II. Nghịch Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-II-

Có thứ tình ẩn sâu trong thùy não.

Ta đã không thèm nhớ cũng không muốn màng thêm.

Vậy mà nó vẫn ở đó tồn tại khi ta chết.

Con ve sầu chờ bóng ai ngày Hạ.

Nó chết gục trong một sáng đầu Thu.

Trong cái sơ mi xanh tay ngắn và bảng tên kẹp trên cổ áo, ghi ngược tên trước họ hai chữ Shinichi Kudo, đóng thùng trong cái quần jean bó và thắt lưng da, hắn mệt rã rượi khi mồ hôi nhễ nhại bết dính mớ vải vóc vào người, cái tay đầy cơ gân vịn cầu thang đi xuống từng bậc thềm sảnh Viện, nơi đám học viên chen chúc nhau đổi tiết. Hắn đội cái nón đen thêu nổi chữ FBI bằng chỉ trắng, áo khoác đồng phục không cài khiến dáng vẻ vừa xộc xệch lôi thôi lại vừa phong độ. Đập tay với thằng bạn khi đi ngang nhau ngược hướng, bước vào thang máy để xuống cơ sở nằm dưới lòng đất.

Kudo Shinichi mười bảy tuổi, trổ mã thành công, lò đào tạo của Cục đã khiến một thằng thanh niên Châu Á ốm nhách da vàng trở thành một tay cừ khôi mình người tráng kiện, bảnh bao chững chạc đầy sức lố lăng. Có lần háo thắng giành hạng nhất trong buổi tập kiểm tra kết hợp đu xà ngang và chạy nước rút tám trăm mét tới mức tụt máu xém đột quỵ giữa bãi. Hồ sơ lý lịch của hắn được chấp bút đầy mực hoa trong bảng kỹ năng và kinh nghiệm thực tế, từng tham gia tìm kiếm bắt giữ hai tay giết người hàng loạt và một tên tội phạm liên bang, điểm A tròn trịa trong môn Tội phạm Học và bên Tâm lý Học Hành vi, sơ sơ vài bài luận văn bên Luật tố tụng có chữ ký giảng viên dưới mấy chữ A to đùng bự chảng khác.

Chiều hôm ấy sau khi học xong giờ Thủ tục Điều tra và dành hai tiếng ở trường bắn Hogan's Alley cho phần mô phỏng đột kích, hắn nhận được lệnh triệu tập trong hộp thư từ James Black gửi đến, gã sếp tai to mặt lớn trực thuộc đội điệp viên ban Phòng chống Khủng bố mà thằng nào trong học viện cũng biết mặt biết mày. Kudo Shinichi bởi thế đã tức tốc chạy về Quantico để gặp gã ấy dưới tòa nhà học viện.

Đi qua quầy lễ tân, phòng công vụ không một bóng người nên khi bước vào đã thấy ngay kẻ cần gặp. Kudo Shinichi hổn hển đi đến trước mặt ông, khuôn mặt điển trai nở nụ cười muốn tỏa ra cả nắng, giơ ống tay áo lên lau mồ hôi rồi vuốt lại mái tóc rối bù đầu bù cẳng của mình.

"Chào ngài James. "

"Shinichi Kudo, tôi đã đọc qua hồ sơ của cậu, đẹp không tì vết. Vụ lần trước Phòng Điều tra với ban Tình báo tơi tả hết cả lên, nghe nói nhờ cậu mà nửa tháng liền xong đâu vào đấy, giám đốc Bệnh viện Tội phạm Tâm thần ở Baltimore nói tên ấy cả ngày gào tên cậu trong xà lim. "

Gã đưa ly cà phê giấy cho hắn, hắn cũng không ngần ngại cầm lấy.

"Bên Phòng chống Khủng bố cũng có vấn đề mới à? "

"Cũng không hẳn, vụ này mấy năm nay rồi, tổ chức ngầm, làm ăn vừa cẩn mật vừa kín đáo. Người của chúng tôi thâm nhập vào nội bộ của chúng đã bị phát giác không lâu trước nên chúng tôi phải lẩn đi, chúng từ đó thì lọc người kỹ phát óc nên cái ban này hai năm nay vô vọng tới bây giờ. "

Nghe tới ba chữ tổ chức ngầm, máu nóng trong người Kudo Shinichi bỗng chốc lạnh toát như đóng băng, ứ ở cổ một cục nghẹn. Dân phương Đông trong đại học Virginia rất rành rọt tên tiền bối người Mỹ gốc Nhật Shuichi Akai, không ít đứa tham gia đầu quân vào Cục cũng bởi vì được gã đàn ông đó truyền động lực, điệp viên hàng đầu FBI đang công tác ở quê nhà, cũng là quê hương của chàng trai đam mê thám tử và cả cô gái mùa Thu năm ấy.

