Chương 44:Kết thúc thật sao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seo Jin ngồi một góc trong phòng,tay nàng cầm quyển lịch trên tay.Trên đó được đánh dấu một ngày BDT,nàng lẩm bẩm:

'Sinh nhật chị sao,giờ nó không còn ý nghĩa nữa rồi'

Nàng thẳng tay xé tờ lịch đó đi,Seo Jin đứng dậy đi về phía tủ đồ của mình.Mở ra cô chỉ biết nhìn thôi vì tất cả chúng đều được Suryeon tặng,nước mắt cô rơi xuống.

'Tôi Cheon Seo Jin,đã từng yêu chị đến điên dại tới mức tự hành hạ bản thân mình.Nhưng thứ tôi nhận được là hai từ phải bội'

Cô gào khóc nức nở,nàng đập phá tủ đồ trong tuyệt vọng.
Trong lòng nàng bây giờ chỉ có cảm giác đau nhói,nàng đi tới lấy bức ảnh của Suryeon và mình trên bàn mà đập.

'Shim Suryeon tôi hận chị tôi thật sự hận chị'

Trong mắt nàng bây giờ thứ tình yêu đó đã hóa thành thù hận.

Shim Suryeon ở nhà của mình,cô ngồi ở một góc trên tay cầm chai rượu vang mà nốc liên tục.
Cho đến khi thật say cô lại ôm lấy cặp nhẫn và chiếc áo Seo Jin định tặng mình mà ngồi khóc.

'Mình là một con ngốc,rốt cuộc là tại sao mình lại phản bội em ấy'

Căn phòng tối tăm đó phát ra tiếng nở của Suryeon,tiếng khóc vang vọng cả căn nhà mọi thứ đối với cô bây giờ đều sụp đổ.Người bắt đầu tình yêu đó là cô và người kết thúc nó cũng là cô.

Hai người con gái một người hận vì thứ tình yêu mù quáng này,còn một người lại quá yêu đối phương nhưng lại đi phản bội người mình yêu.

'Tôi ghét chị-Tôi yêu em'

Sau một tuần ngồi trong nhà khóc Seo Jin cũng bước ra ngoài đường,nàng thay đổi mọi thói quen để cố quên đi người đó.
Seo Jin đi dạo phố một vòng,cô cứ vô thức mà với lấy thứ gì đó.Thứ cô cần bây giờ là một trái tim ấm áp nhưng nó biến mất rồi.

Suryeon không khá hơn là mấy cô luôn ở trong trạng thái say xỉn,đến công ty cô vẫn chỉ ngồi trong văn phòng mà gục mặt xuống bàn khóc.
Cô bây giờ luôn tự thắc mắc tại sao lúc đó mình lại làm vậy.

'Cheon Seo Jin,tôi chỉ yêu một mình em thôi.Nhưng tôi lại đi phản bội em,người con gái tôi yêu chỉ có mình em thôi'

Cô kéo ngăn bàn ra,bên trong toàn là đồ thuộc về Seo Jin.Cô lấy chiếc hoodie tím năm đó ra mà ôm lấy vào lòng.

'Tôi hận bản thân mình,chỉ vì say mà lại....'

Một bài báo được gửi vào điện thoại cô với tiêu đề 'Saprano Cheon Seo Jin đã có vị hôn phu,nhưng không phải là chủ tịch tập đoàn Simwon'.Suryeon ngẩn người nhìn bài báo đó.Cô bật khóc lớn hơn.

'Cũng phải thôi chắc em hận tôi lắm nhỉ'

Miệng cô thì cứ nói thế nhưng trong lòng lại cực kỳ đau,cõi lòng cô tan nát.
Cô với tay lấy tấm ảnh của Seo Jin trên bàn mà nhìn.Bỗng có thư ký cô gõ cửa xin vào.Cô gạt đi nước mắt mà nói.

'Vào đi'

Thư ký đẩy cửa vào mà thở dốc nói.

'Chuyện gì'

'Tiểu thư....tiểu thư Cheon đang ở sảnh tầng trệt'

'Sao cơ,sao lại đến đây'

'Hủy hợp đồng của nhà họ Cheon,cô ấy đang đi lên phòng họp'

'Phòng họp tầng mấy'

'Tầng dưới'

Suryeon đứng dậy đi thang máy xuống lầu dưới,bước vào trong phòng họp cô thấy Seo Jin như thể người khác vậy.
Tay nàng cầm điện thoại bấm,trên người mặc một bộ suit dành cho nữ,tóc thì cột cao lên.
Suryeon lên tiếng.

'Em tới đây làm gì'

'Hủy hợp đồng với tập đoàn Simwon'

'Chỉ vậy thôi sao'

'Đúng,nhanh đi tôi bận lắm'

Suryeon để trước mặt Seo Jin một sấp văn kiện,nàng mở từng trang ra kiểm tra thật kỹ rồi đặt bút xuống ký ngưng hợp tác.
Điện thoại nàng vang lên,Seo Jin bắt máy.

