Chương 7: Những suy tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Những suy tư

Khi Shiho về đến nhà, cô nhận thấy ngôi nhà hoàn toàn trống vắng, Shinichi thì không biết đi đâu mất. Có thể nào anh đã bám theo họ như Mel đã nói và...nhìn thấy nụ hôn đó? Đôi má Shiho thoáng hồng lên khi nhớ lại sự việc hồi nãy, nhưng rất nhanh chóng, nét mặt cô trở nên ưu tư, đăm chiêu. Mel nói rằng anh nhận thấy Shinichi yêu cô, nhưng Shiho không chắc chắn lắm về kết luận của anh. Phải, đúng là từ khi cô trở về, Shinichi cư xử khá lạ lùng và anh tỏ ra rất tức giận mỗi khi có người đàn ông khác, ở đây là Melkior và Furuya Rei tỏ ra thân mật với cô. Nhưng nếu thật sự anh có yêu cô thì tại sao anh vẫn không nói gì cả? Có thể nào phản ứng của anh chỉ đơn thuần là ghen tị khi thấy người bạn thân, người công sự của mình thân thiết với người khác?

Shiho thở dài, cô tự rót cho mình một tách trà rồi ngồi trầm tư nơi bàn bếp. "Liệu mình có nên hỏi thẳng anh ấy không nhỉ?" Cô nghĩ thầm, rồi lại tự gạt cái ý nghĩ đó đi. "Không! Như vậy đường đột quá. Vả lại nếu có tình cảm với mình thì anh ấy phải chủ động chứ." Bất chợt cô cảm thấy rất giận dữ với cái vẻ bí ẩn của anh, bàn tay đặt tách trà xuống bàn hơi mạnh khiến nó kêu "cốp" một tiếng. Cô rời khỏi bàn, bước ra ngoài phòng khách, hai tay chắp lại sau lưng. Trước đây cô có thể dễ dàng "đọc vị" anh như đọc một cuốn sách. Anh của bảy năm trước ngây ngô, khờ khạo trong chuyện tình cảm, trêu một chút là đỏ mặt, thấy người ta hở hang là xịt máu mũi. Ngày đó cô rất thích trêu chọc, cãi cọ với anh, và lần nào anh cũng thua. Bây giờ anh khác xưa quá nhiều, điềm đạm hơn, bí ẩn hơn. Những lời trêu chọc của cô không có tác dụng nữa, ngược lại, cô thường xuyên bị anh làm cho xấu hổ đỏ mặt. Ví dụ như vụ cái khăn tắm chẳng hạn....

Nghĩ đến đây, Shiho cảm thấy hai má nóng bừng lên. Không lẽ đàn ông có vợ đều bạo dạn và...mặt dày như vậy? Cô không biết. Bảy năm qua cô sống với Shuu, ngoài anh ấy ra thì cô chỉ thường tiếp xúc với Furuya, toàn đàn ông độc thân cả. Đã vậy, Shuu thường tỏ ra bảo vệ cô quá đáng, đàn ông ngấp nghé tăm tia cô đều bị anh dọa cho sợ chết khiếp, cô chẳng cần phải ra tay. Vì vậy, mặc dù hay thể hiện sự bất cần cùng gương mặt vô cảm kiểu như "không có gì mà tôi không biết", nhưng Shiho quả thật mù tịt về đàn ông đã có gia đình.

Chuông điện thoại réo ầm ĩ khiến Shiho giật nảy người. Cô nhìn tên người gọi đến, là sếp James. Shiho thở dài, bấm nút nghe.

"Hello?"

"Miyano san!" Ông James gần như reo lên. "Cuộc sống bên đó thế nào?" 

Shiho cau mày. Vụ gì đây? Không phải công việc của cô bên Mỹ lại có trục trặc chứ? Trước khi đi cô đã hoàn thành gần như hầu hết những dự án còn dang dở và bàn giao hết rồi cơ mà."Nếu tên ngốc nào phá hỏng những dự án của mình, mình sẽ bẻ cổ hắn." Cô nhủ thầm.

"Tốt ạ." Shiho đáp. "Sếp gọi cho tôi chắc không chỉ để hỏi thăm tôi sống thế nào nhỉ?"

"Haha..." James cười lo lắng. "Đúng là Miyano san, luôn đi thẳng vào vấn đề. Là thế này, tôi biết cô đã bàn giao toàn bộ công việc trước khi về Nhật. Còn nhớ chính tôi đã bảo cô làm vậy không?"

Shiho gật đầu, dù James không thể nhìn thấy được. "Có chuyện gì sao?"