"Ông muốn tôi giúp gì? "

Ngắn gọn và xúc tích, James Black nhắm mắt thư thả nhấp một ngụm cà phê sữa.

"Cậu có sợ chết không? "

Kẻ dám liều mình thích bỏ mạng trong thiên hạ rất ít.

• •

"Miyano Shiho, tám tuổi đến học tập nghiên cứu Hóa Sinh ở Hoa Kỳ, tới năm mười ba thì rút về nước với bằng sáng chế cùng lý lịch của trường MIT. Khoảng thời gian ấy có sinh sống cùng và quen biết Shinichi Kudo, viên ngọc quý trong Viện đào tạo của Cục hiện đang theo học tại cơ sở ở Quantico. "

"Vì năm đó thiếu người nên Viện mở đợt tuyển rất đông, cậu ta hên ăn may đậu vào ngay chót bảng. Thế mà lại là thiên tài. "

Jodie Starling huýt sáo đọc sơ lược thông tin tóm tắt của cậu trai trong tay, điểm tuyệt đối toàn bộ các môn trong ngành, đánh giá thể trạng trong đào tạo thể chất cũng ổn áp, lời phê từ giáo viên vũ khí cực chắc nịch. Để xem nào, thạo toàn bộ cơ chế súng lục, ban Thi hành án Thương mại Liên bang còn từng tận tay trao giải cho cậu chàng, có thể dùng thành thạo tay trái khẩu .30 giật như sàn nhảy, một mình đánh úp xử lí vụ buôn bột tiên ở Tây Virginia, là tên máu chó đã đột kích bắt sống hai tên sát nhân hàng loạt đầu tháng sáu. Mới mười bảy tuổi đã ghi đầy công trạng tích đức trong sổ Diêm vương.

"Bạn trai của Miyano Akemi, bây giờ là bạn trai của Miyano Shiho. Anh có thấy mình lợi dụng hơi ác với chị em nhà họ không James? "

Andre Camel khịt mũi, nghệch mặt chảy mồ hôi lạnh khi nhìn sơ đồ kế hoạch trên bàn.

"Câu đấy mà Akai nghe thấy thì cậu coi chừng. "

"Tôi nghe thấy thì như nào. "

Tóc gáy cả đám dựng lên khi người đàn ông kia tháo mũ len bước vào phòng họp, nheo mắt chán ghét nhìn vào gương mặt của chàng trai mười bảy tuổi dán trên bảng nối dây đỏ tới bức ảnh của Miyano Shiho, với chữ friend kèm dấu chấm hỏi.

"Con bé bị tổ chức giấu đi giám sát nghiêm ngặt rồi, làm sao mà tiếp cận được? "

"Ai nói với mấy người kế hoạch lần này dính líu tới cô ta. "

James Black xắn ống vest lên, rất thư thả đẩy tấm hình người phụ nữ có mái tóc vàng hoe tới giữa bàn cho những người khác thấy, thoáng chốc mắt ai cũng trợn to.

Đáy mắt Jodie Starling rực lên tia lửa hận.

• • •

Sherry từng nghĩ, nếu gặp lại hắn, cô sẽ hỏi tuyết ở Washington có còn lạnh hay không.

Đề kháng của Kudo Shinichi yếu hơn một con sên, một năm bốn mùa mười hai tháng ba trăm bốn mươi lăm ngày hắn cảm sốt gần một nửa thời gian, Đông đến thì khỏi phải nói biến hắn thành một con tuần lộc mũi đỏ hình người, đi đâu cũng trùm kín mít kèm vài bịch khăn giấy vài phút là lấy ra hỉ nước nhờn đầm đìa. Miyano Shiho năm đó mười tuổi, kỳ nghỉ lễ ấy cùng hắn đi ngao du tứ hải ở xứ sở thủ đô Hoa Kỳ vào ngày tuyết phủ trắng xóa, cứ ngỡ sẽ như một cảnh thơ mộng tình nồng lãng mạn, lại bị tiếng hắt xì của hắn làm nhạc nền bên tai.

