V. Nghịch Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-V-

Chết trong vinh quang.

Sống trong tủi nhục.

Mùa đông Washington lạnh lắm, đến bao giờ anh mới dắt em đi vào mùa thu vậy.

Danh dự, tiếng tăm, huân chương, giải thưởng, sự ca tụng, một buổi tưởng nhớ, một bức ảnh được treo cùng trên bảng vinh danh.

Đó là tất cả mọi thứ FBI có thể trao cho Kudo Shinichi, kẻ đã dâng hiến cả đời mình cho chúng.

Trận chiến năm đó một mình hắn bỏ mạng, lìa bỏ cõi trần khi chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, chưa được làm lễ trưởng thành, thậm chí chưa từng có một tấm danh thiếp FBI chính thức, chưa từng tự xưng một tiếng đặc vụ, sống chui nhủi làm gián làm chuột đứng bên cửa tử trong một cái tổ chức tội phạm thối nát. Hắn hy sinh đến cùng cực, không để lấy một thiệt hại về nhân lực nào ở phe mình, ôm bom cảm tử mà chôn chung mồ cùng tổ chức.

Trong khi đó, con ả tội phạm chất chồng nghiệp tội năm ấy lại tồn tại đến cuối, không có lấy nổi một vết xước trên da. Báo cáo ghi lại Apotosis đã giết tổng cộng hai trăm bốn mươi tám người trong khoảng thời gian lưu hành, ba trường hợp sống sót do tác dụng phụ của thuốc mà chỉ bị teo nhỏ và chưa tính đến những trường hợp bị giấu giếm. Tòa đưa ra phán quyết cô ta vô tội do có luật sư của Cục Điều tra Liên bang Mỹ đứng sau lo liệu, tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng với một thân phận mới rồi trở về xứ người.

Cô ta chỉ thấy vô nghĩa.

Một cuộc đời mới, một con người mới. Có thể sống tầm phào, bình thường như bao kẻ trong thiên hạ, một căn nhà, một công việc, một cái quyền được sống.

Cô ta bấy giờ dù cho không muốn, cũng phải sống.

Bởi đấy là thứ hắn đổi lấy cho cô bằng cả cuộc đời mình.

Cô ta bắt đầu chú tâm vào đọc tiểu thuyết trinh thám, những cuốn sách của Conan Doyle cũ kỹ tái bản từ chục năm trước vẫn còn được hắn giữ trong nhà riêng ở Quantico, trong di chúc viết lại cả căn nhà ấy và mọi thứ ở đó đều thuộc quyền sở hữu của cô khi hắn chết. Xuân năm đó ngát hương tình nhưng lại có chút dư vị của cay đắng.

Điểm Diều Hâu, chi nhánh của Cục ở quận Columbia, Washington. Cô ta ở đó dưới khán đài nhìn lên bục, hai bên treo khẩu hiệu của FBI, Trung thành, Can Đảm, Liêm Chính, người đứng bên trên là một tên trung niên ăn mặc chỉnh tề mình người cân đối, đọc tên những học viên tốt nghiệp để lên trao chứng chỉ. Và khi gã đàn ông kêu đến tên hắn, phát âm rất chuẩn hai từ năm âm tiết Shinichi Kudo, cô ta là người lên nhận. Cô ta ngắm nhìn nó, thả hồn vào khuôn mặt được in trên danh thiếp đã là dung nhan của hắn năm mười bảy tuổi được cắt ra từ cuốn album kỷ yếu chụp trong niên khóa cùng đám bạn, cười tít mắt tươi rói lấm tấm mồ hôi, trẻ trung và non dại, còn ngút ngàn một tuổi thanh xuân đang dang dở.

James Black đã chi trả một cái chi phiếu mười triệu đô nhưng hai ông bà Kudo không thèm nhận, một cái liếc mắt cũng thẳng thèm cho đi. Tờ National Tattler giật tít nhiều tuần cái tên của hắn trên báo đài.

