2. 10 năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10 năm sau...

"Hei, Conan-kun"

Tôi quay lại, vẫy tay với Mitsuhiko, người đang gọi tôi, để cậu ấy biết tôi đã nghe thấy cậu ấy. Chuông trường vừa reo lên, tôi nhanh chóng thay đồ. Hôm nay là thứ hai, là ngày luyện tập của đội bóng đá trường trung học Teitan. Mitsuhiko cười lớn, trông cậu ấy thật hạnh phúc khi tập luyện bóng đá. Không giống như tôi gia nhập từ năm ngoái, cậu ấy mới trở thành hậu vệ vào đầu năm nay, khi chúng tôi vào trường cấp 2.

"Tớ đi trước đây! Hẹn gặp lại !" tôi nói với các bạn cùng lớp 2B

"Ok, tập luyện xong thì về nhà nhé, đừng có hút xác ai trên đường đấy!"

" Và đừng làm tan nát trái tim cô gái xinh đẹp nào của trường chúng ta hay bất cứ trường khác, nghe chưa tên nổi tiếng kia!"

Tôi chỉ cười sau khi nghe họ nói. Nổi tiếng sao? Có lẽ là từ bên ngoài thôi. Những thám tử trung học hay đội thám tử hỗ trợ, giúp cảnh sát giải quyết những vụ án khó khăn. Cùng với Ayumi, Genta và Mitsuhiko, cái tên ' Đội thám tử nhí ' không còn xa lạ với vùng đất Tokyo này.

Điều họ không biết là đội thám tử nhí đã không còn như xưa kể từ khi cô ấy rời khỏi. Cuộc sống của tôi vẫn vậu, không còn giống như trước nữa.

Tôi thở dài, bước về phía sân bóng. Chỉ có bóng đá mới khiến tôi bận rộn và không nghĩ về cô ấy - Haibara. Chỉ bằng cách đổ mồ hôi, thở hổn hển vì trái bóng, tôi mới có thể tiếp tục sống như Conan Edogawa mà không có Ai Haibara bên cạnh trong 10 năm nay.

Tôi đá quả bóng về phía khung thành của đôi thủ và hét lên "GOOOLLLLL". Tiếng la hét của những nữ sinh trung học vang lên, vẫy tay chào. Không phải tôi quá tự tin, nhưng rõ ràng các cô gái đang vẫy tay với tôi. Tôi chỉ nở nụ cười rồi tiếp tục tập trung vào sân bóng, với tư cách đội trưởng bóng đá mới của đội Teitan.

Một tiếng rưỡi sau, tôi và Mitsuhiko vội vã vào phòng tắm để rửa trôi những giọt mồ hôi và bụi bẩn. Tôi mở vòi hoa sen, và để làn nước ấm chảy xuống cơ thể mình.

Haibara

Hôm nay là ngày 3 tháng 8. Ngày mai, là thời hạn đúng 10 năm kể từ khi Haibara rời khỏi Tokyo. Tôi vẫn nhớ rõ hình bóng phía sau của cô ấy bước lên máy bay, mặc chiếc áo đỏ như ngày đầu tiên cô ấy bước vào lớp 1B. Tôi nhắm mắt lại và chỉnh lại tóc tai. Cứ nghĩ rằn thời gian sẽ chữa lành cho sự mất mát của tôi, niềm khát khao dành cho cô ấy, giống như thời gian làm dịu đi tình yêu của tôi dành cho Ran.

Nhưng, không... tôi càng khắc sâu cô ấy hơn và hy vọng mình sẽ được gặp em.

"Tại sao cháu không tìm con bé, Shinichi? Bố mẹ cháu đang ở LA, không khó để tìm con bé" Bác Agasa đã hỏi tôi, hai năm trước, vào ngày tôi tốt nghiệ trường tiểu học Teitan. Ayumi, cô bé vẫn nhớ đến 'Ai-chan', đã đăn lên tấm ảnh của bốn người chúng tôi lên Instagram:

'Ai-chan, nếu cậu ở đây, trong ảnh này sẽ có năm người chứ không phải là bốn. Tớ không biết giờ cậu đang ở đâu, cậu là ai, cậu đã tốt nghiệp trường nào. Nhưng dù như thế nào đi nữa, tớ hy vọng cậu vẫn sẽ hạnh phúc, và vẫn là Ai- người bạn gái xinh đẹp của tớ. Yêu cậu, Ayumi.'

Trái tim tôi nhức nhối khi nhìn vào tấm ảnh. Thậm chí còn đau hơn vì không phải tôi chưa bao giờ xem xét đến lời yêu cầu của Agasa Hakase, mà vì tôi biết nó sẽ không có kết quả.

"Làm sao cháu có thể tìm một người mà người đó không muốn cháu tìm ra, Hakase? Không một cuộc điện thoại hay lời nhắn nào trong tám năm qua. Điều đó có nghĩa gì khác nếu không phải Haibara không muốn ai tìm thấy?"

Tôi nhìn ông và tiếp tục, " Tên cháu là Edogawa Conan, không phải Shinichi Kudo nữa, nên bác đừng nhần lẫm."

Sau đó, kí ức của tôi dần quên, mười năm trước, ngày tổ chức áo Đen bị phá hủy. Haibara đã gõ cửa nhà tôi vào đêm khuya và đưa tôi viên thuốc đỏ trắng.

