Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kudo Shinichi từng cảm thấy mình là người hiểu Mori Ran nhất trên thế giới.

Anh biết lúc Mori Ran đọc sách thích gạt tóc sang một bên, lúc xem phim có thói quen chuẩn bị thêm một gói khăn giấy, lúc đi xe đạp sẽ đặt một tá băng cá nhân trong túi. Lúc trước, Kudo Shinichi không hiểu, nhưng hiện tại anh đã hiểu, tất cả những thứ này đều không gọi là hiểu. Sau khi Mori Ran rời đi, anh chợt nhận ra rằng mình chưa bao giờ thực sự bước vào trái tim Mori Ran.

Anh chưa bao giờ thực sự cố gắng hiểu cô. Thật là một tình yêu thất bại đến nhường nào.

Kudo Shinichi thường xuyên bị thương đầy máu trên con đường theo đuổi công lý, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại. Hattori Heiji từng có chút bất đắc dĩ khuyên can: "Kudo, tôi hiểu rõ chính nghĩa trong lòng cậu, nhưng những thứ này không thể là toàn bộ cuộc sống. Bà chị Ran đối với cậu không đủ quan trọng sao."

Kudo Shinichi lúc đó đã cười cợt nhả đáp lại: "Cô ấy là quan trọng nhất, nhưng ước mơ cũng rất quan trọng đối với tôi. Vì vậy, tôi muốn có cả hai."

Sau đó mặc kệ đối phương nói gì đó, không thể quá tham lam.

Kudo Shinichi chưa bao giờ tin vào câu tục ngữ "Cá và móng gấu không thể cùng có được", anh ấy đủ tự phụ, tự phụ cho rằng Mori Ran sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Mori Ran mỗi ngày đều quanh quẩn ở căn nhà làm bữa tối cho hai người, sau đó tự mình ăn hết, cũng không nghĩ đến những giọt nước mắt và mồ hôi mà Mori Ran lưu lại sau khi trằn trọc vào nửa đêm, càng không ngờ những lần thất hứa của mình con đường mà Mori Ran tự mình đi về dài đến mức nào. Anh tự trách bản thân, đúng là nhận được báo ứng thật xứng đáng.

Sau khi xuất viện, Kudo Shinichi ngồi trên chiếc ghế dài ở công viên gần đó, anh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, vừa mở ra, anh có chút muốn khóc, sau này đối với Mori Ran anh có thể chỉ là một điếu thuốc ngẫu nhiên được bấm ra trong hộp thuốc lá này, nhưng Mori Ran vẫn là chiếc bật lửa duy nhất của anh.

Khoảnh khắc khí carbon monoxide rót vào trong phổi, Shinichi Kudo không ngừng ho khan, khóe mắt ươn ướt, không phân biệt được mình đang bị sặc, hay thật sự muốn khóc. Anh vùi mặt vào cánh tay, đây có lẽ là mùa xuân lạnh giá nhất mà anh từng gặp trong đời.

Mori Ran cảm thấy những ngày trong bệnh viện cũng không tệ, Suzuki Sonoko thỉnh thoảng đến đây với một đống thuốc bổ, thề sẽ bồi dưỡng cho Mori Ran đến thương đao bất nhập, Mori Kogoro cũng giảm số lần nghiện rượu và đua ngựa, ông và Eri Kisaki cũng có vẻ thân với nhau hơn trước. Giường bệnh của Mori Ran ở gần cửa sổ, cô thường có thể cảm nhận được hơi ấm của mặt trời chiếu vào lòng bàn tay, ngày bắt đầu trở nên dài ra.

Mori Ran thỉnh thoảng sẽ đêm khuya thức dậy đi toilet xuyên qua cửa sổ nhìn thấy chiếc sẽ nhìn thấy chiếc SUV màu xanh lam của Kudo Shinichi đậu cách đó không xa, nhưng Mori Ran đã không còn cố gắng để đoán suy nghĩ của Kudo Shinichi nữa. Cô chỉ liếc nhìn bên ngoài, sau đó quay trở lại phòng bệnh và nhắm mắt lại. Cô bắt đầu ít khi mơ thấy Kudo Shinichi, nhưng điều kỳ lạ là dù cô có mơ thấy anh bao nhiêu lần thì trong mơ anh vẫn luôn là bộ dáng thời thiếu niên, thiếu niên 17 18 tuổi ương ngạnh hỏi cô có sẵn sàng đi cùng anh ấy hay không, nhưng Mori Ran không có đưa tay ra, một lần cũng không.

Khi cô xuất viện đã là đầu mùa hè, Mori Ran đang ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng của Suzuki Sonoko, nghe đối phương tán gẫu về một số chuyện vặt vãnh, chẳng hạn như không muốn kế thừa sản nghiệp của gia đình muốn ra ngoài lập nghiệp, chẳng hạn như người đàn ông kia rất tốt vô cùng phù hợp với Mori Ran, ví như cô ấy lại cãi nhau với Kyogoku, thừa dịp miệng của Suzuki Sonoko nhàn rỗi, Mao Lilan nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Sắp đến mùa hè rồi, Sonoko sẽ kết hôn?"

"Nhưng mà..." Suzuki Sonoko sửng người một lúc, vừa định nói gì đó thì bị Mori Ran cắt ngang.

"Tớ muốn thấy cậu là cô dâu của tháng sáu."

Suzuki Sonoko im lặng một lúc lâu rồi nói: "Được, vậy cậu sẽ là phụ dâu duy nhất của tớ."

Mori Ran đưa tay phải ra đan vào các ngón tay của Suzuki Sonoko. Ở Nhật Bản, cho dù quan hệ giữa các cô gái dù tốt đến đâu, chỉ cần họ nắm tay nhau, họ sẽ bị nghi ngờ về giới tính, vì vậy Mori Ran và Suzuki Sonoko chưa bao giờ nắm tay nhau khi lớn lên, họ chỉ nắm tay nhau khi cùng đi mua sắm. Suzuki Sonoko nắm chặt lấy tay Mori Ran, lòng bàn tay cô ấy hơi ướt, xúc cảm làm cho Mori Ran nhớ lại thời thơ ấu, khi đó Suzuki Sonoko cũng đã nắm tay cô ấy như thế này và đứng chắn trước mặt Mori Ran khi cô bị bắt nạt. Không cãi lại và bắt đầu khóc, nhưng cô ấy vẫn là anh hùng của Mori Ran.

Rõ ràng người đang chuẩn bị cho hôn lễ là Suzuki Sonoko, nhưng Mori Ran còn bận rộn hơn cô dâu tương lai này nhiều, mỗi ngày sau khi tan sở, cô đều chạy đến cửa hàng đồ cưới và cửa hàng quà tặng, Mori Ran ngồi trên ghế bàn bạc kế hoạch với đội ngũ tổ chức lễ cưới, Suzuki Sonoko lại đang nằm rất nhàn nhã trên chiếc ghế sofa cách đó không xa, nghịch điện thoại di động.

"Tớ hoài nghi mình mới là người sắp kết hôn." Trong khi ăn trưa với Suzuki Sonoko, Mori Ran bận rộn đến nỗi chân không chạm đất bắt đầu nghi ngờ bản thân.

"Ran, cậu là tốt nhất ~" Đại tiểu thư ngồi đối diện không chút hình tượng gặm đùi gà gửi cho Mori Ran một cái wink.

Sau bữa liền đến buổi thử váy cưới được chờ đợi từ lâu của Suzuki Sonoko, việc Suzuki Sonoko gặp khó khăn trong việc lựa chọn khiến Mori Ran rất chóng mặt, cô ấy đã thử tất cả những chiếc váy cưới đắt tiền nhất trong cửa hàng đồ cưới nhưng vẫn không tìm được chiếc nào ưng ý. Cô ấy thở dài nói, Ran hay là cậu thử trang phục phù dâu trước đi.