"THIẾU NIÊN ANH HÙNG: SHINICHI KUDO, CỨU TIN TỪ NHẬT BẢN GỬI ĐẾN HOA KỲ"

Và ở đâu đó ở quê hương gốc rễ, truyền thông của xứ phù tang đã dè bỉu ả như thể căm hận con đàn bà đó tận xương tủy, nữ nhà khoa học của tổ chức khủng bố còn sống sờ sờ ngày nào là chúng còn ghét bỏ ngày ấy, bảng tin ngày mới cập nhật tình trạng việc ả được đặc vụ FBI bảo vệ xung quanh trên đường lên máy bay đến Mỹ. Bức ảnh được đám nhà báo chụp lại khi ả đang nhăn nhó khó chịu che mặt bởi đèn flash, sân bay lúc đó ồn ào như chợ búa.

"SÁT NHÂN DƯỚI VỎ BỌC TIẾN SĨ: MIYANO SHIHO, Ả NHÀ KHOA HỌC GIẾT TRĂM MẠNG NGƯỜI ĐƯỢC FBI BẢO LÃNH"

Việc cô ta được tòa án phán quyết vô tội làm cả nước Nhật sục sôi, nhất là sau khi biết về thứ thuốc chết người cô ta tạo ra, một cuộc bạo động nổi lên ngay giữa trung tâm Tokyo.

Cô ta không muốn quan tâm nữa.

Mùa đông năm đó lạnh thấu tim gan.

• •

"Này Shiho, chừng nào rảnh mình sang Anh Quốc chơi đi. "

Số 221B đường Baker Street, Arthur Conan Doyle quả thật đã tưởng tượng ra một căn phòng giả tưởng đem ra đời thật lại thật làm lóa mắt người. Cô ta đã giơ tấm thẻ FBI của hắn lên chụp cùng bức ảnh treo tường nơi ấy.

"Này Shiho, ăn mì ở quán này chán quá. Mai mốt có tiền mình sang hẳng Trung Quốc ăn món chính gốc đi. "

Trùng Khánh về đêm quả thực đẹp não lòng như lời mạo muội của người đời. Cô ta lang thang giữa những tòa nhà cao ngất ánh đèn vàng, cô độc giữa thế gian dẫu bủa vây đầy giai nhân phàm thế. Lẩu ở đây thật sự quá cay, ăn vào chỉ sợ nổi đầy mụn, nhưng món mì trong vắt làm cô ta nhớ anh phát khóc. Cô ta giơ tấm thẻ FBI lên khi chen vào hiện trường một vụ giết người giữa quảng trường.

"Hè gì mà nóng thấy mả cha... Shiho, muốn đi Nam Cực không? "

Cô ngắm nghía những con chim cánh cụt mập lùn vỗ cánh từ boong thuyền, khi tàu cập bến, cô đứng trên ngọn hải đăng cao chót vót nhìn về phía đại dương. Da thịt cô lạnh toát, cô nhờ nhân viên hải đăng chụp dùm mình một bức, khi cô ta mỉm cười giơ tấm ảnh của anh.

"Này Shiho, nếu có thể, ngày nào đó cậu về Mỹ với tớ nhé? "

Vậy sao anh không ở đây cùng tôi.

"Shiho, em sống tốt nhé. Thay phần anh nữa. "

Washington ngày thu mưa tầm tã, chẳng còn thấy lá vàng như lời anh nói nữa, cô ta chỉ thấy những mảng mây đen kịt khóc thương xuống Trái Đất.

Hai ông bà Kudo chết cùng năm, họ chôn chung trong một khu mộ nằm ở Beika. Trong di chúc, một nửa tài sản đem cho Trung tâm Cứu hộ Trẻ em và Quỹ Từ thiện, nửa còn lại dành cho cô, và cả tro cốt của con trai họ.

Bờ biển của Thụy Điển lung linh một màu xanh trong vắt, làm cô ta nhung nhớ ánh mắt anh.

Cô ta đến đây, đã định thủy táng chàng vào biển cả, nhưng rồi lại không đành không nỡ chia xa. Cô ta nhắm mắt nghiến chặt môi dưới, quỳ xụp xuống ôm chặt hũ tro của anh mà nức nở.

"Shinichi, anh có muốn về Nhật không? "

• • •

Năm hai mươi lăm tuổi, mùa đông Washington không còn lạnh nữa, và nắng thu Tokyo tỏa nắng quang rọi mời.

-V-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC