Chương 54: Cầm thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên người Shinichi áo sơ mi vẫn mặc chỉnh tề, chỉ nhìn như thế, anh nghiễm nhiên còn là Kudo boss uy nghiêm, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng mà, chỉ cần liếc nhìn xuống dưới, lập tức biết rõ đại boss nhìn như sạch sẽ này đến tột cùng đang làm gì.

Shinichi căn bản không trả lời cô, nâng eo cô, siêng năng tiến hành động tác trước mắt, Ran thật đúng là không còn gì để nói nữa, nhưng thân thể chậm rãi bị anh làm cho thích thú, cũng chỉ mặc anh tiếp tục làm càn.

Cuối cùng xong việc Shinichi ôm cô đến phòng tắm, rửa sạch sẽ, lại ôm cô nằm trên giường, ấn một cái hôn trên trán cô, mới nói

“Nếu mệt, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”

Anh đã mặc quần lại, lúc này, quần áo sạch sẽ, sắc mặt cũng khôi phục lãnh đạm trước sau như một, thật đúng là không thể ngờ một người áo mũ chỉnh tề như vậy thế nhưng vừa mới làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Ran trừng mắt liếc anh một cái, trực tiếp xoay dậy thay quần áo, trong miệng bất mãn nói thầm một câu

“Mặt người dạ thú!”

Shinichi cũng không tức giận, tự ra ngoài rửa cái bát, Ran chỉnh trang xong đi ra, Shinichi cũng đã rửa sạch bát đĩa, mặc dù anh chịu khó như thế, Ran trong lúc nhất thời cũng không muốn nói chuyện với kẻ đáng chán ghét này.

Shinichi đáng ghét cũng không thấy bất mãn của Ran với mình, anh từ phòng bếp đi ra đưa chìa khóa cho cô, Ran vừa nhìn thấy liền kinh hãi

“chìa khóa nhà em sao ở trong tay anh?”

Shinichi vẻ mặt đương nhiên

“Em hôm qua ngủ rồi anh đưa cho trợ lý, bảo cậu ấy làm một cái chìa khóa dự bị.”

“...”

Ran hai mắt nguy hiểm híp lại

“Anh sao lại làm chìa khóa nhà em?”

Shinichi hơi nhướng mày

“Anh chẳng lẽ không nên ở đây?”

“...”

Ý Shinichi là muốn ở chung cùng cô sao? Ran ngược lại cũng không phản đối ở chung trước hôn nhân, chỉ là cô cảm thấy tiến triển này có phải hơi quá nhanh hay không?

”Em cảm thấy cũng được...”

Ran vừa quan sát vẻ mặt anh, vừa ôn tồn thương lượng

“Chúng ta cũng cần phải bảo trì cảm giác mới mẻ giữa hai bên? Anh theo em ở cùng một chỗ, mỗi ngày nhìn em sẽ không chán sao?”

Shinichi trả lời dứt khoát đơn giản

“Sẽ không.”

Ánh mắt anh nhíu lại, hơi thở mang cảm giác áp bách, bức tới chỗ cô

“Chẳng lẽ em nhìn anh sẽ chán?”

Ran biết điều lắc đầu.

Shinichi sắc mặt mới khá hơn một chút

“Nếu sẽ không, vậy còn lo lắng cái gì?”

”Nhưng mà...”

Ran tròng mắt chuyển chuyển, đột nhiên nghĩ đến cái gì

“Chỗ này cách công ty anh cũng không gần, mỗi ngày anh đi làm phải ngồi xe lâu như vậy, không thấy phiền toái sao?”

Anh lời ít mà ý nhiều

“Không thấy.”

“...” Cô còn có thể nói cái gì?

”Còn có...”

Shinichi nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn cô một cái

“Tìm cơ hội đi về nhà em một chuyến, chuyện của chúng ta cũng nên cho cha mẹ em biết rõ.”

Vì anh đột nhiên cứ xông vào cuộc sống của mình, Ran cảm thấy không quá thoải mái, vừa nghe thế, lập tức cả kinh trợn to hai mắt, bộ dáng cô tràn đầy hoảng sợ rơi vào mắt Shinichi, anh liền nhíu mày, giọng nói cũng trầm hơn

“Không muốn?”

Ran cũng ý thức được mình phản ứng quá mức, gấp rút định thần lại cười cười

“Không có, chẳng qua là cảm thấy quá nhanh.”

”Nhanh?”