Mori Ran đang mặc chiếc váy mà Suzuki Sonoko chọn cho cô, chiếc váy trắng tinh kéo dài xuống sàn cổ áo được viền bằng ren, Mori Ran mỉm cười nhìn Suzuki Sonoko hỏi nó thế nào.

Cô gái có hàm răng trắng sáng, đôi long mài cong cong và đôi mắt cười Suzuki Sonoko bị làm cho sửng sốt, "Thì ra không phải váy cưới không được, mà là người không đúng,xong rồi.. xong rồi, nếu trong hôn lễ anh Makoto bỏ chạy theo cậu thì làm sao bây giờ?"

"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy, ngày mai sẽ cùng cậu tiếp tục thử đến khi nào cậu hài lòng mới thôi." Mori Ran dỡ khóc dỡ cười nhéo mặt Suzuki Sonoko.

Sau đó cả hai không hẹn mà nở nụ cười, Mori Ran cúi người cười, mái tóc dài xõa khỏi vai khi cô cúi xuống, sợi tóc cào vào má cô ngứa ngáy, cô nghĩ đã lâu rồi mình không được vui như thế này.

"Mori Ran nghi ngờ đang chuẩn bị hôn lễ, đối tượng không phải Kudo Shinichi" Mori Ran đang ngồi ăn sáng trong văn phòng nhìn thấy tin này trên báo, thiếu chút nữa đã phun sữa đậu nành ra, tiêu đề cực kỳ không đáng tin còn đính kèm theo bức ảnh chụp lén của Paparazzi chính là lúc Mori Ran thử váy cưới hỏi Suzuki Sonoko. Cô chợt nhớ đến ánh mắt tò mò của đồng nghiệp khi đến công ty vào buổi sáng, những tay săn ảnh này không có việc gì làm à? Mori Ran tức giận vò tóc.

Truyền thông Nhật Bản rất thích đào sâu vào đời tư của Kudo Shinichi, khi Mori Ran và Kudo Shinichi còn ở bên nhau, cách năm ngày sẽ thấy trên trang nhất " Kudou Shinichi nghi ngờ qua lại với nữ diễn viên Fujii Sakura" " Mori Ran Kudo Shinichi nghi ngờ tình cảm rạn nứt", v.v., liên quan đến tin tức về Kudo Shinichi, Mori Ran sẽ hỏi theo thói quen hỏi qua một chút, nhận được câu trả lời của đối phương " Chỉ là lúc phá án hỏi một chút thôi, lần sau anh sẽ chú ý". Sau khi nhận được câu trả lời cô cũng sẽ không đào sâu thêm nữa. Cô có ghen không? Đó là chuyện đương nhiên, ghen là một chuyện, nhưng tin tưởng vào Kudo Shinichi lại là chuyện khác.

Điều mà Mori Ran tự hào nhất khi yêu Kudo Shinichi là cô tin tưởng anh và tin tưởng anh vô cùng kiên định. Nhưng Kudo Shinichi thì không, lấy danh nghĩa bảo vệ Mori Ran, anh đã che giấu quá nhiều chuyện, Mori Ran chỉ nhìn trộm một chút cũng đã đau mũi, làm cho Kudo Shinichi tin tưởng vào cô thì ra là một chuyện khó khăn như vậy.

Khi Mori Ran đang ăn trưa trong căn tin của công ty, trợ lý Nakamura Rei đã nhìn cô vài lần vừa muốn nói, lại không dám nói, khi cô ấy nhìn cô lần thứ ba, Mori Ran cuối cùng không nhịn được nói: "có chuyện gì em cứ nói đi?"

"Vậy là chị và Kudo Shinichi chia tay thật sao?" Rei Nakamura thận trọng hỏi

"Ừm." Mori Ran trả lời ngắn gọn.

"Tại sao?" Sau khi có đáp án, cô gái sửng sốt sau đó hỏi: "Tin tức nói chị sắp kết hôn là thật sao? Chị Ran, chị sẽ không ngoại tình đúng không?."

Mori Ran gõ bát cơm của đối phương, có chút bất đắc dĩ đáp: " Thứ nhất Người bạn thân của tôi kết hôn, tôi cùng cô ấy đi thử váy cưới. Thứ hai chúng tôi chia tay trong hòa bình. Trông tôi có giống người sẽ ngoại tình không?"

"Kudo Shinichi trông không giống lắm." Nakamura Rei thì thầm.

"Nếu em không muốn trừ lương, thì mau ăn cơm đi." Mori Ran có chút dở khóc dở cười nhìn trợ lý hài hước làm động tác kéo khóa miệng.

Mori Ran đã đánh giá thấp khả năng buôn chuyện của giới truyền thông, trong giờ nghỉ trưa, cô nhìn thấy đường link do trợ lý gửi đến, khi nhấp vào là hình ảnh Kudo Shinichi bị giới truyền thông bao vây ở trước cục cảnh sát. Câu hỏi của các phóng viên đều giống nhau, về cơ bản đều là về đời sống tình cảm của anh ấy với Mori Ran.

"Anh Kudo, chuyện anh chia tay với cô Mori trên mạng truyền ra là thật sao? Anh có biết cô Mori sắp kết hôn không?"

Kudo Shinichi không trả lời, cho đến khi Hattori Heiji xuất hiện và nói: "Nếu tiếp tục cản trở cảnh sát xử lý vụ án, sẽ giải quyết theo tố tố tụng hình sự", giới truyền thông mới dần rời đi.

Trong toàn bộ quá trình, Mori Ran không nhìn thấy bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt điển trai của Kudo Shinichi, anh không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng.

Mori Ran rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Kudo Shinichi, anh ở trước mặt cô luôn nở nụ cười tinh quái, đôi khi còn giống như một đứa trẻ thích làm nũng, nhưng lúc này, cô mới ý thức được rằng Kudo Shinichi có thể chính là một người lạnh lùng và cao ngạo. Cô từng nhìn thấy cảnh tượng Kudo Shinichi từ chối những người khác gần nhà. Mặc cho cô gái khóc kéo anh không chịu rời đi, nhưng vẻ mặt của Kudo Shinichi thờ ơ đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Giọng điệu của anh bình thản nói : "Nếu như cô còn không chịu buông tay, vậy chúng ta đến cục cảnh sát nói chuyện đi. Mức độ của cô cấu thành tội quấy rối tình dục."

Sau khi trở về nhà, Mori Ran đã nghiêm túc dạy dỗ: "Shinichi, từ chối một cô gái phải nhẹ nhàng. Nhìn những gì anh vừa nói đi, không có chút phong độ lịch thiệp nào cả."

"Đã rõ! Bà xã ." Kudo Shinichi hì hì đáp lại, còn hài hước giơ tay chào.

Mori Ran nhớ lại rất nhiều thước phim với Kudo Shinichi, thật khó để trùng lắp với người đàn ông lãnh đạm trong video.

Dù anh ấy đang buồn hay thiếu kiên nhẫn. Mori Ran đều không nhìn ra được, cô biết này đó ở bệnh viện những lời cuồng loạn không thể thay đổi mà cô nói với Kudo Shinichi không có cách nào thu hồi lại. Không phải do đối phương hết hy vọng, mà là vì chính cô.

Nhưng cô không nghĩ tới đêm khi tin đồn lên men, cô vừa về gần đến nhà cách đó không xa đã nhìn thấy Kudo Shinichi, người đàn ông ngồi xổm ở cửa, bộ dáng vô cùng cô đơn và chật vật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net