Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kudo Shinichi đang mặc chiếc áo vest đen mà Mori Ran mua cho, góc áo nhăn nhúm vì chưa ủi, cà vạt thắt hờ trên cổ, trên cằm vẫn còn râu chưa cạo.

Anh ấy không chăm sóc bản thân, đây là suy nghĩ đầu tiên của Mori Ran. Kudo Shinichi đứng ở nơi đó, giống như muốn nói cái gì, há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói được. Anh sờ gáy, Mori Ran nhận ra đó là hành động theo bản năng khi anh khẩn trương.

"Có chuyện gì không?" Mori Ran nhẹ giọng hỏi, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh một chút.

"Chúng ta nói chuyện đi, anh... anh có chuyện muốn nói với em." Hình như anh có chút lo lắng, giọng nói bắt đầu lắp bắp.

Mori Ran giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ và nói: "Xin lỗi, em có hẹn gặp thân chủ của mình." Cô ấy đã tìm được một lý do chính đáng.

"Chỉ vài phút thôi xin em, vì em không trả lời điện thoại hay tin nhắn." Kudo Shinichi nắm chặt tay cô, như thể anh sợ rằng cô cứ như vậy mà rời đi.

Bọn họ đứng ở lối đi đồn cảnh sát, các nhân viên cảnh sát qua lại đều đưa mắt tò mò, mà hành vi của Kudo Shinichi lúc này có vẻ rất chật vật, cuối cùng cô cũng gật đầu thỏa hiệp, cô không muốn vì mình mà để anh mất thể dện với cấp dưới ở Sở cảnh sát, dù sao thì anh cũng kiêu ngạo như vậy. Dù đã xa nhau nhưng Mori Ran vẫn thường đứng dưới góc độ của Kudo Shinichi để suy nghĩ, điều này khiến cô có chút ảo não.

Họ ngồi trong một quán cà phê gần đồn cảnh sát, nơi có nhạc rock mà Mori Ran rất không thích, cà phê của Kudo Shinichi gọi cũng không phải loại mà Mori Ran thích uống, cô nhìn bọt kem trên cà phê và nói: "anh muốn nói cái gì?"

"Ran, anh đã gọi điện và nhắn tin cho em rất nhiều. Anh ở dưới lầu nhà em, nhưng không dám gõ cửa. Anh thật sự biết mình sai rồi, em có thể tha thứ cho anh không? anh hứa sẽ không có lần sau đâu?" Kudo Shinichi siết chặt hai tay, nhìn Mori Ran bằng đôi mắt xanh hoàng gia, ý tứ lấy lòng trong đó là hiển nhiên.

"Vậy anh nói cho em, biết, anh đã sai ở đâu?" Mori Ran muốn biết Kudo Shinichi thực sự nghĩ gì, vì vậy cô quyết định cho anh thêm một cơ hội.

"Anh. . . Lúc đó anh quá lo lắng, cho nên từ chối yêu cầu của em, không để ý đến cảm xúc của em anh thực hối hận, anh biết em không muốn anh gặp nguy hiểm, mà bỏ qua cảm xúc của em. .." Kudo Shinichi người có đầu óc lý trí như vậy, lại đang xin lỗi một cách thiếu logic vào lúc này.

"Đã nhiều năm như vậy, Kudo Shinichi em biết rõ về anh như vậy, nhưng anh lại chưa từng hiểu em." Mori Ran nghe được đáp án rất thất vọng, cô tưởng rằng đáp án của Kudo Shinichi sẽ không hoàn hảo, nhưng anh đã đưa ra một trong những điều tồi tệ nhất.

"Không phải, anh..." Kudo Shinichi sốt ruột, anh cố gắn giải thích điều gì đó, nhưng bị Mori Ran cắt ngang.