"Thuốc giải độc APTX4869" tôi cầm lấy viên thuốc từ tay cô ấy. Tôi nhìn vào đôi mắt ấy và lựa lời nói hỏi

"Thật sự là cậu không thể quay lại thành Shiho không? Bác tiến sĩ đã nói cho tớ biết"

Haibara nhìn đi chỗ khác, rồi gật đầu một cái. Trái tim tôi thắt lại và lúc đó tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì không thể quay trở lại với cơ thể trưởng thành ấy. Theo bác tiến sĩ, điều này do cô ấy không nuốt thuốc giải APTX4869 với nước, nên kết quả Haibara miễn nhiễm với thuốc giải.

"Tôi đi trước, tạm biệt, Kudou-kun"

Đó là lần cuối tôi nói với Haibara, lần cuối nghe thấy giọng lạnh lùng ấy. Làm sao tôi biết rằng đêm đó trái tim đã mạnh mẽ sẽ sống với than phận Conan và dự định sẽ nói với cô ấy rằng tôi sẽ bảo vệ ấy hết cuộc đời này. Theo như tôi nhớ, tôi đã gọi cho Ran vào đêm đó, tôi sẽ theo chương trình bảo vệ nhân chứng và nói với cô ấy rằng hãy quên tôi đi.

Đóng vòi tắm hoa sen lại, tôi lấy chiếc khăn lau đi nhưng giọt nước đang bám trên cơ thể mình. Mitsuhiko nói cậu ấy sẽ về nhà trước, và tôi cũng đáp lại ngắn gọn. Tôi thay quần áo, chuẩn bị bước về nhà.

Tôi thấy cô gái đứng gần cổng trường, tồi biết cô ấy. Nếu không nhầm, cô ấy là Kimura Megumi của lớp 2A. Cô ấy trông bối rối và mặt đỏ bừng khi nhìn thấy tôi. Tôi tiếng về phía trước và giá vờ mình không thấy cô ấy.

"Ah, uhm, Edogawa-kun "

"Hửm? Có chuyện gì thế Kimura-san, phải không?"

" ah, đúng vậy. E-Edogawa-kun, thật ra tớ rấ thích cậu. Cậu có muốn trở thành bạn trai tớ không?"

Ah,, nữ sinh trung học thời nay dám thể hiện công khái tình yêu với nam sinh sao?! Khi còn học cấp 3, muốn thể hiện tình cảm với Ran thôi đã làm mình khó khăn lắm rồi. Chẳng lẽ mình già rồi sao?

Tôi nhìn Kimura-san mỉm cười " Cảm ơn vì lời bày tỏ của cậu, nhưng tớ xin lỗi, tớ không thể chấp nhận được. Thực sự xin lỗi, huh?. Cậu thật đẹp, cậu chắc chắn có thể tìm được một người tốt hơn mình"

Kimura Megumi nhìn tôi với đôi mắt thất vọng, cô ấy nhìn xuống khẽ lẩm bẩm " Tại sao? Cậu thích một cô gái khác rồi sao?"

"Uh, cô gái ấy đã đến bên tớ và cũng rời đi nhanh chóng" tôi nói rồi rời khỏi.

"Edogawa-kun, có thể nói cho tớ biết không?"

Tôi dừng bước và quay sang nhìn Kimura-san. Tôi mỉm cười trươc khi trả lời câu hỏi của cô ấy.

"Cơn gió mùa hè của tớ"

----------------------------------------------------------------


Lớp 2B rất đông, họ là những người nói chuyện rất nhiệt tình, đặc biệt là từ cánh nam sinh. Tôi nhướng mày, bối rối nhìn họ vì họ không như thế trước đây.

"Có học sinh mới! Học sinh từ Mỹ đến!" Genta nói ngồi trên vị trí của mình.

"Hy vọng cậu ấy sẽ đẹp!" Mitsuhiko trông rất hạnh phúc.

" Rất tiếc, các cậu. Thật vui khi được chào đón học sinh mới!" Ayumi đặt túi xách của cô ấy trước băng ghế của tôi. Tôi cười lớn khi nghe điều đó

Học sinh mới à?

" Chào buổi sáng cả lớp!" Kobayashi-sensei, người vừa chuyển từ trường tiểu học Tentan sang trường trung học Teitan vào đầu năm, bước vào lớp học. Chúng tôi cúi đầu chào, rồi ngồi xuống.

"Như các em đã nghe, lớp chúng ta sẽ có một người bạn mới. Hãy đối xử tốt với bạn ấy nhé, và đừng làm bạn ấy thấy bối rối. Đặc biệt là" Kobayashi nhìn chằm chằm vào các nam sinh trong lớp " các em. Mời em vào!"

Cả lớp lắng nghe bài phát biểu của kobayashi. Tồi chỉ cười, mắt dán chặt vào cánh cửa trượt mở. Tôi đứng dậy nhanh chóng, tốc độ bật dậy làm ghế kêu lên.

Cô gái cao lớn, khuôn mặt lại Nhật- Âu. Đôi mắt màu ngọc lam, mái tóc được cắt ngắn và nó màu nâu đỏ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi và tôi nghe thấy giọng nhỏ nhắc của Koyabashi-sensei nhắc tôi ngồi xuống. Đôi mắt của cô gái bắt gặp ánh mắt tôi, mở to, cô cũng ngạc nhiên như tôi

"Hai.. Haibara?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net