CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''ủa sao cô lại ở đây?''

''tôi vô tình đi ngang qua thôi''

khi hai người họ còn đang hoang mang vì sao lại gặp người quen ở đây thì Kagaya bất chợt lên tiếng

''ở đây là cổng của điệp phủ đó, muốn vào tham quan không quý cô Kocho?''

''đ-điệp phủ? ''

''cô đi chứ?''

''tên nghe quen quá đi...hmm ...''

Giyu thấy Shinobu đang lưỡng lự nên cất tiếng

''là nơi của người mà tôi bảo tôi ghét đó, cô muốn vô thử không?''

''Ah! là nơi của cô ấy đó hả? ừm vậy thì tôi sẽ đi thử''

''mà sao ngài lại muốn cho cô ta vào điệp phủ chứ?''

''để kiểm tra thôi...mà đã bảo gọi ta là chú rồi kia mà''

''con xin lỗi''

''tò mò quá đi, điệp phủ ở trong kia ư?''

Cô quay người định đi vào trong thì bất chợt bị ai đó kéo lại

''Chị Shinobu , em tìm chị mãi. Muốn đi ăn trưa với em chứ ạ?''

Kanao xuất hiện ở đây từ bao giờ

''à được thôi nhưng đợi chị chút nhé?''

''không muốn đâu!! Em muốn chị đi với em ngay cơ!!''

''thôi nào Kanao, đợi chị chút thôi. chị vào một lát thôi rồi quay lại đi ăn với em nhé?''

''không được!! chị không được đi vào đó. Nhất định là không được!!''

sau một lúc lời qua tiếng lại thì bỗng kagaya chen ngang cuộc trò chuyện của hai người

''Kanao? Con sao thế? theo lẽ thường tình thì con sẽ chẳng quan tâm mà còn rất vui với chuyện này sao?''

''ngài- à không chú ơi....nhưng mà chị ấy....''

nhận thấy sự kì lạ của kanao, kagaya quay sang bảo với Giyuu

''Giyuu, con dẫn Shinobu ra chỗ khác một chút nhé? Ta và kanao có chuyện cần bàn rồi''

''vâng''

------------------------------------------------------

''được rồi, con nói đi Kanao''

''con không muốn chị ấy lại phải chịu đựng nỗi đau đó! con cũng không muốn cho chị ấy nhớ lại những kí ức đau buồn ấy! Tại sao chứ? Tại sao chị ấy lại không được quyền tìm một người tốt hơn? Tại sao chị ấy phải để tâm đến người khiến chị ấy sống không bằng chết như thế? Tại sao chị ấy lại nhớ nhung người đã chà đạp lên trái tim nhỏ bé , mong manh của chị ấy? tại sao???? TẠI SAO CƠ CHỨ!!?''

''Kanao à-''

''con nhất định sẽ không để chị ấy đi vào chết xe đổ năm xưa đâu!!''

Kanao thô lỗ chặn đứng câu nói của chúa công. Cô thực sự đang rất giận dữ và cũng một phần sợ hãi

Hơn ai hết, Kanao là người hiểu rõ nhất nỗi đau mà Shinobu đã từng phải chịu đựng. Từ khi chị cô biết được cảm xúc ''yêu'' là gì thì chị ấy chẳng màng đến bản thân mà chỉ để tâm đến anh ta. Dù có bị từ chối nhưng chị vẫn luôn cố gắng theo đuổi hắn. Dù hắn có nói ra những lời cay độc và nhẫn tâm như thế nào thì chị cũng chả quan tâm mà vẫn đem trọn lòng yêu hắn. Dù miệng thì nói ổn nhưng chị chả ổn chút nào cả! Tối nào chị cũng tự hành hạ bản thân, cố gắng thay đổi chính mình rồi cuối cùng lại thất vọng rồi để đôi mắt xinh đẹp , long lanh trở nên vô hồn, ướt đẫm nước mắt. Ngày qua ngày, Kanao lúc nào cũng chứng kiến thấy cảnh tượng đó cô thực sự rất bức xúc. Tại sao cơ chứ? Tại sao chị lại phải chịu đựng đau khổ như vậy? Chị tôi đã làm gì sai cơ chứ? Ông trời ơi! làm ơn cứu giúp chị con với....làm ơn hãy cứu rỗi chị ấy...Người như chị ấy xứng đáng gặp đươc người tốt hơn kia mà? tại sao lại là hắn ta cơ chứ? 

