4. Cơn mưa vào buổi chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edogawa Conan

Mưa lớn bất chợt, vì vậy buổi tập bóng đá hôm nay đã bị hủy bỏ. Tôi càu nhàu đi về phía cổng trường trong khi lục lọi túi xách, tôi tìm chiếc ô gấp tôi luôn mang theo. Tôi rên rỉ khi nhận ra mình để nó ở nhà, quên mang theo sau khi phơi khô trong phòng khách.

Tôi buộc phải lấy cái cặp che chắn đầu mình, sau đó chạy đến đồn cảnh sát  trú ẩn. Biết chắc chiếc cặp nhỏ màu đen này không thể bảo vệ cơ thể tôi khỏi cơn mưa lớn. Khi tôi đến đấy, cánh tay áo của tôi ướt sũng. Hôm nay thật tệ!

"Cậu có thể sử dụng khăn giấy để lau khô..."

Tôi quay đầu lại, và thấy cô gái mắt màu ngọc lam đang đẩy khăn giấy về phía tôi. Những vệt mưa vẫn còn dính lại trên mái tóc nâu đỏ của cô ấy, và má cô ấy ửng hồng. Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh, và tôi cảm thấy mặt mình ấm áp.

"Eh? Oh ... cảm ơn, Haibara," tôi nói, với lấy khăn giấy. Ngón tay tôi chạm vào ngón tay cô , và tôi cảm thấy như mình bị điện giật.

Trong vài phút ấy, chỉ có tiếng mưa rơi trên mái nhà. Vì cuộc nói chuyện hôm qua, tôi đã không nói chuyện với Haibara mặc dù chúng tôi ngồi cạnh nhau trong lớp. Tôi không muốn giữ như thế nữa. Tôi từng đùa giỡn thoải mái với cô ấy, tại sao bây giờ chúng tôi phải im lặng như thế này?

"Tớ xin lỗi, Haibara ..."
Haibara quay lại, "Hả? Tại sao?"

"Tớ... tớ không nên nóng giận với cậu vào hôm đó. Tớ không có ý định làm như thế. Có lẽ... có lẽ bởi vì tớ đã không được gặp cậu trong mười năm, tớ ..."

Nhớ em muốn chết, trái tim tôi cảm thấy sẽ vỡ tung, Haibara.

Dần dần, tôi nhìn cô ấy.

"Tôi không biết cậu cảm thấy thế nào vào ngày hôm qua, nhưng vì cậu xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho cậu," cô nói với giọng điệu lạnh lùng. Tôi cười thích thú, và chạm tóc cô ấy.

"Cậu vẫn không ngọt ngào như xưa?"

"Và cậu vẫn còn là một kẻ điên thích bí ẩn ..."

Chúng tôi nhìn nhau, và bắt đầu cười với nhau. Mưa bên ngoài làm cho thời tiết lạnh hơn, nhưng tôi cảm thấy sự ấm áp lạ thường. Tôi hy vọng rằng mưa sẽ không ngừng mãi mãi.

" vậy giờ cậu sống ở đâu?"

"Hừm ... cậu có biết một căn hộ mới ở Jalan Beika Blok 3 không? Tớ sống ở đó, cùng với hai người phụ nữ khác và bà chủ nhà," Haibara nói, rồi quay lại, " sao? Muốn đến thăm không?"

"A ... à, không ... không, tớ ... tớ vừa hỏi ..." Tôi nói một cách lo lắng, và mặt tôi lại cảm thấy ấm áp. Haibara mỉm cười tinh nghịch, giống như nụ cười khi tôi cho cô ấy mượn mũ mười năm trước. Vào thời điểm đó, cô gái lớp 4 Teitan trông giống cô đột nhiên biến mất, và tôi lo lắng rằng người đã bắt cóc cô gái đó là một thành viên của Tổ chức Đen, người đã xác định nhầm Haibara.

Cơn mưa gần như đã tạnh, và Haibara chuẩn bị rời đi. Tôi vội vàng xé một mảnh giấy và viết số điện thoại của mình. Tôi đẩy tờ giấy cho cô ấy, nhưng tôi không thể nhìn thấy mặt cô ấy vì một số lý do tôi cảm thấy rất xấu hổ.

"Đây ..."

"Hở?"

"Đây ..."

Tôi cảm thấy Haibara với lấy tờ giấy, và tôi nghe thấy tiếng cười nhỏ của cô ấy.

"Đây không phải là cách để xin số điện thoại của nữ sinh trung học như thế đâu, ngài thám tử à. Nhưng tớ cũng không ngạc nhiên, cậu thực sự đã già ..."

"Trả nó lại ..."

Haibara lại cười, 

"Đùa thôi. Hừm, mưa tạnh rồi. Tớ về nhà trước đây. Hẹn gặp lại vào ngày mai, Kudou-kun ..." cô nói, nhấn mạnh phần 'Kudou-kun'.
Thông thường tôi tức giận khi ai đó gọi tôi là 'Kudou', vì nó nhắc tôi về cuộc sống mà tôi muốn quên đi. Nhưng, không hiểu sao tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghe cái tên phát ra từ đôi môi của cô ấy.

"Ồ. Hẹn gặp lại, Sherry ..." Tôi nói, cười toe toét, nhấn mạnh cái tên 'Sherry' trên mục đích. Haibara quay lại, nhìn tôi và mỉm cười.

Tôi muốn hát "I Love Rain", trong khi chạy dưới những hạt mưa nhỏ đang rơi...

Haibara Ai

Bàn tay run rẩy của tôi nắm lấy mẩu giấy tôi nhận được vài phút trước. Không ngần ngại, tôi lập tức bấm số điện thoại trong tờ giấy.

"Haaaloooo ..."

"Kudou-kun? Là tôi ..."

"Ha ... Haibara? Ah, tớ không biết cậu sẽ gọi tớ nhanh thế này ..."

"Kudou-kun, nghe này!"

"Hửm?"

"Giúp tớ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net