Irene

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Named : Irene

Disclaimer : Mọi nhân vật trong Oneshot đều là của Aoyama Gosho Trong bộ manga _ anime cùng tên Detective Conan

Author : So

Pairing : Shinichi x Shiho ( Conan x Ai )

.
.
.

" Kudou ... "

Conan nhíu mày quay lại nhìn người bạn của mình . Cậu bé cảm thấy khó hiểu , cách nói chuyện lấp lửng này chưa bao giờ là phong cách của thiên tài ngành hóa dược.

" Tớ đang nghe ?! "

Chàng thám tử hỏi lại khi nhận ra cô thật sự có chuyện muốn nói. Bỗng nhiên Conan nhíu mày , cô gái trước mặt của cậu đột nhiên trông như đang ... sợ hãi. Phải , cô ấy đang sợ hãi . Nhưng , là điều gì chứ.

" Thuốc giải hoàn thành rồi Kudou "

Cô bé tám tuổi ngẩng cao đầu lấy lại phong cách thường ngày . Trong ánh mắt là sự tĩnh lặng và có chút kiêu ngạo thường thấy . Có lẽ hồi nãy cậu đã nhìn lầm chăng ?? Nhưng khoan đã.

" Cậu nói gì cơ ?? "

xoay lưng với lấy lọ thuốc trên bàn. Thứ dung dịch bên trong đỏ tươi sóng sánh.

" Giấc mơ của cậu thành hiện thực rồi, Kudou "

.
.
.

Shinichi bật người tỉnh dậy. Chết tiệt ! Lại là người đó . Lại là giấc mơ đó. Từ lúc xuất viện cho đến bây giờ , giấc mơ về cô bé đó , hình ảnh về cô bé đó, luôn thường trực xuất hiện mỗi khi anh nhắm mắt. Nó giống như nỗi ám ảnh hàng đêm vậy . Day dứt , đau đáu khôn nguôi . Nhưng vấn đề là anh không tài nào nhớ nổi khuôn mặt của cô , chỉ nhớ rằng ngay lúc đó anh đã ở cạnh cô bé . Rất gần. Thật sự rất gần . Nhưng trong giấc mơ đó , có điều gì đó không đúng ?! Là điều gì chứ ?! Chết tiệt ! Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.

.
.
.

Chàng trai mười bảy tuổi ôm trọn người con gái ấy vào lòng. Sắc máu hòa cùng màu tóc nâu đỏ tạo nên thứ sắc màu rực rỡ nhuốm màu bi thương. Sau lưng họ là cả một tòa nhà chìm trong biển lửa , đổ nát , vỡ vụn. Anh điên cuồng gọi tên cô bằng thứ giọng khàn đặc . Nhưng vĩnh viễn chẳng có câu trả lời.

.
.
.

" Shinichi , cháu bị làm sao vậy. "

Anh mở mắt , trước mặt là bác tiến sĩ Agasa đang lo lắng nhìn bộ dạng lúc này của mình.

" Cháu không sao , chỉ lại hơi mệt chút thôi "

Bác Agasa đưa cho anh một cốc nước . Trong ánh mắt của ông ấy là vô vàn những xúc cảm phức tạp. Ông nhìn chàng trai trẻ trước mắt , trong lòng ngập tràn tội lỗi cùng xót xa .

" Trước đây cháu vất vả nhiều rồi. Nghỉ ngơi một chút đi Shinichi."

Anh khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng thuận. Nhưng với bộ não của một thám tử Shinichi nhanh chóng nhận ra vấn đề.
" Bác Agasa "

Ông tiến sĩ nhíu mày hỏi lại .

" Gì cơ "

Nụ cười của chàng thám tử trẻ đẹp và đầy những kiêu ngạo. Nụ cười của kẻ chiến thắng .

" Thật ra «Trước đây » mà bác nói nghĩa là gì ?! "

Ông tiến sĩ hốt hoảng lùi lại khi nhận ra bản thân đã lỡ lời . Bất cứ giá nào ông cũng phải giữ bí mật này. Bất cứ giá nào . Đó! Đó chính là nguyện vọng duy nhất và cuối cùng của con bé.