tôi hận anh! Tomioka Giyu! chị tôi đã làm gì anh mà anh lại khiến chị ấy ra nông nỗi này? tôi nhất định sẽ chẳng tha thứ cho anh...tôi hận anh!!... nhưng...tại sao...? tại sao lúc trận chiến kết thúc, anh luôn ra ngôi mộ của chị tôi rồi ngồi kế bên lặng lẽ rơi nước mắt. anh cũng thừa biết bên trong ấy còn chẳng có xác của chị ấy kia mà, đúng chứ?Tại sao đến tận bây giờ anh vẫn kiên trì tìm kiếm chị ấy mặc dù thế giới rộng lớn này biết bao nhiêu người? tại sao chứ...? không lẽ....anh đã biết yêu? anh cũng đã trải qua những gì mà chị tôi từng trải rồi ư? ha...thật buồn cười...đến khi chị tôi rời khỏi cõi đời này, trái tim anh mới biết rung động sao? có không giữ, mất đừng tìm. Kiếp này mong anh hãy để cho chị tôi yên. nếu anh nghĩ anh thật sự có thể khiến chị tôi hạnh phúc rồi hẳn quay về cầu xin tình yêu từ chị ấy, chứ đừng chậm trễ...giống như kiếp trước anh đã từng.

-----------------------------------------------------------------------------------

''kanao hôm nay lạ quá ta...bình thường con bé có cứng đầu thế kia đâu nhỉ?''

''kệ đi, chắc do kanao có ác cảm với tôi nên mới vậy thôi''

''ủa hai người quen nhau sao?''

''có thể là vậy''

''có thể? ý cậu là sao?''

''không có gì''

''cậu cứ như vậy nên ai cũng ghét cậu hết đó!''

''....''

''huh? sao im lặng thế?''

anh chẳng đáp lại lời cô nói mà chỉ lặng lẽ nhìn rồi vuốt nhẹ lên mái tóc của cô

''này!! cậu làm gì vậy!?''

''xin lỗi...''

''gì? xin lỗi vì điều gì cơ?''

''...cô không biết thì thôi cũng không cần biết đâu''

''ơ cái tên này!! đáng ghét quá đi!! nói mau lên!!''

''không có gì hết''

hai người cứ cãi qua cãi lại với nhau, một bên thì cứ đặt câu nghi vấn một bên thì nghe xong cứ phủ nhận khiến cuộc cái vã này không hồi kết=~=

trong lúc cãi nhau với cô , nhiều lúc anh cũng muốn bật cười vì sự dễ thương và trẻ con của cô. Dù đã 25 tuổi mà trông cô vẫn như một đứa trẻ. Nhưng anh cũng chẳng ngờ rằng chính nhờ sự đáng yêu, trẻ con ấy lại cứu rỗi cuộc đời anh.

xin lỗi em vì lúc đó anh đã không biết trân trọng những điều mình có. những lời cay độc , tàn nhẫn mà anh đã nói ra chẳng có cách nào rút lại được. Anh thật sự xin lỗi vì đã không biết em đã chịu đựng sự đau đớn trong tuyệt vọng đến thế...khi tự mình trải qua cảm giác ấy, anh mới biết nó kinh khủng đến nhường nào. Dù thể xác có lành lặng đến mấy nhưng tinh thần không có thì cũng chẳng khác gì đã chết....nhưng anh thật sự rất khâm phục em! Sự chịu đựng, nhẫn nhịn gần như đạt đến mức không ai với tới. Tại sao em vẫn kiên trì chờ đợi tình yêu của anh mặc dù em đã nghĩ mình chẳng bao giờ làm được? Tại sao em lại không tìm người tốt hơn anh? anh chỉ là 1 thằng tồi tệ chả biết trân trọng thứ mình đang có...kiếp trước là như vậy, nhưng kiếp này anh chắc chắn sẽ bảo vệ em. Không có và cũng sẽ chẳng bao giờ cho em biết được cảm giác buồn bã, đau khổ là gì. Người nào dám nói xấu em, anh sẽ rạch miệng kẻ đó. Người nào dám nhìn em với ánh mắt khinh bỉ, anh sẽ móc mắt kẻ đó. Người nào dám đánh đập em, anh sẽ chặt đứt tay ,đứt chân kẻ đó! Em chỉ cần luôn hạnh phúc là được....vì em chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho anh.

----------------------------------------------------------------------------------------

END

xời, này tui viết văn ngọt ngào ghê chưa:> ngọt vậy thôi chứ chap sau tui chuẩn bị ngược ẻm:)) 

spoil vậy thoi để mấy bác đội mũ bảo hiểm kịp để quay xe chứ lúc quay xe mà chưa đội mũ bảo hiểm rồi té ngã ngửa ra đường tui không bồi thường cho đâu à=))

~~chúc mọi người một ngày tốt lành~~

Một tuần 2 chap luôn cho mọi người giải trí đóo (cho nên là tuần sau không có chap mới nha cả nhà:>)







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net