chưa bao giờ nghe tôi kể về Victor Trevor?" Anh nói. "Anh ấy là người bạn duy nhất của tôi trong suốt hai năm đầu đại học. Tôi không phải là người hay giao du kết bạn, Watson ạ, chỉ thích ru rú trong nhà và phát triển các phương pháp tư duy nho nhỏ của mình, vì vậy mà tôi ít giao thiệp với các bạn đồng khóa. Ngoài đấu kiếm và quyền Anh tôi cũng ít các sở thích thể thao, rồi sau tôi chọn ngành học khác hoàn toàn so với các sinh viên khác, do đó chúng tôi chẳng có điểm nào chung. Trevor là người duy nhất tôi quen và chúng tôi chỉ biết nhau sau sự cố con chó sục bun của anh ấy ngoặm cứng vào mắt cá chân tôi khi tôi trên đường đến nhà thờ. Đó là một cách kết bạn chẳng mấy thú vị nhưng hiệu quả. Vì cái gót chân bị thương mà tôi phải nằm một chỗ đến mười ngày nhưng Trevor vẫn thường xuyên đến thăm hỏi. Đầu tiên thì chỉ chuyện trò khoảng một phút, nhưng sau đó thì những cuộc viếng thăm kéo dài hơn và trước khi tôi bình phục thì chúng tôi đã trở thành hai người bạn thân. Anh ấy là một chàng trai cường tráng và sôi nổi, tràn đầy năng lượng và sức sống, trái ngược với tôi gần như mọi mặt, nhưng chúng tôi cũng có một số điểm chung, và chúng tôi thân nhau khi tôi phát hiện ra rằng cũng giống như tôi, anh ấy chẳng có người bạn nào. Cuối cùng thì anh ấy mời tôi đến thăm nhà cha anh ở Donnithorpe, vùng Norfolk và tôi đã đón nhận lòng mến khách của anh bằng cách về đó một tháng trong kì nghỉ dài.

Ông lão Trevor rõ là một người giàu có và chu đáo, một thẩm phán hòa giảiđồng thời cũng là một điền chủ. Donnithorpe là một ngôi làng nhỏ nằm ở ngay phía bắc Langmere, trong vùng Broads. Ngôi nhà ấy có tường gạch, rầm xà bằng gỗ sồi, xây rộng rãi theo kiểu cổ, có một con đường lớn lát đá vôi rất đẹp dẫn thẳng đến nhà. Ở đó có bãi săn vịt trời lí tưởng, có nơi câu cá rất tốt, một thư viện tuy nhỏ nhưng chọn lọc, theo như tôi được biết, do một người chủ cũ để lại, và một đầu bếp tạm ổn, nên ai không tận hưởng được kì nghỉ dài một tháng ở đây thì hẳn là một người khó tính. Ông cụ Trevor đã góa vợ và bạn tôi là con trai duy nhất. Tôi nghe nói là còn có một cô con gái nữa nhưng đã chết vì bệnh bạch hầu trong một lần đến Birmingham chơi. Ông Trevor là người thú vị. Ông ấy không phải người có văn hóa cao nhưng lại có sức mạnh đáng nể cả về thể chất lẫn tinh thần. Ông ấy chẳng biết mấy về sách vở nhưng đã đi đây đi đó và trải nghiệm nhiều. Và ông vẫn còn nhớ tất cả những gì mình đã học hỏi được. Về vóc dáng thì ông ấy là một người lực lưỡng, chắc nịch, tóc dày đã hoa râm, gương mặt sạm nâu dãi dầu sương gió, mắt xanh hơi dữ tợn. Tuy nhiên, ông lại nổi tiếng khắp vùng về lòng tốt, sự nhân hậu và được ghi nhận là một thẩm phán với những bản án khoan dung.

Một tối nọ, khi tôi về đó chưa lâu, chúng tôi đang ngồi uống rượu vang đỏ sau bữa tối thì anh Trevor bắt đầu nói về những thói quen quan sát và suy luận mà tôi đã lập thành một hệ thống, dù rằng lúc đó tôi chưa đánh giá được vai trò của chúng trong cuộc đời mình. Rõ ràng là ông bố nghĩ rằng con mình đã phóng đại lên khi mô tả một vài thành tích nho nhỏ mà tôi đã thực hiện.