" Không ! Ý ta là cháu học ở trường rất mệt . Cháu nên nghỉ ngơi nhiều hơn "

Shinichi thở dài rồi uống cạn cốc nước. Anh biết rõ là không thể moi được thông tin gì từ bác Agasa mà. Ran lại càng không. Cô ấy chỉ có chút ngạc nhiên khi anh hỏi về khoảng thời gian ấy. Khoảng thời gian anh mất tích mà chỉ thi thoảng xuất hiện rồi để lại vài lời nhắn cho cô. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra. Chắc chắn.

.
.
.

Cậu nắm tay cô bé . Trông cô vô cùng sợ hãi. Mái tóc nâu đỏ đẹp tuyệt vời dưới ánh tà dương. Cô bé run run nắm chặt bàn tay cậu , nở nụ cười rực rỡ hơn cả thái dương . Nụ cười khiến lòng cậu quặn thắt .

" Xin cậu, khi tớ đã trở thành gánh nặng ... Làm ơn ... bỏ tớ lại . Hứa với tớ, được không ?! "

.
.
.

Anh gặp một số người , đến một số nơi , hi vọng có thể biết thêm được chút gì đó. Anh thật sự không có kí ức gì về khoảng thời gian đó ngoài cô bé mà anh không nhớ nổi khuôn mặt và màu tóc nâu đỏ. Shinichi thực sự khó chịu. Anh không thể nhớ thêm được bất cứ thứ gì nữa. Lại là một mình anh. Lại là một mình anh đắm chìm trong thế giới suy luận của chính mình. Một kẻ cô độc , cô độc tới đáng thương.

" Giá như mà có cậu ở đây "

Shinichi thốt những lời đó ra như một bản năng không điều kiện để rồi chính anh lại là người tự giật mình trước câu nói của bản thân. Là ai , giá mà ai đang có ở đây chứ ?! Rốt cuộc , người đó là ai ?!

.
.
.

Họ tựa lưng vào nhau , ở một góc phòng trong tòa nhà cũ kĩ cách xa thành phố. Anh kiểm tra lại mớ thông tin trong đầu và cẩn thận suy nghĩ về hành động tiếp theo trong khi cô xem xét lại khẩu súng của cả hai và một số loại hóa chất giấu trong túi áo. Chỉ đêm nay nữa thôi , chỉ cần hết đêm nay nữa thôi là tất cả kết thúc được rồi.

" Ha.. "

" Gọi tớ là Sherry . "

Anh ngạc nhiên trước thái độ của cô khi anh định gọi tên cô . Chàng thám tử xoay lưng lại cố gắng nở một nụ cười trong tình thế này.

" Được rồi Sherry , thư giãn chút nào . Chúng ta sẽ vượt qua mà. Không gì có thể cản trở thanh đao của công lý . "

Cô khựng người lại , đầu có hơn chút ngẩng lên. Cô gật đầu lẩm bẩm lại câu nói của anh " ... không gì có thể cản trở thanh đao của công lý. "

Chàng thám tử nhận ra đôi vai của người con gái trước mặt hơi run run vì sợ hãi . Lặng lẽ choàng tay ôm cô vào lòng từ phía sau , anh nhận ra cơ thể cô thật lạnh.

" Sherry , tớ có một món quà cho cậu . Sau đêm nay. "

Shinichi chỉ nghe thấy giọng cô khàn đặc , giọt nước mắt khẽ rơi xuống cổ tay anh . Giọng nói như hòa lẫn vào đêm đen.

" Tớ cũng vậy. Kudou. "

.
.
.

Shinichi tự hỏi có phải anh thật sự bị chấn thương ở đầu quá mạnh dẫn tới mất kí ức tạm thời như bác Agasa đã nói hay không. Hay là do sự tác động của loại thuốc nào đó. Đầu của anh thường xuyên đau đến mức muốn nổ tung cộng thêm sắc màu đỏ nâu trong mỗi giấc mơ khiến anh sắp phát điên lên được. Shinichi bắt đầu nghi ngờ có phải rằng mọi thứ đều do anh tự hoang tưởng nên không. Có thật sự tồn tại cô bé trong giấc mơ vẫn ám ảnh anh hằng đêm kia không, có thật sự tồn tại người con gái mang màu tóc nâu đỏ , có thật sự rằng anh đã từng ôm cô ấy vào lòng trấn an cô ấy khi cô ấy sợ hãi cái thứ mà họ đang đối đầu. Rốt cuộc đó là sự thật hay chỉ là giấc mộng do anh tự mình hoang tưởng nên?

.
.
.