"Thật ra tôi làm vậy là vì có người đã ép tôi cho cô nghỉ việc hắn" Shiho cau mày khi nghe điều này, nhớ lại hôm đầu tiên Shinichi nói là anh đã xin thôi việc cho cô. Ông James tiếp lời. "Nhưng gần đây xảy ra nhiều vụ trúng độc, triệu chứng là cơ thể tím tái và nạn nhân sẽ tử vong sau 6 giờ. Vấn đề là bộ phận pháp y không tìm ra được đó là chất độc gì cũng như cách cấp cứu giải độc. Miyano san, tôi biết là hơi quá đáng nhưng cô có thể trở lại làm việc được không? Chỉ đến khi vụ án kết thúc thôi, chúng tôi cần sự nhạy bén và những hiểu biết của cô."

Shiho càng cau mày hơn, không biết vụ này có dính dáng gì tới những chất độc bí mật mà tổ chức thường dùng trước kia hay không. Sau cùng, cô nói. "Được, nhưng phải sau khi bác tôi kết hôn. Tôi sẽ báo thời gian với ông sau."

James Black thở ra nhẹ nhõm. "Quá tốt rồi, tôi chờ tin của cô. Giữ gìn sức khỏe nhé." Rồi ông cúp máy.

Chiều hôm đó, Shiho sang nhà ông tiến sĩ thì được báo tin tiệc cưới của ông sẽ phải dời lại vì cô Fusae chưa thu xấp công việc xong. Shiho nói với ông toàn bộ câu chuyện, sau đó báo với James Black rằng ngày kia cô sẽ lên đường, rồi gọi điện đặt vé máy bay.

"Bác biết là công việc cấp bách, nhưng cháu đi như vậy có gấp quá không? Mà Shinichi đã...nói gì với cháu chưa? Ông tiến sĩ nhìn cô, vẻ ái ngại.

"Nói gì là nói gì ạ?"

"A...không có gì." Ông cười, giơ tay lên gãi đầu trong khi cô nhìn ông bằng ánh mắt ngờ vực.

--

Shinichi đưa tay nới lỏng cà vạt, mặt mũi anh đỏ gay. Sáng nay sau khi Mekior đưa Shiho về, anh đã không về theo, mà vào luôn công viên ngồi ủ rũ. Những suy nghĩ về cô, về hắn ta, về tình cảm của cô và hắn, về tình cảm của cô và anh cứ nháo nhào lên làm đầu óc anh rối bời. Đến chiều thì anh mua mấy chai bia và ngồi độc ẩm, buồn bã vì sự vô tình, hờ hững của cô. Đến lúc sực tỉnh ra thì cũng đã tối muộn.

Shinichi liêu xiêu bước vào nhà. Anh không say, chưa say, anh vẫn còn rất tỉnh táo. Nhưng anh giận cô, giận nhiều lắm. Tại sao cô lúc nào cũng lạnh lùng với anh? Anh không thể tỏ tình nếu cô cứ làm tảng băng như thế. Anh lảo đảo leo lên cầu thang, miệng lẩm bẩm. "Anh ghét em, anh ghét em, Shiho. Nhưng anh cũng yêu em, yêu em rất nhiều." Và cứ như thế, anh đến trước cửa phòng ngủ lúc nào không biết. 

Shiho vừa mặc thử chiếc váy hoa màu tím nhạt mà cô Fusae tặng. Cô xoay một vòng trước gương, mỉm cười hài lòng. Chiếc váy ôm nhẹ từ ngực đến eo và xòe ra phía dưới, quả thật trông rất đáng yêu. Bỗng cô nghe thấy tiếng lạch cạch, và rồi RẦM một phát, cánh cửa phòng ngủ bật tung ra.

Shiho tròn mắt nhìn anh đứng tựa lưng vào ngạch cửa, chiếc cà vạt hững hờ trên cổ còn sơ mi thì xộc xệch, nhăn nhúm. Anh ngước nhìn cô, ánh mắt dữ tợn khiến cô bất giác rùng mình.

"Em chuẩn bị đi đâu?" Anh hỏi, nhìn cô từ đầu đến chân, cười khẩy. "Ăn mặc đẹp như vậy, phải chăng là đi gặp Rei, hay Gin?"

Shiho đã lấy lại sự bình tĩnh, cô khoanh tay trước ngực, cau mày. "Đó là việc của em. Vả lại, bây giờ anh ấy là Melkior, không còn là Gin nữa."

"Ồ! Thì ra là anh ấy cơ đấy. Bênh nhau quá nhỉ? Gin của em cơ mà."