'Này, Holmes', ông vừa cười vui vẻ vừa nói. 'Nếu như cháu có thể suy đoán được điều gì từ ta, thì ta cũng là một đối tượng thú vị đấy.'

'Cháu sợ không được nhiều cho lắm,' tôi đáp, 'chỉ có thể đoán rằng trong vòng mười hai tháng trở lại đây bác đang lo lắng về một vụ tấn công mang tính cá nhân.'

Nụ cười tan dần trên môi ông lão và ông hết sức ngạc nhiên nhìn tôi chăm chú.

'Ồ, thế mà lại đúng', quay sang phía con trai mình, ông nói. 'Con biết không, Victor, khi cha cùng các đồng nghiệp giải tán đám săn trộm, chúng thề là sẽ cho bọn ta biết mùi lưỡi dao của chúng và đúng là ngài Edward Holby đã bị tấn công. Từ lúc đó, cha lúc nào cũng chú tâm đề phòng, nhưng cha không hiểu sao các con lại biết chuyện này!'

'Bác có một cây gậy rất đẹp', tôi trả lời. 'Căn cứ theo hàng chữ khắc trên gậy mà cháu nhìn thấy thì bác mới có nó khoảng một năm. Nhưng bác đã dụng công khoan một lỗ ở đầu gậy và đổ chì vào đó để biến nó thành một thứ vũ khí đáng sợ. Cháu suy ra rằng nếu không vì lo ngại một mối nguy hiểm nào đó thì bác đã chẳng phải đề phòng đến thế.'

'Còn gì nữa không?' Ông mỉm cười hỏi tiếp.

'Khi còn trẻ bác đã tập quyền Anh khá thường xuyên.'

'Lại nói đúng nữa. Làm sao mà cháu biết nhỉ? Có phải vì mũi của ta bị đấm hơi vẹo chăng?'

'Không,' tôi đáp. 'Đó là vì tai của bác. Chúng bị bẹt và dày lên rất khác thường, đó là những dấu hiệu của một võ sĩ quyền Anh.'

'Còn gì nữa?'

'Bác đã đào xới đất rất nhiều, dựa vào những vết chai.'

'Tất cả tiền bạc của ta đều từ các mỏ vàng.'

'Bác từng sống ở New Zealand.'

'Cũng đúng.'

'Đã đi Nhật Bản.'

'Hoàn toàn đúng.'

'Và bác từng có quan hệ rất thân thiết với một người có tên viết tắt là J. A và sau đó bác lại muốn quên hẳn người đó đi.'

Ông lão Trevor từ từ đứng dậy và dán chặt đôi mắt to xanh vào mặt tôi với một cái nhìn trừng trừng man dại, rồi đổ nhào ra trước, mặt gục vào đám vỏ hạt rải rác trên tấm khăn trải bàn, và ngất xỉu. Anh có thể hình dung, Watson ạ, là cả con trai ông ta và tôi hoảng sợ đến mức nào. Tuy nhiên, cơn choáng của ông ấy không kéo dài vì khi chúng tôi mở cổ áo cho ông và lấy nước từ chậu rửa tay vẩy lên mặt, ông thở hắt một hai hơi rồi ngồi lên.

'À, các cậu trai', ông nói và cố nặn một nụ cười, 'ta hi vọng rằng đã không làm các con sợ. Dù trông khỏe mạnh thế này, nhưng ta có một khiếm khuyết ở tim và nó dễ dàng hạ gục ta. Holmes này, ta không biết bằng cách nào mà cháu biết được những điều đó, nhưng dường như với ta thì tất cả các thám tử cả ngoài đời lẫn trong truyện đều chỉ là trẻ ranh khi đem so với cháu. Đó là công việc của đời cháu đấy, chàng trai, và cháu có thể tin lời một người đã có chút từng trải.'

Và lời khuyên ấy, cùng lời khen mào đầu có phần phóng đại năng lực của tôi, Watson ạ, không biết anh có tin không, chính là cơ sở đầu tiên khiến tôi cảm thấy có thể lập nghiệp từ những gì mà cho đến lúc đó chỉ đơn thuần là thú vui. Tuy nhiên, vào thời điểm ấy, tôi quá lo lắng đến bệnh tình đột ngột của chủ nhà nên không còn đầu óc nào nghĩ đến những chuyện khác.

'Cháu hi vọng là đã không nói điều gì khiến bác đau lòng?' Tôi nói. 'Tất nhiên là cháu đã chạm đến một điều khá là tế nhị.'

'Ta có thể hỏi làm thế nào mà cháu biết được chuyện đó không? Và cháu biết đến mức độ nào?' Lúc này thì ông đã nói với vẻ đùa cợt nhưng trong đáy mắt hãy còn phảng phất nét kinh hoàng.

'Chuyện đó vốn dĩ đơn giản', tôi trả lời. 'Khi bác xắn tay áo lên để kéo con cá vào thuyền cháu nhìn thấy hai chữ J.A được xăm ở mặt trong khuỷu tay. Những chữ này vẫn còn đọc được nhưng vì trông chúng đã mờ đi và phần da xung quanh bợt màu, nên có thể thấy rất rõ là bác đã cố gắng xóa chúng. Vậy có thể hiểu đã có lúc những chữ cái viết tắt ấy rất thân thuộc với bác và rồi sau đó bác lại muốn quên chúng đi.'

'Đôi mắt cháu mới tinh tường làm sao!' Ông reo lên với vẻ nhẹ nhõm. 'Đúng như những gì cháu nói. Nhưng thôi, ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Trong tất cả các hồn ma thì bóng ma của những người tình xưa là đáng sợ nhất. Hãy đi vào phòng bi-a và làm một điếu xì gà thư giãn.'

Kể từ ngày hôm đó, mặc dù vẫn thân mật, nhưng đã có đôi chút nghi ngờ trong cách ông lão cư xử với tôi. Ngay cả con trai của ông cũng nhận xét thế này: 'Anh đã khiến ông già sốc đến nỗi', anh nói tiếp, 'ông cụ sẽ chẳng bao giờ còn dám chắc là anh biết chuyện gì hay không biết chuyện gì.'

Tôi biết chắc ông cụ không định tỏ ra như thế, nhưng nó đã hằn sâu trong tâm trí ông đến nỗi lộ ra trong từng hành động. Cuối cùng thì tôi tin rằng tôi đã gây lo lắng cho ông nên nghĩ mình cần kết thúc chuyến thăm này. Thế nhưng, vào đúng hôm trước ngày tôi đi thì xảy ra một việc mà sau này mới thấy là quan trọng. Trong lúc cả ba chúng tôi đang ngồi trên ghế trong vườn, sưởi nắng và ngắm nhìn phong cảnh vùng Broads trải dài trước mắt thì một người hầu bước vào cho biết có một người đàn ông đang ở trước cửa muốn gặp ông Trevor.

'Tên ông ta là gì?' Ông chủ nhà hỏi.

'Ông ấy không chịu nói.'

'Thế thì ông ta muốn gì?'

'Ông ấy nói rằng ông chủ biết ông ấy và ông ấy chỉ muốn nói chuyện một chút thôi.'

'Đưa ông ta vào đây.'

Chỉ một lúc sau đã thấy một người đàn ông quắt queo xuất hiện với điệu bộ khép nép và có dáng đi kéo lê chân. Gã mặc áo khoác không cài khuy có một vết nhựa đường ở tay áo, áo sơmi kẻ ô hai màu đỏ và đen, quần bằng vải thô và đi một đôi ghệt nặng nề rách nát. Mặt gã gầy gò và nâu sạm trông có vẻ xảo trá, miệng lúc nào cũng cười để lộ những chiếc răng vàng ệch lô nhô, còn hai bàn tay nhăn nheo của gã thì luôn nắm hờ, rất đặc trưng của thủy thủ. Khi gã lù rù đi qua bãi cỏ, tôi nghe như ông Trevor nấc nhẹ một tiếng trong cổ họng và bật dậy khỏi ghế để chạy vào nhà. Chỉ một thoáng sau ông đã quay trở ra và tôi ngửi thấy mùi rượu mạnh nồng nặc khi ông đi ngang qua tôi.

'Sao, anh bạn', ông cất tiếng hỏi, 'tôi có thể làm được gì cho anh đây?'

Gã thủy thủ đứng nhìn ông qua đôi mắt nheo lại và mặt vẫn hiện lên điệu cười trễ nải.

'Anh không nhận ra tôi sao?' Gã hỏi lại.

'Trời ơi, khốn khổ thân tôi, anh chính là Hudson', ông Trevor nói với giọng ngạc nhiên.