Cô nhìn cậu bạn trong hình dáng thật của cậu ấy trong mắt là sự mệt mỏi và chán ghét không hề che giấu. Nhận thấy người con gái kia đang nhìn mình với ánh mắt không thiện cảm gì cho cam nên anh quyết định tìm một chủ đề nào đó để lên tiếng hi vọng làm dịu một chút bầu không khí này.

" Thuốc giải lần này hoàn hảo chứ ?! "

Cô gật đầu một cách cứng ngắc.

" Phải! Hiệu lực của nó là vĩnh viễn. Tôi có thể dùng tất cả danh dự của một nhà khoa học ra để khẳng định với cậu điều này."

Shinichi ngớ người. Anh không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy. Nhưng rồi đột nhiên anh phát hiện ra một điều quan trọng .

" Cậu không định cho tôi gặp Shiho Miyano à ?!"

Cô bé bảy tuổi cúi đầu . Mái tóc lòa xòa trước trán khiến anh không thể nhìn rõ ánh mắt của cô chỉ nhìn thấy bở vai nhỏ đang khẽ run run , trông cô lúc này bé nhỏ và cần lắm một sự bảo vệ , chở che.

" Kudou-kun ... đừng nhắc đến tên người đã chết . "

.
.
.

Shinichi bước vào phòng lưu trữ hồ sơ của cục thanh tra . Anh vội vã tìm kiếm cái tên Shiho Miyano trong sự tuyệt vọng lẫn hoang mang. Duy nhất chỉ có nó. Anh chỉ nhớ duy nhất một cái tên Shiho Miyano từ những giấc mơ chập chờn như sự đan xen của những mảnh kí ức rời vụn. Đó chính là tia sáng duy nhất cho sự tuyệt vọng của anh lúc này. Thế nhưng không hề có cái tên như thế được lưu trữ ở đây. Mặc dù nơi đây chính là trụ sở Tokyo , cơ quan cảnh sát đầu não của Nhật Bản. Hay cô ta đổi tên? Nếu vậy thì thông tin ắt hẳn vẫn còn chứ. Chuyển ra nước ngoài à? Vậy thì phải còn thông tin bên xuất nhập cảnh . Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?! Đã xảy ra cái quoái gì với anh vậy?! Shiho Miyano , cô ta thật sự là ai ?!

Anh mệt mỏi bước ra khỏi trụ sở cảnh sát. Trong đầu là mớ hỗn lộn , Shinichi nhếch cười. Từng mảnh ghép đã dần hình thành cho bức tranh hoàn chỉnh. Cô ta chắc chắn có dính líu tới FBI và lực lượng cảnh sát cấp cao của Nhật Bản. Vì chỉ có họ mới có đủ thẩm quyền và khả năng xóa sạch dấu vết , bằng chứng cho sự tồn tại của một con người. Có thể , suy luận trước đây của anh đã hoàn toàn đi đúng hướng.

Shinichi ngước mắt lên nhìn đèn giao thông đã chuyển màu xanh an toàn , anh băng qua đường một cách nhanh chóng. Cùng lúc đó , chiếc xe màu đen lao nhanh đến. Màu đỏ hoa lệ tô điểm cho con đường trên buổi chiều tà. Chàng thám tử điên cuồng tiếp cận chân tướng của tất cả mà quên mất rằng sự thật vốn là một kẻ kiêu ngạo , sẵn sàng giơ tay bóp chết những ai cố gắng vươn tay chạm vào nó.

.
.
.

" Cậu không sao chứ Kudou "

Anh mở mắt , nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia đang lo lắng nhìn mình. Shinichi mỉm cười nhẹ nhàng xua đi nét mệt mỏi .

" Không . Tớ đang suy nghĩ chút việc "

thở dài rồi lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh. Để anh biết rằng mình không hề cô đơn.

" Cậu đang chuẩn bị cho một kế hoạch gì đó phải không?! Tại sao Kudou Shinichi lại không công khai xuất hiện?"

Anh mỉm cười rồi đưa bàn tay vò vò mái tóc nâu đỏ của cô bé , Shinichi thích thú nhìn dáng vẻ bối rối sửa lại đầu tóc của cô lúc này.

" Không có kế hoạch gì cả bé Ai. Thứ mà em nên quan tâm lúc này không phải một người đẹp trai như anh mà là bọn nhóc ở đội thám tử nhí và cuộc sống của mình. " Shinichi bế cô bé lên , ép đầu cô bé dựa vào vai của mình. Anh nhíu mày , cơ thể này thật nhẹ so với một đứa nhóc bảy tuổi thông thường" Em nên ăn nhiều hơn đi."

Cô bé ngoan ngoãn dựa vào vai anh vì cho dù có phản kháng cũng chẳng được gì. Vòng tay của anh dễ chịu và vô cùng ấm áp.

" Em biết không bé Ai. Cái thứ ám ảnh em bấy lâu sắp vĩnh viễn biến mất rồi. Nếu Shiho Miyano đã không còn tồn tại nữa vậy thì .. hãy quên hết những gì về cô ta đi. Ai Haibara nên bắt đầu một cuộc sống mới đầy vui vẻ ngay từ bây giờ "

Cô im lặng , cánh tay bé nhỏ vô thức ôm chặt lấy anh. Shinichi mỉm cười , bàn tay vuốt nhẹ lưng cô như cái cách mà người ta hay vỗ về một đứa trẻ. Một lúc lâu sau , cô lên tiếng.

" Kudou , cậu cần tôi chứ ... cho kế hoạch sắp tới của cậu . "

" Không . Một chút cũng không."

.
.
.

Anh ngồi trong căn hộ cũ của một người họ hàng cách xa Tokyo nửa ngày đi xe. Để an toàn cho anh đã dọn đến sống ở đó. Đã hơn một giờ đêm. Phòng khách vẫn có ánh sáng hiu hắt từ bàn làm việc. Shinichi nhìn bảng kế hoạch đã lập ra sẵn. Cho tới bây giờ , FBI và mọi thứ vẫn đang theo sát kế hoạch này. Nhưng nếu nó thất bại thì sao ? Nếu bọn chúng tìm ra cô ấy thì sao ? Shinichi thận trọng trong từng bước đi vì anh biết chỉ một cái sảy chân thôi anh cũng có thể mất đi cô ấy vĩnh viễn. Anh mỉm cười , đưa tay chạm nhẹ vào chiếc hộp nhung mềm mại trong túi áo. Không sao cả. Anh sẽ chiến thắng , Kudou Shinichi chắc chắn sẽ không thua.

Shinichi giật mình , có tiếng chuông cửa. Một giờ hơn rồi , là ai chứ ? Chết tiệt! Bọn chúng đánh hơi đến đây nhanh vậy sao. Không ! Chúng sẽ không lịch sự ấn chuông mà thay vào đó là kết thúc anh bằng một viên đạn một cách nhanh chóng. Địa chỉ nhà của anh chỉ có bác Asaga có. Bác ấy sẽ không tới mà không báo trước. Nhưng dù thế nào , anh vẫn bắt buộc phải ra mở cửa. Shinichi với tay chạm vào nút gọi tự động của chiếc điện thoại bàn. Để đề phòng trường hợp xấu nhất , anh đã chuẩn bị nó. Đó là ghi âm tất cả những gì anh muốn nói với cô ấy. Với người mà anh có thể dùng mạng của mình để đổi cho cô ấy một đời an nhiên , hạnh phúc. Vặn tay lên chốt cửa, Shinichi đẩy mạnh cánh cửa ra ngoài.

" ... "

" ... "

" Cậu ra chậm quá đấy , Kudou "

Shinichi không tin vào mắt mình. Coi gái này là ai vậy ? Cô ấy trông như ...

" Haibara!! "

Anh hét lên , cô gái trước mặt Shinichi ném cho ánh ánh nhìn chán ghét như thường lệ. Đẩy anh sang một bên , cô bước vào nhà cởi đôi bata màu xám và để ngăn nắp trước cửa rồi treo áo khoác lên giá . Như phát hiện người kia vẫn còn ngơ ngác nhìn mình , cô quay sang ném cho anh một cái nhìn sắc lẻm.

" Cậu không định dẫn tôi vào phòng của mình sao ? "

.
.
.

" Cậu bị điên à . Tại sao lại tham gia kế hoạch này chứ ?!"

Shinichi hét lên, trái ngược với anh người con gái kia vẫn điềm tĩnh quan sát bảng hệ thống thông tin mà FBI thu thập được. Đôi mắt xanh tĩnh lặng như chất chứa cả bầu trời tuyệt đẹp của mùa thu cùng sự mơ hồ mà cả đời anh không thể nào thấu hiểu.

" Tôi từng là một trong số chúng , hiểu rõ cách vận hành và một số cá nhân chủ chốt. Tất nhiên cũng là kẻ thích hợp tham gia lật đổ tổ chức phạm tội này . "

Shinichi hất đống giấy tờ mà Shiho đang chăm chú xem. Dáng vẻ của anh trông như một con thú bị thương đang cố gắng vùng vậy.

" Baka. Kế hoạch này chưa chắc thành công. Nếu nó thất bại thì sao ?! Tôi hoàn toàn có thể chấp nhận chương trình bảo vệ nhân chứng của FBI. Cậu nghĩ vì thứ gì mà tôi ngay cả tính mạng cũng có thể đem ra đặt cược vậy hả ?!"

Shiho Miyano đứng dậy , xoay lưng về phía anh . Cô bước tới bên cánh cửa sổ duy nhất trong phòng khách. Màn đêm đen hoàn hảo , tịch mịch đến rợn người. Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh của nụ cười rực rỡ như ánh ban mai. Nụ cười của một thiên thần không nhuộm chút bùn nhơ tanh tưởi. Nụ cười của một cô gái ngây ngô nhất , thuần khiết nhất. Cô bất giác giơ đôi tay của mình lên trước mặt. Đôi tay đã gián tiếp giết chết bao sinh mạng của thế giới này. Cô không có tư cách đứng cạnh người ấy. Cũng chưa bao giờ muốn chen chân vào giữa hai người họ. Bởi ... Kudou Shinichi không cần cô. Một chút cũng không.

" Cậu yên tâm. Tôi đã lo liệu ổn thỏa về Ai Haibara . Bác tiến sĩ cùng những người có liên quan đặc biệt là cô bạn gái xinh đẹp của cậu sẽ không gặp nguy hiểm. Kế hoạch này sẽ không thất bại. Tôi thề đấy Kudou-kun. Tôi dùng cả sinh mệnh này để đặt cược. "

" Cậu .."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang tình hình đang gay gắt. Cô lấy chiếc điện thoại trong túi áo rồi nhấn chấp nhận cuộc gọi.

" Cháu đang ở cạnh Kudou. "

Cô nói với người bên kia đầu dây. Tất nhiên Shinichi có thể nhận ra người đó chính là bác Agasa. Qua một vài câu ngắn gọn Shiho nhanh chóng cúp máy.

" Điện thoại mới ?!"

Shinichi lên tiếng hỏi. Đôi mắt dán chặt vào chiếc điện thoại có vỏ bọc mà xám mà cô đang cầm trên tay.

" Phải. Sẽ rất phiền phức nếu chúng phát hiện Shiho Miyano sử dụng số điện thoại của một bé gái tên Ai Haibara. "

Bất giác Shinichi thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay chạm nhẹ vào chiếc hộp nhung mềm mại trong túi áo. Ván cờ này anh không thể thua ,bởi bọn họ đã chẳng còn đường lùi.

.
.
.

Sống chung hơn một tuần Shinichi phát hiện Shiho Miyano tuyệt đối không phải là một người dễ tính. Có thể nói cô ấy mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế dạng nhẹ. Ba bữa trong một ngày của Shinichi đều do Shiho quyết định bởi theo cách mà cô ấy nói là cô ấy không muốn anh ta chết vì suy dinh dưỡng bởi những đồ ăn vặt vớ vẩn trước khi bọn họ đối đầu với tổ chức. Shiho không thích những thứ như mì ăn liền, hay những đồ ăn đóng hộp. Cô ấy quan tâm đến thành phần và giá trị dinh dưỡng trong từng món ăn. Kéo theo đó là Shinichi đừng hòng để cô ấy thấy bất cứ thứ gì như là snack hay fastfood bởi chỉ khi chàng thám tử vừa quay lưng đi thôi là chúng sẽ lập tức biến mất không rõ nguyên do. Ăn uống khoa học là thế nhưng Shinichi phát hiện sức khỏe của cô cũng không được tốt cho lắm.

" Cậu bị sao vậy ?! "

Cậu nhìn cô bạn bằng ánh mắt cực kì lo lắng khi thấy cô vừa uống hết một vốc thuốc , sắc mặt Shiho cực kì khó coi.

" Tớ bị cảm. "

Cô trả lời qua loa. Và chắc chắn Shinichi không hề tin tưởng điều đó.