"Anh để cho em nói xong, anh nghĩ rằng em tức giận vì anh đã không đồng ý với em sẽ không động đến vụ án kia sao? Không, em chưa bao giờ buồn vì chuyện đó, là sự che dấu của anh, anh chưa từng nói cho em biết ngươi công việc của anh nguy hiểm như vậy, mỗi ngày em đều nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều hi vọng anh có thể nói cho em biết, em đã từng nói với chính mình, chỉ cần anh nói cho em, em nhất định sẽ ủng hộ anh, giống như tất cả những lần trước kia."

Mori Ran nhìn thẳng vào mắt Kudo Shinichi, nói ra điều cô muốn nói đã lâu nhưng không thể mở lời.

"Nhưng anh thì không, vì anh cho rằng điều đó đang bảo vệ em, anh nghĩ em dễ bị tổn thương. Nhưng tình yêu không phải như vậy, Kudo Shinichi. Em không cần tình yêu tự cho là đúng của anh, tất cả những gì em muốn là sự trung thực, sự tin tưởng. Đối với em, tình yêu là hỗ trợ lẫn nhau."

Kudo Shinichi sau khi nghe những lời của Mori Ran lần đầu tiên nhận ra rằng anh chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về cảm xúc của Mori Ran, anh quá tự phụ cho rằng mình có thể cho Mori Ran một cuộc sống hạnh phúc và theo đuổi lý tưởng của riêng mình.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Mori Ran lại rất không hạnh phúc như vậy, nguyên nhân khiến cô ấy đau buồn lại là do chính anh.

"Vậy em còn yêu anh không?" Giọng Kudo Shinichi có chút run run, giống như đang chờ phán quyết của Mori Ran.

Tình yêu? Mori Ran có chút mờ mịt tình yêu? Mối quan hệ nhiều năm như vậy không thể cứ nói vứt bỏ là bỏ được, nhưng tình yêu với Kudo Shinichi giống như một chuyến xe buýt, Mori Ran đã đến trạm rồi.

"Điều này còn quan trọng không? em không còn mong đợi gì ở anh nữa." Có thể cô vẫn yêu anh, nhưng cô không muốn ở bên anh nữa.

Mori Ran có chút nhớ nhung tuổi mười bảy, mười tám của mình, cô đơn dũng cảm, cho dù trước mặt có bức tường hay hố sâu, cô đều không tiếc lao vào, dù có đổ máu và rơi nước mắt nhưng chưa từng hối hận. Nhưng bây giờ cô ấy đã trưởng thành, có rất ít từ trong từ điển của người lớn nghĩa là không cần do dự.

"Anh sai rồi, anh có thể sửa sai, vụ án này đã kết thúc, sau này làm bất cứ chuyện gì anh đều sẽ hỏi ý kiến của em, Ran, anh..." Kudo Shinichi hai mắt đỏ lên, vẫn là cố gắng thuyết phục cô nhưng đang cỗ níu giữ một cái gì đó.

Mori Ran nghĩ rằng bây giờ ngay cả khi Kudo Shinichi từ bỏ những gì anh ấy quan tâm vì cô, cô cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc, khi còn trẻ cô nghĩ tình yêu là một viên kim cương cho dù sau một thời gian mài giũ nó sẽ chỉ trở nên xinh đẹp hơn, nhưng giờ cô đã hiểu tình yêu thực chất chỉ là thủy tinh, rơi xuống sẽ vỡ tan, dù có dán kỹ đến mấy cũng không thể sáng lấp lánh như kim cương.

Sau đó, cô không nhớ Kudo Shinichi đã nói gì, chỉ biết khi quay người rời đi, cô không uống một ngụm cà phê nào, âm nhạc trong quán cũng không thay đổi, cô nghe thấy giọng Kudo Shinichi gọi cô ở đằng sau, cho đến khi cô không còn nghe thấy.

Khoảnh khắc cô đẩy cửa kính ra, cô hiểu rằng cuộcđời dài như vậy, có thể cùng nhau đi qua một đoạn đường là đủ rồi, người tênKudo Shinichi vẫn có thể trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc đời MoriRan.



[Mino: Vậy là hết Tết rồi, lại quay lại với công việc, mong là năm sau ShinRan có thêm nhiều hint]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net