Chương 39: Sủng ái 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến khi lấy lại sức, Ran mới ý thức tới động tác của mình, bàn tay cô đang gắt gao chộp vào trong lòng bàn tay Shinichi, mà Shinichi cũng trở tay nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô, bởi vì cô nắm hơi chặt, lòng bàn tay hai người đã đổ mồ hôi. Bàn tay bị một mảnh ẩm ướt bao lấy, Ran dường như bị đâm một cái, cô vội vàng buông lỏng tay, lại lúng túng ho một tiếng

“Thật xin lỗi.”

”Không sao.”

Shinichi chỉ nhàn nhạt đáp một câu, vừa nói, vừa điềm nhiên như không thu tay lại, lúc Ran nhìn chằm chằm màn hình xem kết phim, lặng lẽ dùng giấy khăn xoa vết máu trong lòng bàn tay, nha đầu này tóm quá chặt, suýt nữa cào nát cả lòng bàn tay anh.

Vẫn chú ý đến màn hình, Ran căn bản không ý thức được động tác của mình, cũng không biết hai người đã nắm tay qua bao lâu.

Ran có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn Shinichi, nhưng thấy thần sắc anh lãnh đạm, dường như cũng không coi chuyện vừa rồi quá to tát.

Lúc này Ran mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem xong phim và đi ra khỏi rạp chiếu, màn đêm đã bao phủ toàn thành phố, Ran và Shinichi lần lượt lên xe. Shinichi vừa khởi động xe vừa hỏi cô

“Có đói bụng không? Có muốn đi ăn vặt không? Hay là tới nhà anh anh nấu cơm cho em ăn?”

Ran không ngốc, ở chung hai ngày nay rõ ràng cô cảm giác được thái độ của Shinichi đối với cô đã thay đổi. Ví dụ như, anh sẽ nấu cơm vì cô, ví dụ như, anh sẽ ôm gối ôm trước ngực để cô đánh anh, anh không còn là cái người cường ngạnh lại ngang ngược kia nữa, cũng không lãnh đạm lạnh như băng giống trước kia làm cho không ai có thể lại gần.

Sau những thay đổi này, cô cũng nhạy cảm hiểu rằng anh đang đối xử tốt với cô, Shinichi - người trước giờ đều nói một không hai, người vĩnh viễn đơn độc, người dường như tất cả thế gian đều không ảnh hưởng đến anh, đang dần đối xử tốt với cô.

Phát hiện này quả thực khiến cô rất ngạc nhiên, cô nghĩ khả năng nào đó, quay đầu ngó anh một cái, khe khẽ thở dài

“Shinichi, tôi kể cho anh chuyện đời trước cũng không phải là hy vọng anh sẽ đền bù cho tôi.”

Shinichi vững vàng lái xe, ánh mắt liên tục nhìn chăm chú vào phía trước, lúc nghe nói như thế lông mày khẽ nhíu một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh không lay động

“Chỗ nào khiến em hiểu lầm là anh đang đền bù cho em?”

”Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không tại sao đột nhiên đối xử với tôi tốt như vậy?”

Shinichi trầm mặc một hồi

“Chỉ là đối xử tốt với em thôi, không được sao?”

”Nhưng tại sao anh phải đột nhiên đối xử tốt với tôi?”

”Anh đang bảo vệ em gái thôi.”

Câu nói hời hợt của anh lại làm cho Ran lấy làm kinh hãi, cô nhìn anh chăm chú, nhưng thấy vẻ mặt anh lãnh đạm, mắt nhìn phía trước, câu này dường như chỉ là thuận miệng nói. Nhưng dáng vẻ không cho là đúng, lại cao ngạo bễ nghễ, một câu nói hời hợt ngược lại có một loại ý tứ hàm xúc bá đạo để tuyên bố chủ quyền.

Nhưng làm Ran không nghĩ tới là, một từ ngữ “bảo vệ em gái” dịu dàng như thế lại thốt ra từ miệng Shinichi.

”Anh... Từ khi nào đã biến thành bảo vệ em gái?”

Mặt anh vẫn không chút thay đổi nhìn chăm chú về phía trước, vẫn là giọng điệu không có bất kỳ tình cảm nào

“Từ ngày anh coi em là em gái.”

“...”

Ran vẫn cảm thấy nghe câu “Anh đang bảo vệ em gái thôi.” từ miệng Shinichi quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng bên ngoài vẫn tươi cười, chủ yếu là cái từ này thật sự quá không hợp với anh, anh lại còn hết lần này đến lần khác nói ra một cách nghiêm túc như vậy, hơn nữa anh bảo vệ em gái hay là đối với cô...

Ừm, cô đúng là có chút mong đợi, Shinichi bảo vệ em gái sẽ ra sao đây!

Say khi về đến nhà, mở cửa hàng nhỏ lên, Ran mới phát hiện có vài cái đơn đặt hàng, hơn nữa còn có nhiều cái khách hàng hỏi thăm cô chất lượng sản phẩm. Có chuyện làm ăn có thể làm, Ran cũng không hề để tâm chuyện hôm nay, vội vàng bàn bạc với khách hàng, rất nhanh liền đạt được một đơn hàng.

Đang muốn đứng dậy duỗi cái lưng mỏi, QQ của cô đột nhiên bắn ra một tin nhắn, Ran mở ra nhìn, là một học trưởng gửi tới.

”Ran anh về nước rồi, chụp rất nhiều ảnh, có muốn xem không?”

Ran suy nghĩ một chút

“Muốn.”

Người này họ Ngôn tên Phong, là học trưởng hệ lịch sử của bọn cô, bởi vì hai người đều gia nhập CLB thơ của trường, cho nên quen biết, hai người bình thường tâm sự trên QQ, xem như nói chuyện khá hợp.

Ngôn Phong rất nhanh liền gửi ảnh chụp tới, anh ta thích nhiếp ảnh, thời gian rảnh cũng học qua một chút, mặc dù so ra kém hơn nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp, nhưng những hình này cũng rất có ý vị.

Lúc cô đang xem ảnh chụp thời điểm, Ngôn Phong lại cho nhắn tin

“Chúng ta cũng hơn một tháng chưa gặp mặt, ngày mai cùng đi du hồ nhé?”

Ran suy nghĩ một chút, lại gõ một câu

“Có những ai?”

Bên kia qua một hồi lâu mới hồi phục

“Chỉ có mình và cậu.”

Ran nhìn qua cái tin nhắn này, trong lúc nhất thời không hồi phục kịp, cô không ngốc, huống chi Ngôn Phong cũng không phải là cái loại người lỗ mãng. Hai người quen biết hơn một năm, đây còn là lần đầu tiên anh ta đơn độc hẹn gặp mặt, vô duyên vô cớ hẹn cô đi du hồ, cũng không trách Ran không thể không nghĩ đến chuyện đó.

Kỳ thật Ngôn Phong này là một người tốt, sinh ra trong nhà dòng dõi Nho học, bản thân cô cũng khá thích loại hình này, tướng mạo không tính là đặc biệt tuấn lãng, nhưng cũng coi như ngũ quan đoan chính, chủ yếu nhất là làm người không được tùy tiện, cũng khá hiểu tôn trọng phái nữ.

Hiện thời Ran buông tay Shinichi,  cô cảm thấy cô cũng có thể thử tiếp nhận những người khác, Ngôn Phong là người phi thường không tệ được chọn, khắp các phương diện được so sánh đều phù hợp yêu cầu của cô đối với người khác phái.

Nếu đã anh ta đã có ý với cô, như vậy sao cô lại không thử một lần?

Ran nghĩ qua liền đáp.

”Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net