Mấy quán cà phê có lò sưởi lớn trở thành điểm đến thường xuyên của họ trong tuần đi chơi ấy, bởi nếu bước chân ra ngoài trời quá một tiếng sẽ khiến không khí lạnh diệt chủng hết chút đề kháng ít ỏi còn trong người hắn, đâm ra Miyano Shiho thề sẽ không đi xa với hắn nữa. Còn thằng nhóc tên Kudo Shinichi ngồi thừ lừ đối diện, vẫn cố chấp bảo năm sau sẽ dắt nàng đi vào mùa thu, cô ta liền khịt mũi bảo không thèm khiến hắn ta rên rỉ.

Cuối cùng thì những năm sau đó hai đứa nhỏ cũng chẳng thể bên nhau đi thêm lần nào.

Và người ấy khi trở về đã chẳng còn là người cũ của xuân thu năm đó.

Giã từ cố nhân.

"Sherry. "

Miyano Shiho chưa từng, sống chết chưa từng sẽ nghĩ đến việc nghe thấy cái tên ấy phát ra từ đầu môi hắn một lần nữa. Kudo Shinichi, lần cuối cô gặp hắn kẻ chỉ mới mười hai tuổi, ốm nhách mỏng dờn, muốn lùn hơn cả cô. Bây giờ đây đã là chàng thanh niên mười bảy tuổi, cao ráo chững chạc, hơn cô hẳng cái đầu, có thể nhìn thấy rõ từng lớp cơ sau lớp áo trắng phao, gương mặt đã có nhiều đường nét thay đổi, hơi có chút bọng thâm dưới mắt, nhưng hắn vẫn còn cái thương hiệu quen thuộc khi nở một nụ cười rỡ nắng, ánh mắt lam xanh đời đời cô ta không quên lãng.

Cô gặp hắn trong kỳ sát hạch đầu năm của tổ chức, Gin từ vụ của Dai Moroboshi đã luôn thắt chặt người mới mỗi năm, kiểm tra rất kỹ lưỡng, sống chết không để lọt thêm con gián con chuột nào vào tổ chức. Và trong số ít ỏi thành viên mới năm đó, Kudo Shinichi, người trẻ tuổi nhất được Vermouth tiến cử, coi như cũng đảm bảo uy tín. Gin lúc đó đã ghét bỏ ra mặt, chê bai nghi ngờ đám người được bọn phụ nữ tuyển vào, bởi năm đó Rye cũng là một tay Sherry đề bạt, đem mối thù hằn truyền kiếp đến bên Gin.

Kì sát hạch dài tận hơn hai tiếng, mười người thì bốn người toàn mạng trở ra ngoài. Vermouth, người phụ nữ kiêu ngạo đó không tỏ ra chút e sợ, tuyên bố rằng kẻ nào được cô ta để mắt đến nhất định không tầm thường, hắn sẽ có mặt đầu tiên. Và đúng thật, Kudo Shinichi ngay phút sau lành lặn trở lại với khẩu GLOCK 30 nòng còn ám khói, ánh mắt quét sang Sherry người đang khoanh tay nhíu hàng chân mày từ đầu cho đến cuối, gương mặt thanh tú đanh lại đầy sắc thái, có rất nhiều câu hỏi, có rất nhiều nghi vấn, chỉ chực chờ một lời giải từ đối phương.

Tôi ghét những kẻ lừa dối mình.

"Tôi đã nói cậu đừng nên dính líu tới tổ chức. "

"Trách sao được đây, tại tụi mình có duyên thôi. "

Tận ba tháng sau, hắn và cô mới có dịp một mình nói chuyện bên ngoài khi phạm vi giám sát của tổ chức nới lỏng, mà cũng không phải của tổ chức, là của Gin mới phải. Kudo Shinichi mặc áo thung quần lửng và kèm áo khoác bóng chày rất phong trần đút hai tay trong túi, đứng dựa vào góc cây trong công viên cùng cô.