" Nếu chúng ta đang ở trên cùng một chiến tuyến , ít nhất cậu nên tin tưởng tớ , Shiho Miyano. "

lắc đầu không nói , biểu thị ý nghĩa không phải như vậy rồi lặng lẽ ghi chép gì đó trên giấy. Bọn họ rơi vào im lặng. Một sự im lặng ngượng ngạo vô cùng.

.
.
.

Shiho ngồi ở ghế sofa xem buổi trình diễn thời trang trên tivi , đôi mắt xanh ánh lên vài tia hứng thú. Shinichi bước tới ngồi cạnh cô ,trên tay là mấy bịch snack vị cay. Cô liếc sang thứ mà cậu bạn đang cầm trên tay rồi thờ ơ nói.

" Cậu lấy ở đâu ra vậy?!"

Shinichi bốc một miếng rồi cho vào miệng , vị cay đúng là một lựa chọn sáng suốt.

" Đợi hết cậu xem hết chương trinh thời trang tẻ nhạt đấy thì đúng lúc có trận chung kết của đội BigOsaka. Bóng đá mà không có snack thì chán chết. "

Shiho ngay lập tức chuyển kênh , đôi mắt cô tỏ rõ sự thích thú.

" Đôi lúc cậu cũng tỏ ra hữu ích đay chứ nhỉ. "

" Chuyển kênh sớm vậy ,chưa tới giờ mà . "

Shiho với tay lấy một miếng snack từ bịch khoai tây của cậu bạn. Cô nhận ra đúng như lời Shinichi nói , bóng đá mà không có snack thì thật tệ.

" Đó là buổi trình diễn của phát lại của năm ngoái , mà cho dù là đang trực tiếp tớ cũng sẽ không vì nó mà bỏ lỡ bất cứ giây phút nào của Higo."

Shinichi lắc đầu ngán ngẩm với sự cuồng nhiệt của cô dành cho chàng cầu thủ kia. « Cậu thích bản mặt đẹp trai của hắn thôi chứ gì ?! ». Chàng thám tử thầm nghĩ.

Ba giờ sáng, trận bóng kết thúc vào lúc ba giờ sáng. Kết quả có hơi chút bất ngờ khi BigOsaka lật ngược tình thế vào phút cuối. Shinichi nhìn sang cô . Đôi mắt khép hờ , hàng mi dài cong vút tô điểm thêm nét đáng yêu của cô. Shinichi nhẹ nhàng di chuyển đầu cô dựa vào vai anh. Họ lúc này giống như một gia đình nhỏ vậy. Cô mệt mỏi tựa vào vai anh sau một ngày vất vả , anh nắm tay cô che chở cô trước bão giông. Shinichi siết chặt bàn tay lạnh ngắt của Shiho rồi tự mỉm cười. Anh hy vọng cô đừng tỉnh lại sớm quá, ít nhất là tới lúc hừng đông. Lúc đó Kudou Shinichi không biết rằng, Shiho Miyano vẫn còn thức.

.
.
.

Cô mặc áo khoác rộng che đi cơ thể mảnh mai. Chiếc nón màu xám che đi mái tóc nâu đỏ tuyệt đẹp. Bọn họ đang đứng giữa một trung tâm giải trí vùng ngoại ô. Cô níu áo Shinichi, nhìn cậu ta bằng ánh mắt chết người.

" Rốt cuộc thì tại sao cậu lại lôi tớ ra ngoài vậy hả ?! Cậu biết chúng ta đang ở trong tình thế gì không ?!"

Shinichi mỉm cười rồi kéo chiếc nón xuống thấp hơn, bọn họ gần đến mức anh có thể cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ trên mái tóc cô.

" Tất nhiên là tớ biết. Nhưng hôm nay là sinh nhật tớ. "

Shiho thở dài, cô biết điều này. Chẳng lẽ Shinichi không nhận ra sáng nay có món canh rong biển sao. Anh còn đòi hỏi gì nữa chứ.

" Vậy cậu cần gì bây giờ hả , thưa quý ông . "

Shinichi mỉm cười nắm tay cô ,bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của người con gái trước mặt.

" Tớ muốn hẹn hò. "

Khoảng khắc đó anh nhìn thấy ánh mắt xanh tĩnh lặng bỗng tràn ngập bão giông. Ánh mắt xanh thờ ơ bắt đầu điên cuồng và phẫn nộ. Cô giật mạnh tay mình ra khỏi anh , như bản năng Shiho lùi lại một bước.

" Cô bạn gái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net