Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suryeon bước vào phòng bệnh của Seo Jin,cô đi tới ngồi bên cạnh nàng cô gắng kiềm nén nước mắt.

'Sso à,sao em lại làm thế chứ hả'

'Có phải vì chị bỏ em đi hai năm nên em mới hành hạ bản thân mình đúng không'

'Chị xin lỗi,chị xin lỗi vì đã nhớ ra em quá trễ'

'Có phải bây giờ em đang muốn cho chị biết cảm giác bị bỏ rơi đúng không'

Dù đã cố nén những giọt nước mặt lại nhưng nó vẫn cứ rơi.Cô gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má mình mà nói:

'Chị yêu em Sso à,yêu đến phát điên'

'Nên làm ơn xin em đừng bỏ chị'

'Seo Jin à,chị yêu em'

'Nhanh tỉnh lại đi nhé'

Cô nở một nụ cười khổ rồi khóc nấc lên.Yoon Hee bên ngoài thấy được cảnh đó.

'Có lẽ người chị ấy cần nhất bây giờ là cậu đấy Seo Jin,chị ấy chưa bao giờ suy sụp đến như vậy đâu'

'Lo mà tỉnh dậy đi,rồi mình sẽ tính sổ với cậu sau'

Ngày nào cũng vậy Suryeon cứ ngồi bên cạnh mà chăm sóc Seo Jin,cô vẫn luôn tự trách bản thân mình vì gián tiếp khiến Seo Jin hành hạ bản thân mình.
Đúng vậy mọi thứ đều được lặp lại như lúc Suryeon biến mất cách đây hai năm,hai người họ luôn tự trách bản thân mình vì người mình yêu.

Đến một hôm Seo Jin tỉnh dậy nhưng ý thức vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn.
Cô mở mắt ra rồi cố ngồi dậy.Suryeon giật mình tỉnh giấc.

'Mình lại thế nữa rồi,lúc nào thức dậy người mình thấy đầu tiên lại là chị ấy'

'Seo Jin à....'

'Chẳng lẻ mình nhớ chị ấy đến nỗi không phân biệt được ảo giác sao'

'Là chị đây'

Nước mắt Suryeon rơi.Seo Jin thì cứ nhìn cô như thể cô không có thật.

'Mình điên thật rồi'

'Đến chị ấy mà cũng không phân biết được'

'Không phải vậy đâu.Người em đang nhìn thấy thật sự là chị đấy'

Seo Jin ngồi nhìn cô trong trầm lặng.Một lúc sau cô bật khóc mà hỏi:

'Shim Suryeon có thật là chị không'

'Chị đây,Shim Suryeon của em đây'

'Chị bỏ em đi hai năm sao bây giờ lại xuất hiện ở đây hả'

Suryeon kể lại mọi sự việc diễn ra với mình vào hai năm trước.

'Vậy.....vậy em đã khóc vì một người khác ư'

'Đúng người mà em khóc không phải chị'

Seo Jin liền gục đầu mà suy nghĩ.

'Vậy là từ đó giờ mình khóc vì một người lạ,hành hạ bản thân mình những hai lần vì người mình không biết ư'

Seo Jin hét lên.

'SHIM SURYEON,chị dám'

'Chị biết em phải khổ sở biết bao nhiêu không hả'

'Em quát chị à'

'Đúng em đang quát chị đấy,thì sao nào'

Đang chuẩn bị mắng Suryeon một trận thì cô lại bị chị ấy hôn.
Chị ấy hôn như thể bị "bỏ đói" mấy năm vậy.Seo Jin cố gắng đẩy cô ra nhưng không được.Suryeon dừng lại rồi nói:

'Ngồi yên đi,em biết chị ăn chay hai năm rồi không hả'

'Nhưng.....'

'Không nhưng nhị gì hết á'



















Chương sau có H.
:)))))))










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net