"Cậu quen biết Vermouth bao giờ? "

"Tình cờ thôi, cũng hơi phức tạp, cô ta từng là bạn thân của mẹ tớ khi hai người họ học chung trong lớp hóa trang. Lần đó tớ và cô ta gặp nhau khi cô ta còn trong thân phận Sharon Vineyard, khi gia đình tớ tới xem vở kịch Golden Apple Broadway tại Anh Quốc. "

"Tớ cứu cô ta một vố ở New York khi cô ta đang là Chris Vineyard, cải trang thành một tên sát nhân hàng loạt tóc bạc để dụ ai đó. Sau đó thì chuyện tùm lum té bẹ, tớ vô tình nhắc tới cậu và cô ấy biết, lòi ra về tổ chức rồi còn đủ thứ. Tớ đang thất nghiệp, nghĩ chắc làm việc chung với cậu cũng không tồi. "

Đó là một nửa sự thật, lần đó hắn đang làm đặc vụ tập sự được lệnh đến New York để săn một tên sát nhân hàng loạt khác, vô tình gặp Vermouth và cứu cô ta, tưởng đó là kẻ mình cần tìm. Hắn thả ả đi, ả phát hiện ra hắn là người của Cục điều tra liên bang, hắn cũng phát hiện ả là người của tổ chức Sherry đang làm việc, họ cứ thế vờ như chưa từng xảy ra việc đó. Khoảng thời gian sau, FBI điều tra như thế nào mà lòi ra mối quan hệ của hai người, hắn được mời nhận nhiệm vụ này vì có liên lạc với Vermouth. Có lẽ người phụ nữ trăm tuổi kia cảm thấy mắc nợ con trai của bạn mình, bắt tay đồng ý giao dịch này, mạng đổi mạng.

Và Kudo Shinichi đương nhiên không thể nói toàn bộ sự thật cho cô gái bên cạnh mình, một nửa sự thật chắc không phải là giả dối.

Shuichi Akai, để tôi làm thay phần của anh.

"Họ cấp mật danh cho cậu chưa? "

Vỏn vẹn ba tháng, dưới sự chỉ dẫn của cốt cán máu mặt hay người đàn bà không lão hóa trường sinh. Kudo Shinichi nhanh như một tia chớp, hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao, thiên tài ưu tú với bộ não nhăn đùm IQ một trăm tám, với kinh nghiệm và trực giác được mài giũa bén hơn cả sắt thép trong hai năm học nát tươm người ở Viện, được tận dụng tối ưu trên mọi mặt trận giao dịch súng đạn trừ khử của cái tổ chức sặc mùi phi pháp máu tanh này.

"Rồi, rượu trắng của Trung Quốc tên dài thòng. Bạch Càn Nhi. "

Đột nhiên một tiếng phụt phát ra, Sherry đang quay mặt đi che miệng cười, làm Kudo Shinichi tự nhiên cũng đỏ mặt thấy quê độ ngang, tự mình nhục mạ.

"Này! Có phải tớ đặt đâu chứ! "

"Được rồi được rồi, không chọc cậu nữa. "

Hắn lấy ra một hộp thuốc, cô từ chối khi hắn mời. Kudo Shinichi châm mồi rồi rít nicotine cho đầy phổi, cô đứng bên có cảm giác lạ lẫm xa xăm.

"Tổ chức đang giao cho bên Nghiên cứu các cậu vụ gì vậy? "

"Apotosis 4869, dự án cũ của cha mẹ tớ. Khởi tạo từ năm năm trước tới giờ cũng không tiến triển mấy, cậu muốn biết thêm thì hỏi Vermouth. Cái dự án này cũng là lý do tớ ở đây. "

Hắn chớp chớp mắt.

"Thám tử thất bại? "

"Ừ, Sherlock. Thần tượng của cậu đấy. "

Hắn cười hề hề, cùng cô nhìn lên trời, mây thu đang chuyển mình che mất nắng xuân, báo hiệu lá già sắp rơi đầy gian thế.

"Chắc tớ kêu mấy người khác gọi mình là Sherlock vậy. "

• • • •

Hắn yêu trọn một mùa thu.

Làm đêm đông chỉ còn lại căm phẫn.

Kudo Shinichi đã giành cả đời mình cho công lý, ai ngờ giờ khắc này đang làm chuyện tày đình phi nghĩa, tối đó là một nhiệm vụ bịt mồm khác, thanh trừng tổng cộng bốn mạng người. Chianti cùng cây súng ngắm yêu dấu của ả ló đầu ra cửa kính xe hơi đang đạt vận tốc tối đa rượt đuổi trên đường lớn, Kir vừa chửi thề vừa cằm lái khi bảo ả đồng đội của mình chui đầu vào nếu không muốn tạt gương chiếu hậu của xe khác. Chàng trai có mật danh dài thòng tự xưng là Sherlock đang ngồi sau xe máy của Bourbon, tay phải cầm một thanh sắt nặng trịch, không ai biết tay hắn hơi run lên.