'Ừm,chị nghe đây'

Suryeon nhìn thấy trên tay trái của nàng có một chiếc nhẫn,nước mắt cứ thế mà rơi trong vô thức.Trái tim cô bị xé thành trăm mảnh,nó quặn lại mà đau nhói.
Seo Jin nói chuyện với đầu dây bên kia cực kỳ dịu dàng như lúc trước nàng hay nói với Suryeon vậy.
Seo Jin kết thúc cuộc gọi,nàng quay qua nhìn xem Suryeon ký chưa thì thấy cô đang khóc.

'Chị ký chưa'

Suryeon giật mình lấy tay gạt đi nước mắt mà cuối đầu xuống ký hợp đồng rồi nói.

'Rồi chị ký rồi'

Seo Jin lấy bản hợp đồng rồi bước chân tới trước cửa phòng họp,Suryeon kéo áo nàng lại.Cô cầu xin:

'Đừng bỏ chị được không'

'Chị buông ra'

'Làm ơn đi đừng bỏ chị'

'Chúng ta kết thúc rồi'

Suryeon run rẩy trong tuyệt vọng nói.

'Chị thừa nhận chị đã sai,nhưng làm ơn đừng đỗ lỗi cho trái tim chị.Vì nó chỉ yêu mình em thôi'

'Chị chơi đùa tôi trong lúc vẫn gọi tôi là 'Mèo nhỏ',tôi chỉ muốn hỏi.Nó xảy ra bao lâu rồi'

Seo Jin gạt tay Suryeon ra rồi rời đi,nhưng đâu ai biết rằng nàng đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Suryeon trở về nhà cô đi thẳng vào bếp lấy một chai rượu mà uống,cô vứt chai rượu xuống đất.
Cô gục xuống sàn hai tay ôm đầu mình đau khổ nói.

'Thế giới của mình biến mất thật rồi,em ấy bỏ mình rồi'

'Em ấy thật sự bỏ mình rồi'

Đối với Suryeon,Seo Jin là cả thế giới của cô chưa ai có thể thay thế được.
Suryeon lúc này cực kỳ yếu đuối cô chỉ biết khóc và khóc vì chính cô đã đánh mất người mình yêu.

'Hôm nay là sinh nhật mình nhưng em ấy không ở đây'

'Chiếc áo sơ mi đó là để tặng mình,nhưng thứ mình tặng em ấy lại là cảnh tượng đó ư'

Đúng vậy hôm nay chính là sinh nhật cô cũng là ngày Seo Jin đánh dấu trên tờ lịch mà nàng thẳng tay xé đi.

Phía Cheon Seo Jin.
Seo Jin bắt đầu buông thả bản thân mình,nàng uống rượu không ngớt.Uống đến khi ngất đi mà thôi vì chỉ có như thế cô mới quên được chị ấy.
Ba mẹ cô tới thăm Seo Jin cũng chẳng thèm để ý tới nàng chỉ biết vùi đầu vào rượu.

'Seo Jin con  ngừng uống đi'

'Con ổn,ba mẹ về đi'

'Nhưng con...'

'Con không sao đâu ba mẹ về đi'

Ba mẹ Seo Jin mặc dù không muốn nhưng vì con gái nên họ về.
Ba mẹ Seo Jin vừa về,Seo Jin liền khóc nàng khóc nức nở như một đứa trẻ vậy.Cô liên tục uống rượu nhiều đến nổi bây giờ trong nhà cô chỉ toàn chai,nếu hết cô lại ra ngoài mua.
Lần này cô định ra ngoài để mua rượu vừa bước ra khỏi cửa nhà cô thấy Suryeon đang ngồi gục gần đó mà lẩm bẩm.

'Chị xin lỗi Seo Jin'

Seo Jin chẳng để ý tới cô cứ như thế mà bước đi,nhưng nàng lại bị Suryeon kéo ngồi vào lòng.

'Buông tôi ra'

'Chị không thích'

Seo Jin vùng vẫy,Suryeon ghì chặt người nàng lại.

'Mau buông tôi ra Shim ...'

Suryeon bỗng nhiên cuối đầu xuống mà hôn lấy đôi môi ngọt ngào của Seo Jin.Nàng cố gắng đẩy cô ra nhưng không được vì cô cứ giữ chặt lấy nàng.Suryeon cứ thế mà hôn càng ngày càng mạnh.Nụ hôn vừa ngọt ngào vừa đầy tính chiếm hữu.
Dứt khỏi nụ hôn,Seo Jin thở dốc đứng dậy mà quát:

'Chị làm gì vậy'

Suryeon đứng dậy ép nàng vào cánh cửa mà hôn.Suryeon hôn một cách ngấu nghiến,cô liên tục nếm lấy đôi môi mỏng vừa ngọt vừa đắng vì rượu này.
Seo Jin lại đẩy cô nhưng không được,đã vậy Suryeon còn đưa tay ôm lấy eo nàng.
Seo Jin bị hôn đến hai chân mềm nhũn mà không đứng nổi.Suryeon dừng hôn mà nhìn nàng.

'Chị xin lỗi em,nhưng chị nhớ bé lắm rồi'

Cô đẩy cửa mà bế Seo Jin vào trong nhà.














Trưa mai đăng tiếp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net