Shinichi ánh mắt hơi trầm xuống

“Vậy em cảm thấy phải bao lâu?”

Ran cũng không nhìn anh, chỉ nói

“Chờ thời cơ chín muồi một chút, dù sao chúng ta cũng mới cùng một chỗ không lâu.”

Shinichi trầm mặc một hồi, lúc nói chuyện giọng nói nhạt nhẽo nghe không ra vui giận

“Em cảm thấy lúc nào thì thời cơ chín muồi?”

Ran lắc lắc đầu

“Không rõ.”

Shinichi nhíu mắt lại, giữa lông mày chậm rãi ngưng đọng tức giận, một đôi mắt sâu đen cũng lộ ra cảm giác bức bách chặt chẽ

“Em chưa từng nghĩ muốn sống cùng với anh sao?”

Anh vừa nói, vừa bức về phía cô, Ran lui về phía sau một bước, đang muốn trả lời, không nghĩ dưới chân nghiêng một cái trực tiếp ngã xuống ghế sofa, cô đang muốn đứng dậy, thân hình Shinichi cao lớn lại đè lên, Ran kinh hô một tiếng, vô thức muốn đẩy anh ra, Shinichi lại trực tiếp bắt lấy cánh tay cô giơ đến đỉnh đầu, anh dùng khí lực rất lớn, Ran rất nhanh cảm thấy trên cổ tay truyền đến đau nhói, cô nhíu nhíu mày

“Shinichi anh mau buông tay!”

Shinichi  lại không động, ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, giọng nói lạnh đến dọa người

“Đến tột cùng còn muốn anh làm thế nào em mới có thể tiếp nhận anh? Có phải cần anh móc tim ra cho em xem hay không?”

”Shinichi!”

Ran bị anh bức bách như thế cũng nổi giận

“Em đang sợ cái gì anh còn không biết sao?! Hơn nữa em hy vọng chờ tình cảm chúng ta ổn định một chút mới đi gặp cha mẹ cũng không quá đáng chứ?”

Không biết anh cảm thấy lời cô nói có đạo lý đến đâu, còn cô giờ phút này khiến anh động dung, Ran dứt lời thấy tức giận trên mặt anh tiêu tán một chú, hai tay kia giam cấm cô cũng chầm chậm trầm tĩnh lại, anh từ trên người cô đi xuống, lại kéo cô từ trên ghế salon lên, giọng nói ngược lại so với vừa rồi tốt hơn nhiều

“Anh đi làm.”

Ran há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói với anh cái gì, Shinichi thấy thế cũng không nói nhiều, xoay người đi ra cửa.

Ran nhìn bóng lưng anh rời đi khẽ thở dài, cô biết anh tức giận, nhưng với chuyện này, cô không định thỏa hiệp.

Vốn cho là anh sẽ trực tiếp mở cửa rời đi, không nghĩ sau khi đi tới cửa, anh đột nhiên quay người lại, bước chân rất nhanh, kia khí thế hung hang, bộ dáng có chút dọa người.

Ran hoàn toàn bị bộ dạng này của anh dọa, đang muốn lui về phía sau, anh lại đột nhiên đưa tay kéo cô, lúc cô hoàn toàn không kịp phản ứng, một tay ôm cô vào trong ngực.

Ran : “...” Tình huống này...

Khí thế hung hăng như vậy đi đến chỉ vì... Ôm cô?

Ran có chút mơ hồ.

Shinichi siết chặt cánh tay ôm chặt lấy cô, cằm ở trên đầu cô cọ cọ, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cô, ôm rất lâu mới thấp khàn giọng nói với cô

“Là anh quá tham lam, chỉ cần em ở bên cạnh anh là tốt rồi, có để cha mẹ em biết hay không thì có liên quan gì? Chỉ cần em ở bên cạnh anh, như thế nào cũng không có vấn đề, không được giận anh nhé?”

Giọng anh rất nhẹ, rất nhu hòa, lại mang một chút căng thẳng, lực đạo trên tay không ngừng siết chặt, giống như chỉ không chú ý cô sẽ biến mất.

Rõ ràng nam nhân vừa rồi sắc mặt còn thối đến khó coi, trong nháy mắt lại mềm giọng nói xin lỗi, Shinichi cái người này có bao nhiêu kiêu ngạo, cường thế cô đều rõ ràng, nhưng mà anh lại có thể trong lúc tức giận nhất tỉnh táo lại, chịu thua cô, Ran chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại, anh có thể vì cô làm được như thế, cũng đủ chứng minh anh hết sức để ý cô.

Ran bất đắc dĩ thở dài, đưa bàn tay nhỏ bé ôm lấy anh, ôn tồn giảng đạo lý

“Nếu em đã cùng với anh, vậy chứng minh em đang từ từ tiếp nhận anh, nhưng Shinichi, anh càng rõ ràng đời trước em như thế nào tới, em cần chút thời gian để từ từ quen với anh, hiểu không?”

Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu

“Được.”

Anh hiểu đạo lý thật khiến Ran vui mừng, ôm anh an ủi trong chốc lát, Ran vỗ vỗ vai anh

“Tốt lắm, thời gian không còn sớm, đi làm đi.”

Shinichi mới buông ra, nhưng bàn tay trực tiếp giữ chặt tay cô, vẻ mặt đương nhiên

“Đi thôi.”

Ran bất đắc dĩ cười cười, để anh dắt ra khỏi nhà.

Ran đột nhiên nghĩ tới đời trước, hai người chỉ cần phát sinh mâu thuẫn, Shinichi lúc nào cũng thích lạnh nhạt cô, muốn hoà giải mâu thuẫn với anh, vậy so với lên trời còn khó hơn, cô ngược lại thật không nghĩ đến, sẽ có một ngày như thế, hai người mâu thuẫn xong, anh sẽ chủ động cúi đầu nhận lỗi với cô, quả nhiên con mèo lớn này thực biết nghe lời, cùng anh chung đụng so với đời trước thoải mái hơn không ít.

Ran hôm nay trước khi tan việc nhận được điện thoại của bà Eri, bảo cô trở về một chuyến, Ran hỏi bà chuyện gì, bà cũng không nói, dù sao cô lại nghe ra giọng bà ấy không tốt lắm, Ran phỏng đoán chỉ sợ là mẹ cùng cha nháo không yên, tan việc liền trực tiếp lái xe về nhà.

Trước khi đi cô gọi điện thoại cho Shinichi, nói cho anh biết cô phải về nhà một chuyến.

Đầu bên kia trầm mặc rất lâu

“Em hôm nay sẽ trở về sao?”

Không biết có phải là Ran có ảo giác hay không, rõ ràng giọng nói anh nghe hết sức bình thản, nhưng cô lại cảm thấy trong ngữ khí của anh mơ hồ lộ ra vài phân ý tứ hàm xúc đáng thương, tựa như đứa trẻ bị người vứt bỏ.

”Kia... Khả năng không quay về.”

Hồi lâu sau anh mới nhàn nhạt đáp một câu, “Ừ.” Dừng một chút lại nói

“Em đi một mình cẩn thận một chút.”

Cúp điện thoại rồi Ran khe khẽ thở dài, rõ ràng cô cũng không có làm gì có lỗi với anh, nhưng không biết tại sao có một cảm giác đau lòng nói không nên lời.

Hơn nữa ma xui quỷ khiến, trong đầu mãnh liền nhảy ra hình ảnh một mình anh cô đơn đi ở đầu đường, như một kẻ lang thang không có nhà để về, không biết nên đi hướng nào, Ran vội vàng lắc lắc đầu, cái gì vậy! Shinichi là boss siêu cấp nha? Anh sao có thể có lúc cô đơn?

Ran vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, khởi động xe về nhà, đến trước cửa nhà dừng xe, lấy chìa khóa mở cửa, vừa vặn nhìn thấy hai người ngồi bên trong, Ran cuối cùng hiểu vì sao vừa rồi giọng bà Eri không tốt lắm.

Ran thật đúng là không nghĩ tới, thời gian đã năm năm, cô còn có thể gặp lại hai người chán ghét này.

Lâm Thục Phương nhìn thấy Ran vào, vội vàng nhiệt tình vẫy vẫy tay với cô

“Ran trở về a?”

Nhìn bà ấy cười đến nhăn cả mặt, Rạ lập tức có dự cảm không tốt lắm, Lâm Thục Phương đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế, không phải lại đánh chủ ý gì đi?

Ngồi ở bên cạnh Lâm Thục Phương, Shiho lúc này cũng cười nói

“chị Ran, đã lâu không gặp.”

Năm năm không gặp, Shiho ngược lại so với lần trước thay đổi không ít, mặc thêm vài phần thành thục, dáng vẻ cũng nhã nhặn lịch sự rất nhiều, chỉ là mãi mãi mang theo vẻ mặt ngây thơ vô tội vẫn làm cho người ta chán ghét.

Ông Mori thấy cô đứng ở cửa sững sờ không động, vội vàng lên tiếng nhắc nhở

“Ran sao con không chào hỏi bà với Shiho a?”

Ran phục hồi tinh thần, ngược lại khách khí chào hỏi một câu

“Chào Bà, chào Shiho.”

Lại chào hỏi ông Mori và bà Eri rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống.

Shijo lập tức đến gần, quan sát cô một lát, một đôi mắt to trong suốt lộ vẻ hâm mộ
“Chị Ran, chị thật sự là càng lớn càng xinh đẹp.”

Lại chỉ về phía chiếc nhẫn trên tay cô

“Chị Ran chiếc nhẫn này của chị thật là đẹp.”

Ran chịu đựng khó chịu toàn thân, nhàn nhạt cười cười không lên tiếng, Shihobcó lẽ cũng nhìn ra cô xa cách, nhiệt tình vui vẻ trên mặt liền nhạt bớt, lại nhìn thoáng qua chỗ Lâm Thục Phương.

Lâm Thục Phương nhận được ánh mắt đưa tới, vội cười đáp

“Ran a, cháu hiện giờ thật đúng là giỏi, còn có thể tự mình mở công ty.”

Ran giọng nói lãnh đạm

“Một công ty nhỏ mà thôi, không có gì hay để khen.”

Lâm Thục Phương tươi cười cứng đờ, nói chuyện giọng vẫn còn nhiệt tình

“Có thể khen, có thể khen, so với em Shiho của cháu đã rất đáng khen, tốt nghiệp đã mấy tháng còn chưa tìm được việc.”

”À.”

Ran chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không tiếp lời.

Lâm Thục Phương bị cô chặn lại, không nghĩ tới Ran đến một câu khách sáo cũng không có, cũng không hỏi “Vì sao không tìm việc làm” hoặc là “Có cần giúp đỡ hay không” vân vân.

Cô không khách sáo với bà, Lâm Thục Phương ngược lại cũng không khách khí, dứt khoát trực tiếp nói

“Ran a, cháu xem công ty cháu có vị trí thích hợp, để cho em Shiho thử một lần hay không?”

Ran  trong lòng cười lạnh, hóa ra hai người đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế là có chủ ý này, đương nhiên để cô tìm việc cho Shiho,  là thật quên hết mấy chuyện năm năm trước, vẫn cảm thấy Ran cô tâm lớn đến mức có thể bao dung hết thảy?

Ran vừa bóc bồ đào ăn, vừa không cho là đúng đáp

“Công ty của cháu gần đây không tuyển người.”

Lâm Thục Phương lông mày cau lại, vội hỏi

“Không quan tâm là việc gì, chỉ cần có miếng cơm ăn là được, em Shiho của cháu có thể chịu được cực khổ.”

Ran nghe nói như thế chỉ cảm thấy buồn cười, đức hạnh của Shiho đời trước cô cũng đã kiến thức qua, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tâm cao tận mây xanh, cô ta có thể chịu được cực khổ? Cô ta có thể chịu được cực khổ sao còn trăm nghìn cay đắng chạy đến chỗ này tìm việc làm?

Ran còn nhớ năm năm trước Shiho trở lại, cha cô thật vất vả mới tìm được trường học bổ túc, học bổ túc xong rồi cũng chỉ có thể đăng kí trường dạy nghề, học một nghề ở địa phương nhỏ tìm việc làm cũng không phải là việc khó, cần gì chạy đến đây, hai người cố ý tớ, nếu nói họ không có tâm nhãn, không có dã tâm, cô mới không tin.

Ran quay đầu đi, lành lạnh nhìn bà

“Cháu nói này, mỗi công ty đều có chế độ, công ty cháu mặc dù nhỏ, nhưng tiêu chuẩn nên có vẫn phải có, cháu nói không cần người, chính là không cần người.”

Lâm Thục Phương bị cô chặn họng, há hốc mồm không tìm được lời phản bác, ông Mori ở bên cạnh nhìn, thấy không khí có chút lúng túng, vội vàng hoà giải

“Mẹ, Ran còn gạt mẹ sao? Nghĩ đến công ty của cháu nó cũng thật sự là không cần người, thành phố Hoài lớn như thế, công ty cũng nhiều, Shiho chậm rãi tìm là được.”

Lâm Thục Phương hừ hừ, không lên tiếng.

Ran thật giống như nghĩ tới điều gì, lập tức vẻ mặt thành thật đề nghị với Lâm Thục Phương

“Bà nội, người vừa mới nói Shiho có thể chịu được cực khổ, cháu cảm thấy cô ấy có thể tới cửa hàng lẩu nhà chúng ta thử một lần, bắt đầu từ nhân viên phục vụ, nếu làm nghiêm túc, vài năm cũng có thể thành thợ cả.”

Lâm Thục Phương vừa nghe thế, trên mặt lập tức lộ ra không thích

“Cháu nói gì vậy? Shiho dầu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp, cháu bảo nó đi làm nhân viên phục vụ?!”

Ran cho bồ đào đã bóc vỏ vào miệng, nhún nhún vai

“Coi như cháu chưa nói.”

Đã không có văn hóa, lại không thể chịu khổ, một lòng chỉ nghĩ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, đối với loại người này, cô còn có gì không dám đâu?

Kỳ thật Lâm Thục Phương và Shiho trước khi tới cũng đã nghĩ kỹ đường đi, Ran bên này không thành, cô còn có bên kia, vì vậy, Lâm Thục Phương rầu rĩ nghiêm mặt một hồi, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Shiho

“Cách vách nhà các ngươi trước kia không phải có người trẻ tuổi họ Kudo sao? Nghe nói cậu ấy bây giờ là đại lão bản, quan hệ hai nhà các ngươi tốt, có thể gọi điện thoại mời cậu ấy đến bên này ăn bữa cơm, lại nhân cơ hội thương lượng một chút, xem có thể Shiho đến công ty cậu ấy làm hay không?”

Nghe nói như thế, động tác Ran ăn bồ đào lập tức cứng đờ, đang muốn nói, bà Eri ngồi bên cạnh liên tục yên lặng với đống giấy tờ cuối cùng nhịn không được chen miệng vào

“Shinichi người ta bận rộn, bình thường đến cha mẹ cũng rất ít gặp được, nói gì đến chúng ta, lại nói hai người có bao nhiêu mặt mũi mới có thể mời được người ta?!”

Bà Eri  không chút khách khí nói móc một phen, đâm cho Lâm Thục Phương một trận khó chịu, nhưng bà rõ ràng lần này đến có việc, cũng không nên xé rách mặt với nhau, chỉ hận hận cắn răng nói với ông Mori 

“Dù sao chỉ gọi điện thoại hỏi một câu, nếu cậu ta có thể thì sẽ tới, không thể thì chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, con là bác trưởng cũng không thể giúp một chút?”

Ông Mori bị bà lèo nhèo không có cách nào, đành phải cau mày nói

“Con thử một lần, nếu Shinichi quá bận rộn không thể tới, cũng đừng trách con.”

”Được rồi được rồi, mau gọi đi, sao nói nhảm nhiều như vậy?!” Mặc dù đối với bà Eri  bà không dám cho sắc mặt, đối với con trai mình mà muốn sĩ diện như thế nào cũng được.

Ông Mori quả nhiên lập tức lấy điện thoại ra tìm số của Shinichi để gọi, ngoài anh dự liệu, đầu bên kia rất nhanh đã tiếp nhận, ông Mori vội vàng nói

“Là Shinichi sao?”

Cũng không biết đầu bên kia nói gì, nhưng thấy lông mày ông Mori đột nhiên mừng rỡ nhảy lên

“Phải phải phải, ta là chú Mori của cháu, chúng ta đã rất lâu không cùng nhau một chỗ, không biết giờ cháu có rãnh rỗi hay không, đến nhà ta ngồi một chút?”

Nhăn mày lắng nghe trong chốc lát, thấy ông Mori khuôn mặt chậm rãi cười thành một đóa hoa sáng lạn

“Thật tốt, vậy cháu lái xe cẩn thận một chút, cháu đã lâu không nếm món ăn chú Mori làm, chờ lát nữa nhất định phải ăn no.”

Cúp điện thoại rồi ông Mori đắc ý cười một tiếng với mọi người

"Shinichi  đồng ý tới.”

Lâm Thục Phương vừa nghe lời này, trên mặt lập tức thoáng lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng ôm Shiho

“Ta đã nói rồi, Shiho nhà chúng ta có phúc khí.”

Shiho vừa nghe nói Shinichi muốn tới, chỉ cúi đầu cười cười, giống như anh có tới hay không cô đều không coi là chuyện gì to tát, nhưng bởi vì quá mức hiểu rõ cô ta, Ran còn từ ánh sáng chợt lóe lên trong mắt đoán được lúc này trong lòng chỉ sợ cô ta sớm đã hồi hộp.

Xem ra, Shiho rời đi năm năm, vẫn chưa từ bỏ ý định với Shinichi a...

Dù sao Ran ngược lại không đoán được Shinichi thế nhưng đồng ý đến đây, mặc dù buổi sáng anh đáp ứng cô tạm thời sẽ không nói chuyện hai người với cha mẹ cô, nhưng anh đột nhiên muốn tới nhà vẫn làm cho cô không quá yên tâm.

Nghĩ đến đây, Ran vội vàng lấy điện thoại di động ra, trong bóng tối nhắn tin cho Shinichi.

Ran : Sao anh đồng ý đến nhà em?

Không đầy một lát, Kudo đại miêu: Chú Mori nhiệt tình mời anh như vậy, anh đương nhiên phải đi.

Ran : Anh đừng làm loạn a!

Kudo đại miêu: Em không tin anh?

Ran cắn đầu ngón tay suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời một câu: Em tin tưởng anh.

Kudo đại miêu: Ừ.

Ran nhìn chữ này âm thầm bĩu môi, đánh nhiều hơn một chữ cũng không được a, còn phải làm cho cô dựa vào chữ này phân tích nửa ngày, nghĩ hẳn là anh đáp ứng cô? Chắc cũng sẽ không làm loạn?

Vừa nghĩ như thế Ran thở phào nhẹ nhõm, cũng không trả lời, trực tiếp giấu điện thoại di động vào trong túi sách.

Shinichi muốn tới, ông Mori thật cao hứng, cũng không chỉ bởi vì Shiho, quan trọng hơn là, Shinichi cũng là ông nhìn lớn lên, tính là một nửa con trai. Trước kia anh ở cách vách cũng thường xuyên qua trò chuyện. Nhưng vài năm nay anh bận việc, ít gặp mặt, tựa như là đứa con công tác ở ngoài nhiều năm trở về, ông Mori  cũng phá lệ hưng phấn, lập tức bảo mọi người

“Tôi đi làm mấy món ăn Shinichi thích, Shinichi thích nhất món ăn tôi làm.”

Shinichi  muốn tới, bà Eri cũng không ngờ được, kinh ngạc cũng cao hứng, bà đã nhiều năm không gặp Shinichi, nghe ông Mori nói, vội vàng nhắc nhở

“Đừng cho quá nhiều ớt, Shinichi không thích ăn cay.”

Đi đến phòng bếp Shinichi lập tức đáp một câu

“Được rồi!”

Ran ở bên cạnh bĩu môi, sao chỉ suy tính Shinichi không thể ăn cay, cô cũng khó có lúc về nhà một lần được chứ?

Ông Mori đi vào bếp nấu cơm, bà Eri vui vẻ tiếp tục nhìn đống giấy tờ, Lâm Thục Phương nghe Shinichi muốn tới cũng rất hưng phấn, lập tức thương lượng với Shiho,  chờ người đến phải nói thế nào, phải chú ý cái gì.

Ngược lại chỉ có Ran, vẫn lạnh nhạt ăn bồ đào.

Lâm Thục Phương và Shiho tán gẫu chốc lát, Shiho đột nhiên nghĩ cái gì, gấp rút tiến đến bên tai Lâm Thục Phương nhỏ giọng nói một câu, Lâm Thục Phương được cô ta một nhắc nhở như vậy lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói với bà Eri

“Eri a, ta nghe nói nhà các ngươi năm ngoái có được hai phòng nhỏ?”

Bà Eri cũng không ngẩng đầu

“Đúng vậy, thế nào?”

Lâm Thục Phương do dự trong chốc lát nhân tiện nói

“Con xem, Shiho về sau phải ở lại chỗ này, khẳng định là muốn vào nội thành đi làm, con bé ở đây cũng không quá thuận tiện, các ngươi đã có dư phòng ở, xem có thể đem một cái cho nó ở hay không?”

Ran vừa nghe Lâm Thục Phương nói lời này liền lấy làm kinh hãi, Lâm Thục Phương này da mặt dày bao nhiêu mới có thể nói ra lời này a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net