'Là Hudson đây, anh ạ,' gã thủy thủ nói tiếp. 'Ôi trời, đã hơn ba mươi năm không gặp rồi. Anh thì có nhà cửa còn tôi thì vẫn phải bốc thịt muối từ thùng tônô.'

'Đâu nào, anh sẽ thấy là tôi vẫn chưa quên những ngày xưa ấy'. Ông Trevor kêu lên và bước lại gần gã thủy thủ rồi nói nhỏ một câu gì đó, rồi ông lại cao giọng, 'Hãy đi vào nhà bếp và anh sẽ có đồ ăn và thức uống. Chắc chắn là tôi sẽ tìm cho anh một công việc.'

'Cảm ơn, ông bạn', gã đáp và đưa tay sờ mớ tóc trước trán. 'Tôi vừa mới xong hai năm làm trên một con tàu chở hàng chạy tám hải lí một giờ lúc nào cũng thiếu người, nên giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ ở với Beddoes hoặc là với anh.'

'Vậy à!' Ông Trevor kêu lên. 'Anh biết Beddoes sống ở đâu sao?'

'Chúa phù hộ cho anh, bạn bè cũ ở đâu tôi đều biết hết', gã nói cùng với một nụ cười nham hiểm rồi lù rù đi theo cô hầu xuống bếp. Ông Trevor lẩm bẩm điều gì đó với chúng tôi về việc từng làm chung trên một con tàu với người kia hồi đào vàng và sau đó, để chúng tôi lại trên bãi cỏ, ông đi vào nhà. Một giờ sau, khi chúng tôi bước vào thì thấy ông đã say bí tỉ nằm dài trên chiếc trường kỉ trong phòng ăn. Toàn bộ sự việc để lại trong tôi một ấn tượng rất xấu và ngày hôm sau tôi rời Donnithorpe đi mà chẳng thấy có lỗi gì vì tôi thấy rằng sự hiện diện của tôi chắc chắn sẽ làm cho bạn mình ngượng nghịu.

Tất cả những sự việc trên xảy ra trong tháng đầu của kì nghỉ dài. Tôi về nhà mình ở London và nghiên cứu vài thí nghiệm hóa hữu cơ trong bảy tuần. Thế nhưng, vào một ngày đã qua độ giữa thu và kì nghỉ cũng gần hết thì tôi nhận được một bức điện từ bạn tôi nài nỉ tôi quay trở lại Donnithorpe và bảo rằng anh đang rất cần đến lời khuyên và sự trợ giúp của tôi. Tất nhiên là tôi bỏ ngang tất cả và lại lên đường đi miền bắc.

Anh ấy đón tôi ở sân ga bằng một cỗ xe ngựa hai bánh và chỉ thoáng qua tôi thấy ngay anh ấy đã phải trải qua hai tháng rất cam go. Anh gầy đi và tiều tụy, điệu bộ vui vẻ sôi nổi rất đặc trưng của anh đã biến mất.

'Cha tôi đang hấp hối', lời đầu tiên anh nói khi gặp tôi.

'Không thể nào!' Tôi kêu lên. 'Có chuyện gì vậy?'

'Bị đột quỵ. Vì một cú sốc thần kinh. Cả ngày hôm nay thần chết cứ cận kề bên cha tôi. Tôi không biết là ông có còn sống để gặp ta hay không.'

Watson ạ, hẳn là anh cũng hiểu, tôi đã choáng váng vì tin tức bất ngờ ấy.

'Nguyên nhân là gì?' Tôi hỏi.

'À, đó mới là điều cần nói. Lên xe đi rồi chúng ta sẽ nói về chuyện đó trên đường đi. Anh còn nhớ gã đàn ông đã xuất hiện vào buổi chiều hôm trước khi anh đi chứ?'

'Nhớ rất rõ.'

'Anh có biết kẻ mà cha con tôi đã cho vào nhà hôm ấy là ai không?'

'Tôi không biết!'

'Đó là một con quỷ, Holmes,' anh kêu lên.

Tôi ngạc nhiên chăm chú nhìn anh.

'Phải, hắn chính là một con quỷ. Kể từ giờ phút đó chúng tôi chẳng được một giờ nào bình yên - không một chút nào. Cũng từ chiều hôm đó ông già chẳng bao giờ ngẩng cao đầu và giờ thì cuộc sống ấy đã nghiền nát cha tôi, ông lên cơn đau tim, tất cả đều là do tên Hudson đáng nguyền rủa này!'

'Hắn có quyền năng gì mà ghê gớm thế?'

'À, đó là điều mà dù có phải tốn kém bao nhiêu tôi cũng muốn biết. Làm thế nào mà ông già tử tế, nhân hậu lại có thể sa vào nanh vuốt của một tên vô lại như thế! Nhưng tôi rất mừng là anh đã đến, Holmes ạ. Tôi rất tin tưởng ở sự đánh giá và tài suy xét của anh, tôi biết rằng anh sẽ cho tôi những lời khuyên tốt nhất.'

Xe chúng tôi phóng đi trên con đường quê bằng phẳng mang sắc trắng và trước mặt chúng tôi là cả một vùng sông hồ trải dài lấp lánh trong sắc đỏ của mặt trời đang lặn. Từ khoảnh rừng nằm phía bên trái tôi có thể nhìn thấy những ống khói cao và cái cột cờ cho biết đó là nhà ở của người điền chủ.

'Cha tôi cho hắn coi sóc vườn tược', bạn tôi nói tiếp. 'Và sau, vì công việc đó chưa vừa ý hắn, ông lại nâng hắn lên làm quản gia. Ngôi nhà như được phó thác hoàn toàn cho hắn, hắn sục sạo khắp nơi và tha hồ làm những gì hắn muốn. Mấy cô hầu than phiền về thói rượu chè và cách ăn nói thô bỉ của gã. Cha tôi bèn tăng lương cho tất cả bọn họ để bù đắp cho sự khó chịu đó. Hắn còn lấy thuyền và khẩu súng tốt nhất của cha tôi để tự ban cho mình những chuyến đi săn ngắn ngày. Hắn làm tất cả những việc ấy với vẻ mặt giễu cợt, đểu cáng và xấc láo khiến tôi muốn đập cho hắn đến hai mươi trận nếu như hắn cỡ tuổi tôi. Tôi nói anh nghe, Holmes ạ, tôi đã phải tự kiềm chế và giờ thì tôi tự hỏi rằng nếu tôi tự do làm theo ý mình một chút thì có phải là khôn ngoan hơn không. Mọi chuyện cứ càng lúc càng xấu đi với chúng tôi, và tên súc vật Hudson đó ngày càng quá quắt, đến nỗi rốt cuộc, một ngày nọ, tôi đã túm lấy vai hắn và tống ra khỏi phòng khi hắn đối đáp hỗn xược với cha tôi ngay trước mặt tôi. Hắn lủi đi, mặt lộ vẻ căm giận và cặp mắt hiểm độc toát lên sự đe dọa còn hơn cả miệng lưỡi của hắn. Tôi không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì giữa hắn và người cha tội nghiệp của tôi nhưng ngày hôm sau thì cha tôi đến gặp tôi và hỏi tôi liệu có chịu xin lỗi Hudson hay không. Hẳn là anh cũng có thể hình dung được, tôi từ chối và hỏi lại cha tôi làm sao ông có thể để cho một kẻ đê tiện như thế lộng hành với chính ông và gia đình của ông.

'À, con trai,' ông đáp, 'tất cả những chuyện này rất nên nói ra, nhưng con không hiểu tình huống của cha hiện giờ ra sao đâu. Nhưng rồi một ngày kia con sẽ biết, Victor ạ. Cha sẽ cho con biết, cho dù có thế nào. Con sẽ không nghĩ xấu về người cha tội nghiệp của con chứ, con trai?'

Trông cha tôi rất xúc động, sau đó ông nhốt mình trong thư phòng cả ngày, qua khung cửa sổ tôi có thể thấy ông luôn tay viết lách. Buổi tối hôm đó diễn ra một việc có vẻ như giải tỏa cho tôi rất nhiều, vì Hudson nói rằng hắn sắp sửa ra đi. Hắn bước vào phòng ăn khi chúng tôi đang ngồi lại sau bữa tối và bằng giọng ngà ngà say, hắn lí nhí cho chúng tôi biết ý định của hắn.

'Tôi đã ở Norfolk đủ rồi,' hắn nói. 'Tôi sẽ đi xuống Hampshire để gặp Beddoes. Anh ta cũng sẽ vui mừng được gặp lại tôi giống như anh vậy, tôi dám chắc như thế.'

'Dù có như thế nào tôi cũng mong là anh đừng bỏ đi, Hudson,' cha tôi nói với vẻ rụt rè khiến tôi giận sôi lên.

'Tôi vẫn chưa được xin lỗi,' hắn hờn dỗi nói và đưa mắt liếc về phía tôi.

'Victor, con hãy thừa nhận là đã cư xử thô lỗ với con người đáng trọng này,' cha tôi quay sang tôi nói.

'Ngược lại là đằng khác, con nghĩ rằng cả hai cha con ta đã tỏ ra vô cùng nhẫn nại đối với hắn,' tôi trả lời.

'À, kiên nhẫn, đúng không?' Hắn gầm gừ. 'Rất tốt, anh bạn. Rồi ta sẽ xem!'

Hắn lù rù bước ra khỏi phòng và nửa giờ sau thì bỏ đi, để lại cha tôi trong tâm trạng lo lắng rất tội nghiệp.

Đêm nào cũng thế, tôi cứ nghe tiếng ông đi đi lại lại trong phòng và đúng vào lúc ông vừa mới tự tin trở lại thì cuối cùng bị giáng một đòn.'

'Chuyện xảy ra thế nào?' Tôi nóng ruột hỏi.

'Theo một cách vô cùng kì lạ. Tối hôm qua cha tôi nhận được một bức thư mang dấu bưu điện Fordingham? Ông đọc nó xong thì dùng hai tay đập lên đầu, rồi bắt đầu chạy vòng vòng quanh phòng như bị mất trí. Cuối cùng khi tôi kéo ông lại đặt nằm lên trường kỉ thì miệng và hai mí mắt của ông đã bị méo xệch sang một bên và tôi nhận ra cha mình bị đột quỵ. Bác sĩ Fordham được mời đến ngay lập tức. Chúng tôi đặt cha tôi lên giường nhưng ông đã bị liệt, không còn chút dấu hiệu nào của sự tỉnh táo và tôi sợ rằng khi ta về tới nhà có lẽ ông đã không còn.'

'Anh làm tôi sợ quá, Trevor!' Tôi kêu lên. 'Vậy thì bức thư đó nói gì mà lại gây ra hậu quả khủng khiếp đến thế?'

'Chẳng có gì đặc biệt. Chính thế mới khó hiểu. Nội dung tin nhắn rất là ngớ ngẩn và chẳng có gì đáng chú ý. Ôi, lạy Chúa, đây chính là điều mà tôi lo sợ!'

Khi anh ấy nói đến đó thì xe chúng tôi đã quẹo qua chỗ rẽ của con đường và trong ánh chiều gần tàn chúng tôi thấy tất cả rèm cửa đều đã được buông xuống. Lúc xe phóng nhanh đến sát cửa, nét mặt bạn tôi co rúm lại vì đau buồn, một người mặc quần áo đen bước ra từ ngưỡng cửa.

'Cha tôi đi từ lúc nào thế bác sĩ?' Trevor hỏi.

'Gần như ngay lúc anh vừa đi.'

'Ông có tỉnh lại không?'

'Có tỉnh một lúc trước khi tắt thở.'

'Ông có nhắn gì lại cho tôi không?'

'Chỉ nói rằng giấy tờ nằm trong ngăn kéo sau của chiếc tủ Nhật Bản.'

Bạn tôi cùng với ông bác sĩ lên cầu thang để đi đến phòng người chết trong khi tôi ở lại thư phòng, lật đi lật lại toàn bộ vấn đề trong đầu và chưa bao giờ cảm thấy buồn như thế. Quá khứ của ông lão Trevor ra sao, một võ sĩ quyền Anh, một nhà du hành, một người đào vàng và vì sao mà ông lại để tên thủy thủ có vẻ mặt ác nghiệt ấy điều khiển? Và nữa, tại sao ông lại ngất xỉu khi nghe những lời ám chỉ về những chữ viết tắt đã bị xóa gần mờ trên cánh tay và chết vì khiếp sợ khi nhận được một lá thư từ Fordingham? Rồi tôi nhớ ra rằng Fordingham nằm ở Hampshire và ông Beddoes, người mà tên thủy thủ đã đến thăm và có lẽ để đe dọa, cũng được đề cập là đang sống ở Hampshire. Vậy thì, bức thư đó có thể là do Hudson gửi đi để báo cho biết hắn đã tiết lộ điều bí mật tội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net