"Đã nói anh ấy không còn là Gin nữa." Shiho cao giọng. "Anh say rồi, Shinichi."

"Anh không say!" Anh vung tay, hét lên đáp trả. "Anh rất bực mình chuyện em hẹn hò với gã Gin đó."

"Đừng gọi anh ấy là Gin." Shiho trầm giọng.

"Shiho của tôi bênh vực một gã mafia...Gin Gin Gin Gin..."

"Kudou kun, đừng chọc giận em." Ánh mắt cô tóe lửa còn giọng nói thì lạnh lùng, cảm giác như nhiệt độ vừa hạ thấp xuống cả chục độ. Nhưng Shinichi chẳng mảy may để ý đến.

"Gọi anh là Shinichi." Anh cũng hạ giọng, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Không, nếu anh còn cố tình gây sự như vậy, Kudou kun." Shiho lạnh lùng đáp.

"Em nói lại xem." Ánh mắt anh nhìn cô lúc này nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Shiho nhếch môi. "Kudou kun."

Im lặng ngột ngạt!

Bật ra một tiếnt cười cụt ngủn, anh sấn đến trước mặt cô, đẩy cô văng vào tường và nhanh chóng áp sát, hai tay ôm lấy mặt cô.

Và anh hôn cô.

Shiho bị bất ngờ bởi hành động của anh, cô mở to mắt. Shinichi luồn tay ra sau cổ Shiho, tay kia xoa nhẹ lưng cô, trượt dần xuống đùi, chiếc váy của cô kêu sột soạt, tốc hẳn lên. Anh mút mạnh vào môi dưới của cô rồi đẩy lưỡi vào miệng cô. Shiho để vuột ra một tiếng rên khẽ. Cô muốn phản kháng, cô muốn đẩy anh ra và giáng cho anh một cái tát khiến mặt anh sưng lên cả tháng. Nhưng nụ hôn của anh, nó quá...quyến rũ, và cô không thể phủ nhận một phần trong cô đã khao khát điều này từ lâu. Chậm rãi, cô đáp lại nụ hôn của anh, lưỡi cô trượt quanh lưỡi anh, quấn lấy nó. Anh rên rỉ, áp sát vào cô, đẩy nụ hôn vào sâu hơn. Nụ hôn trượt dần xuống cằm Shiho, lưỡi anh lướt quanh quai hàm của cô, trượt xuống cổ. Shiho nghiêng đầu qua một bên, cho anh một góc độ tốt hơn để tiếp cận chiếc cổ thơm mát, trắng ngần của cô.

Shinichi vùi mặt vào đó, cắn nhẹ.

"Shinichi!" Shiho thở gấp, hai tay bấu vào vai anh.

Anh phớt lờ cô, tiếng thở gấp của cô như một liều thuốc kích thích, một bàn tay anh đặt lên ngực cô, kéo mạnh cổ áo.

"Đừng! Shinichi!" Shiho bật thốt lên, cô đẩy anh ra, cả hai thở hổn hển một lúc. Shinichi cúi đầu, lầm bầm mấy tiếng nghe như là "Xin lỗi em".

"Thôi quên đi." Shiho thở hắt ra. "Chỉ là...đừng làm vậy nữa."

Anh ngước lên nhìn cô, mái tóc cô rối bù, khuôn mặt đỏ ửng và đôi môi hơi sưng lên. Cố gắng kháng cự ước muốn được hôn cô lần nữa, anh nói. "Miễn là em đừng gọi anh bằng họ, anh không thích như vậy, nghe rất xa cách."

Cô gật đầu. "Sao cũng được." Rồi chuẩn bị quay đi.

"Không được!" Anh thốt lên khiến cô giật mình đứng khựng lại nhìn anh.

"Nếu cứ như thế này thì em sẽ lại đi..." Anh lẩm bẩm, lao đến chiếc tủ đầu giường. "Anh không thể để chuyện đó xảy ra được, anh phải..." Shinichi cúi xuống lục lọi trong ngăn kéo, rõ ràng là đang tìm kiếm gì đó. Shiho nhíu mày thắc mắc.

Rồi anh đứng phắt dậy, trong tay là một chiếc còng số tám. Đôi mắt cô mở lớn, anh tích trữ cả mấy thứ này sao? Anh bước rầm rập về phía cô, tóm lấy tay cô và đẩy cô ngã xuống giường.

"Anh phải nhốt em lại." Anh thở gấp, quặc một đầu của chiếc còng vào tay cô.

Đầu kia của chiếc còng bập vào chấn song đầu giường, vang lên một tiếng "cạch" khô khốc.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net