Rất nhanh, khi hắn phang cây sắt ấy vào đầu nạn nhân xấu số đang bị họ rượt đuổi, Calvados và Korn lập tức xử đám còn lại trong một viên, khiến cho Chianti tiếp tục nhào đầu ra chửi tổ tông tổ mẹ hai thằng họ.

Gin thu lại tập tài liệu, cả đám người lập tức trốn đi trước khi cảnh sát kéo đến. Shinichi bảo ngồi sau xe Bourbon mắc ói quá mà chui vào sau chiếc của Kir cùng Chianti với Korn.

"Đứa nào lấy túi giấy cho nó coi. "

"Kh-không cần... Tôi ổn, ổn. "

"Má nó Korn đưa túi giấy cho nó đi, cái mặt nó xanh lè rồi! "

"Xe tôi làm gì có túi ói! Kêu cậu ta nôn ra đường đại đi!! "

Hai người phụ nữ lên giọng lớn hơn loa phát thanh mỗi sáng, quay sang thấy Korn bị kêu nãy giờ còn ói trước cả thằng mặt xanh lè kia.

Ra khỏi vùng nguy hiểm thì Kudo Shinichi bị thả xuống giữa đường, hắn vào nhà vệ sinh của trạm xăng mà làm một bãi. Xong bắt taxi về khách sạn, hắn mặt tái mét ngồi phất phơ như tre trúc liễu rũ, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo mà mở điện thoại lên kiểm tra thông báo, cũng không ngờ sẽ thấy một tin nhắn từ nửa tiếng trước của Sherry.

"Xong chưa? "

"Sạch sẽ, sạch cả ruột. Tớ trào hết trơn bữa xế. "

"Tập làm quen đi, đám người này thích đi đua lắm. Tôi cũng dính vào mấy vụ rồi. "

Hắn ngửa cổ lên cười một tràn, có lấy thứ làm niềm an ủi trong cuộc sống làm gián làm chuột mà chết có ngày này, Shuichi Akai là một tấm gương sáng. Hắn nhìn màn hình rất lâu, rất rất lâu, ngón tay lướt xuống dưới trang cùng của bản tin.

Án mạng.

Ngân hàng.

Người phụ nữ tóc đen, xõa dài trên đất, một viên đạn ghim thẳng vào lồng ngực, máu chảy còn đỏ tươi, xơ xác trên bức ảnh, cảm tưởng có thể ngửi thấy mùi tanh nồng.

Cô ấy biết chưa?

• • • • •

"Em cũng nên kiếm bạn trai đi Shiho, đừng có cắm đầu vào nghiên cứu mãi. "

Lần đó là lần cuối cùng cô gặp chị, sau nhiều tháng đằng đẵng hai chị em tránh mặt nhau từ sự việc của Shuichi Akai. Cô nhớ chị, cho dù thế nào cũng là dây tơ huyết thống, người thân duy nhất cuối cùng trên thế giới của cô. Sherry cười phì khi nghe lời chị nói, không gian ngắn ngủi ấy của hai chị em, ngỡ chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, nhưng đâu đó lại có những con mắt giám sát của tổ chức, khiến máu trong người cô ta lạnh toát một cơn gió bão xé toạc hồn mình.

Cô nhìn laptop rồi nhìn xuống điện thoại, tin nhắn cuối cùng cô nhắn cho Akemi là một tuần trước và chị ấy vẫn chưa trả lời. Cô có rất nhiều chuyện để tâm sự với chị, rằng cậu bé năm đó cô quen biết nơi xứ người bây giờ đã quay về.

Cũng là người của tổ chức.

Tim cô chợt thắt một nhịp, chắc hẳn, hắn không giống Shuichi Akai đâu nhỉ?

Chỉ có thể thầm mong.

• • • • •

Cố nhân vẫn hoàn cố nhân.

Người xưa trở lại đã trở thành người mới.

Cả cô và hắn đều chẳng còn là chàng trai cô gái của một mùa xuân thu tàn mạt.

Kẻ năm ấy trong câu chuyện dùng để tưởng nhớ của người kia đã chẳng còn tại thế.

-II-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC