Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


https://wuxuanying21969.lofter.com/post/7551821d_2b84d6075

Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả. Xin vui lòng không mang đi đâu khác. 

0.

Trong khi Miyano Shiho đang lấy một ly martini khô từ người pha chế rượu, ai đó đã đưa tay ra từ phía sau và dập điếu thuốc cho cô ấy.


1.

Nghĩ lại thì, cậu và Kudo đã biết nhau được mười năm rồi phải không? Hattori Heiji đang say khướt bên bàn rượu, chống khuỷu tay lên bàn và gần như không ngẩng đầu lên. Có lẽ là do say rượu nên phương ngữ Osaka trong lời nói của anh ngày càng rõ ràng hơn. Miyano Shiho cảm thấy thích thú trước vẻ ngoài của anh nên gật đầu mỉm cười, đồng thời không quên đưa tay ra ngăn Kuroba Kaito đang chuẩn bị rót đầy ly của mình.


"Hai cậu vẫn chưa có ý định kết hôn phải không?"


Kuroba Kaito, người vẫn còn chút lý trí, không thể nhịn cười sau khi nghe mấy lời nói của Hattori, khiến thám tử nổi tiếng ở phía Tây phải nhìn anh một cách khó chịu. Kuroba Kaito không để ý nhiều đến anh mà lại quay đầu về phía Miyano Shiho. Anh đan ngón tay vào mép ly rượu và lặp lại lời của Hattori Heiji:"Đúng vậy, cậu vẫn chưa có ý định kết hôn phải không?"


Miyano Shiho tặc lưỡi, chỉ cảm thấy hai tên này khi say rượu sẽ khó đối phó hơn bình thường. Cô có phần hối hận khi đồng ý đi uống rượu với họ hôm nay, dù sao một người phụ nữ độc thân ở một mình với hai người đàn ông đã có gia đình là điều không hay. May mắn thay cho Kuroba, Hattori vừa phàn nàn suốt hai tiếng đồng hồ về những trở ngại về quyền tự do trong hôn nhân, và giờ anh lại là người đang thúc giục cô và Kudo kết hôn.


Miyano Shiho thấy rất buồn cười. Cô không biết bây giờ có nên nhắc anh rằng cô và Kudo thậm chí không phải là người yêu nhau không.

Cô chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì Hattori Heiji đột nhiên cong lưng và nôn ọe. May mắn thay, Kuroba Kaito đã nhanh chóng chộp lấy thùng rác ở phía bên kia, ngay cả tấm thảm len cũ kỹ dưới chân họ cũng trốn thoát được khỏi bãi nôn mửa của Heiji.

"Cậu ấy không thể uống được nữa đâu." Miyano Shiho bất lực mỉm cười, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Hattori Heiji rồi quay về phía Kuroba Kaito và nói: "Cậu cũng vậy."


Kuroba Kaito mỉm cười và gật đầu. Anh biết tính tình của người phụ nữ này, tuy giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng một khi đã nói ra, đối phương sẽ biết ngay ý tứ của câu nói đó. Vì vậy, anh đẩy ly rượu trên tay ra và đưa tay giúp đỡ Hattori Heiji, người vốn đã say khướt và bất tỉnh.


Hai người đang cùng hợp tác để chuyển Hattori Heiji trở lại bàn thì hàng loạt tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Miyano Shiho đảo mắt một vòng trước khi tìm thấy chiếc điện thoại di động phát ra âm thanh trong vòng tay của Hattori Heiji. Cô và Kuroba nhìn nhau, đưa tay lấy điện thoại từ trong tay anh, quay lại màn hình thì thấy tên Hattori Kazuha đang gọi.

Miyano Shiho đưa điện thoại cho Kuroba ở một bên: "Đây, nhấc máy đi."

Trên thực tế, dù cô ấy có đến đón họ cũng không thành vấn đề - mặc dù cô và Kudo chưa bao giờ giải thích cụ thể điều gì nhưng mọi người xung quanh đều ngầm hiểu rằng: họ là một cặp không bao giờ có thể tách rời nên không có gì phải lo lắng về việc phản bội. Nhưng cô vẫn cân nhắc cảm xúc của Kazuha khi nhấc máy và nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia nên đưa điện thoại cho Kuroba.

Người ở đầu bên kia của điện thoại, Kazuha, lúc thấy có người bắt máy thì bỗng trở nên phấn khích, cô nói với âm lượng lớn làm rung chuyển ý thức của Kuroba Kaito. Tên trộmnổi tiếng lúc này chỉ có thể lúng túng chạm vào mũi mình và nói "Tôi là Kuroba" với vẻ vô cùng xấu hổ.

Trong khi anh ấy đang làm việc này, Miyano Shiho đang ngồi trên chiếc ghế bên phải, khuấy động những tảng băng trên bề mặt ly cocktail một cách thích thú, đồng thời lặng lẽ lắng nghe giọng nói của Kazuha qua điện thoại. Dù không nghe rõ nội dung nhưng cô có thể đoán được cô ấy muốn nói gì chỉ dựa vào cảm xúc trong lời nói.

Dù sao thì, cô chỉ thấy lo lắng cho cô ấy.

Miyano Shiho dường như đã nghĩ đến điều gì đó, những cảm xúc phức tạp hiện lên trong đáy mắt, nhưng cô vẫn bình tĩnh nâng ly, ngửa cổ uống hết. Cuộc gọi ở đó đã kết thúc và có vẻ như Kuroba đã hứa sẽ đích thân đưa Hattori về nhà. Nếu không có gì sai sót thì tối đa ba giây nữa, họ sẽ cúp điện thoại với lời chào cuối cùng.

Nhưng một tai nạn đã xảy ra: Hattori Heiji đột nhiên tỉnh dậy. Và không biết là xui xẻo hay may mắn, anh mới tỉnh dậy, nhưng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Miyano Shiho rất tò mò liệu con người có mất khả năng suy nghĩ khi say rượu và sau đó khuếch đại những cảm xúc khác hay không, chẳng hạn như Kudo trước đây... và Hattori bây giờ. Nếu không, làm sao anh có thể phân biệt được giọng nói yếu ớt của Kazuha truyền qua ống nghe nhanh như vậy, rồi chộp lấy chiếc điện thoại di động trong tay Kuroba trước khi anh kịp phản ứng.

Hattori Heiji lên tiếng trước, và hai người lại bắt đầu cãi nhau. Bản tóm tắt này hình như hơi chung chung. Nói chính xác thì hai người họ bắt đầu tranh cãi mà không ai chịu nhường ai. Có thể chính tác dụng của rượu đã khiến não của thám tử Osaka tạm thời không thể hoạt động, hoặc cũng có thể anh cũng như Kudo Shinichi, không giỏi trong việc diễn đạt cảm xúc bằng lời nói -tóm lại là anh đã nhanh chóng bị đánh bại.

Miyano Shiho chỉ im lặng lắng nghe, dường như không có ý định làm gì cả. Cô biết rất rõ đây chỉ là mối quan tâm đặc biệt giữa những người yêu nhau, mức độ cãi vã này thực chất chỉ là sự ngượng ngùng ngọt ngào mà thôi.

Anh lại nằm trên bàn, tay vẫn nắm chặt điện thoại di động. Làn da màu lúa mì không giấu được đôi gò má ửng hồng như say, đôi mắt xanh đen của anh lặng lẽ nhìn dòng chữ "Hattori Kazuha" trên màn hình điện thoại di động, lắng nghe câu trả lời của người phụ nữ trong điện thoại cũng không chịu thua kém. Anh lặng lẽ mấp máy môi.

Giây tiếp theo, Kazuha ở bên kia điện thoại, Miyano và Kuroba ở bên này đều nghe thấy những lời tiếp theo của anh ấy.

Anh yêu em, Này. Giọng anh hơi khàn và anh lặp lại lần nữa. Anh Yêu Em.

2.

May mắn thay người đến hôm nay là cô ấy chứ không phải Kudo Shinichi, nếu không tên thám tử ngốc nghếch không nhạy bén với tình hình đó sẽ làm rối tung tình thế. Miyano Shiho đã nghĩ như vậy sau khi chứng kiến lời tỏ tình của Hattori Heiji.

Hai nam một nữ vốn không phải là được sắp xếp sẵn cho bữa tiệc rượu này, nhưng trước khi khởi hành, họ đã lấy một gói hàng được gửi từ trường trung học Teitan đến London rồi chuyển đến nhà bác sĩ, ghi đầy đủ tên người nhận. trong đó vẫn là Edogawa Conan và Haibara Ai. Miyano Shiho kêu lên khi mở gói cuối cùng, rồi lấy ra một chai nước hoa mới của Fusae từ trong hộp.

Cô lật lọ nước hoa ra phía sau và nhìn vào tấm bưu thiếp dán trên đó.

Gửi Haibara. Mitsuhiko Tsuburaya.

Trước khi cô kịp thở dài rằng cậu bé mà cô từng đối xử như một đứa trẻ đã lớn đến tuổi mà học cách chọn những món quà như vậy để làm hài lòng các cô gái, Kudo Shinichi đã ở đây từ lúc nào. Đôi mắt anh không tự chủ được dao động sau khi nhìn thấy nét chữ của chàng trai trẻ, nụ cười vốn dĩ treo ở khóe miệng trở nên hơi cứng ngắc.

Sức quyến rũ của em thực sự tuyệt vời đấy, Haibara. Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh nhưng sự không hài lòng trong lời nói của Kudo vẫn rất rõ ràng đối với Miyano Shiho.

Không thể nào, là ai đã khiến "Haihara Ai" vẫn là cô gái độc thân trẻ đẹp 18 tuổi chứ? Miyano Shiho mỉm cười và nhún vai.

Những cuộc trò chuyện mơ hồ như vậy đã diễn ra vô số lần trong ba năm kể từ khi họ trở lại cơ thể trưởng thành, nhưng lần này, không hiểu sao, Kudo Shinichi đột nhiên có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

"Kudo đâu? Đang đỗ xe à?" Hattori Heiji hỏi lúc ở quầy bar khi nhìn thấy Miyano Shiho bước vào quán một mình.

"Không, anh ấy nói sẽ không đến." Miyano Shiho bước đến quầy bar, vén mái tóc gãy rụng ra sau tai và cầm một ly Bloody Mary lên.

Sau khi nhìn thấy Kuroba và Hattori trao đổi ánh mắt, cô nhướng mày và nói thêm:"Hay thực ra cậu chỉ mời tôi một cách lịch sự thôi?"

"Tất nhiên là không." Kuroba Kaito tiếp lời, "Chúng tôi chỉ ngạc nhiên là thằng đó lại để cậu đến một nơi như thế này một mình."

"Mặc dù ở đây vẫn có 2 bọn tôi." Hattori Heiji nói thêm.

"Họ của tôi không phải Kudo, cho dù có thì tại sao tôi phải xin phép cậu ấy." Miyano Shiho hiểu ý nghĩa trong lời nói của họ, nhưng điều này lại khiến cô nhớ đến cảm xúc không thể giải thích được của tên thám tử ngốc nghếch một giờ trước.

Cô chợt cảm thấy có chút không vui nên phun ra nửa câu sau mà lẽ ra phải kìm lại: "Và cậu ấy sẽ không có cảm giác 'Mặc dù ở đây vẫn có 2 bọn tôi' , cậu ấy sẽ chỉ cảm thấy như 'Chúng tôi vẫn đang ở cùng cô ấy.'". Lời này vừa nói ra, hai người ở một bên liền hiểu rõ. Kuroba Kaito lần đầu tiên nâng ly của mình lên và nói với giọng rất khoa trương:——Vậy, tôn trọng tự do?

3.

Kuroba Kaito bế Hattori Heiji lại ngủ quên đi đến taxi, Miyano Shiho mở cửa cho họ và đỡ Hattori Heiji ngồi vào xe. Sau khi Heiji say khướt nằm xuống ghế sau, Kuroba Kaito đứng dậy giữ cửa."Có cần tôi bảo Kudo đến đón cậu không?" Anh hạ kính xe xuống nửa chừng để không khí lọt vào, sau đó lại đóng cửa lại, đứng trước cửa quán bar nói với cô.

Kết quả thu được tất nhiên là âm tính.

Miyano Shiho lắc đầu: "Tôi muốn uống thêm hai ly nữa. Chỗ này rất gần nhà đồng nghiệp của tôi, nếu không được thì tôi sẽ liên lạc lại với cậu. Đừng lo lắng. Với lại, cho tôi gửi lời chào Aoko một tiếng nhé."

Kuroba Kaito gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ say xỉn khiến chàng trai trẻ này trông càng nguy hiểm và quyến rũ hơn bình thường, nếu không sớm tìm được người mình yêu, chắc chắn anh sẽ là nhân vật làm tan nát trái tim của vô số cô gái. Anh ngồi vào ghế bên trái của xe và hạ cửa kính xuống chào tạm biệt cô. Hattori ngồi ở ghế sau không biết lúc nào đã tỉnh lại, anh cũng dựa vào cửa sổ chào cô, không quên lười biếng đi theo.

"Bà chị, lần sau nhớ mang theo Kudo nhé."

Chiếc taxi khởi động, Miyano Shiho nhìn hai người họ biến mất ở cuối con đường. Khi định thần lại, cô nhận ra trên môi mình vẫn còn nở một nụ cười yếu ớt, nụ cười này dường như đã vô thức nhếch lên khi cô đáp lại lời "được" của Hattori Heiji vừa rồi. Nói đến đây, tâm trí Miyano Shiho không khỏi nhớ lại tính khí của Kudo Shinichi mấy giờ trước.

Cô hơi khó chịu sau khi nhận ra điều đó. Cô tỏ ra khó chịu với Kudou Shinichi, nhưng cũng bực tức với chính mình vì đã vô thức để anh đi dễ dàng như vậy.

Gió ban đêm hơi lạnh nên Miyano Shiho quấn chặt áo khoác rồi quay lại quán bar. Những người ở quán bar đêm khuya vừa mới đổi ca, một nhân viên pha chế mà cô quen thuộc thay đồng phục bước ra khỏi studio cạnh quầy bar, ánh mắt anh ta nhận ra rõ ràng cô.

"Cô Shirley!" Anh lau cốc lắc trong tay rồi nhìn quanh cô, "Chồng cô đâu? Sao anh ấy không đến cùng cô?"

Miyano Shiho nhướng mày và cố gắng giải thích: "Chúng tôi chưa kết hôn."

"Hai người vẫn chưa kết hôn á?" Giọng điệu của người phục vụ rượu có chút khó tin.

Miyano Shiho cảm thấy vừa đau đầu vừa buồn cười, và cô một lần nữa nhận ra rằng dường như mọi người xung quanh sẽ chấp nhận mối quan hệ vợ chồng của họ - ít nhất là khi những ngày tốt đẹp đang đến gần. Cô không biết phải giải thích thế nào với anh: Thực ra, họ thậm chí còn không phải một cặp.

Rồi cô nói, "Chà, vẫn chưa."

Người phục vụ gật đầu hiểu ý, sau đó đẩy chiếc ly shaker mới đánh bóng đến trước mặt cô:

"Vậy hôm nay cô định uống gì, cô Shirley?"

Miyano Shiho đưa mắt liếc qua nhìn lại những chiếc kệ chứa đầy chai rượu phía sau, cuối cùng nhìn chằm chằm vào nửa bao thuốc lá lộ ra trong túi áo ngực của người pha chế:"Sao cũng được - anh có phiền nếu tôi hút một ít ở đây không?"

Người pha chế hiểu ý, lấy điếu thuốc trong hộp ra đưa cho cô, còn trầm ngâm châm lửa cho cô.Rồi anh ấy hỏi, "Một ly martini khô lạnh thì sao? Chúng tôi có một ly si-rô anh đào rất ngon tặng kèm."

4.

Trong làn khói, suy nghĩ của Miyano Shiho bắt đầu trôi về.

Cô hút thuốc lần đầu tiên vào năm mười lăm tuổi, lúc đó cô vẫn đang du học ở Mỹ và bắt đầu tiếp xúc bước đầu với một số công việc tổ chức. Bị bóng tối lấn át, cô học cách hút thuốc - tất nhiên là không nói với chị gái mình. Sau đó, chứng nghiện thuốc lá của cô ngày càng trầm trọng, thậm chí có lúc cô sẽ cảm thấy vô cùng cáu kỉnh nếu không hút hết một gói mỗi ngày.

Sau đó, chị gái qua đời, cô trốn thoát khỏi tổ chức và sống với cái tên Haihara Ai. Có lẽ vì toàn bộ tế bào trong cơ thể  đã thoái hóa nên ham muốn hút thuốc lá của cô cũng biến mất.

Đây là năm thứ mười cô bỏ thuốc lá, nghĩa là đã mười năm kể từ khi cô và Kudo Shinichi quen nhau.

Trong năm đầu tiên họ gặp nhau, Miyano Shiho vẫn nhớ Edogawa ghét cô đến mức nào và thậm chí còn giận dữ gọi cô là kẻ giết người; nhưng cũng trong năm đó, anh đã bảo cô đừng thoát khỏi vận mệnh của mình, Haibara.

Trong bảy năm là Edogawa Conan và Haibara Ai, họ là bạn cùng lớp.

Tên của họ luôn xuất hiện cùng nhau trong danh sách điểm ở thứ hạng cao. Các chàngtrai và cô gái trong danh sách luôn nói: "Haibara lại là Haibara." Haibara và Edogawa ", hoặc "hai người đứng đầu lại là Edogawa và Haibara".

Họ đã được gọi cùng nhau như vậy trong bảy năm, cùng nhau bước đi trong bảy năm, cứ như vậy, họ trở thành người không thể thiếu của nhau.

Rồi đến năm thứ tám. Mọi thứ dường như diễn ra tốt đẹp trong năm này: tổ chức cuối cùng đã bị loại bỏ và thuốc giải độc cuối cùng đã được thử nghiệm thành công. Họ nói lời tạm biệt với những đứa trẻ của Đội thám tử trẻ như một lẽ đương nhiên, đồng thời cũng tạm biệt hai thân phận "Edogawa Conan" và "Haibara Ai", rồi quay trở lại thế giới của riêng mình.

Lúc đó, Miyano Shiho cảm thấy sự việc nên kết thúc ở đây. Mối liên kết của họ đã bị phá vỡ, họ không còn tồn tại như những bí mật chung duy nhất của nhau - nhưng sự thật là họ vẫn chưa thể rút lui khỏi thế giới của đối phương.

Cũng trong năm đó, Hattori Heiji đã cầu hôn thành công. Với tư cách là người kiểm tra kế hoạch cầu hôn, Miyano Shiho cuối cùng đã không thể trốn tránh lời mời đám cưới, và Shinichi Kudo tất nhiên có mặt với tư cách là phù rể. Cùng ngày đó có rất nhiều khách đến nỗi đến lúc tranh nhau bó hoa, những hàng ghế đầu nơi Miyano Shiho ngồi đã chật cứng người.

Lúc này, Kudo Shinichi ngồi ở bên cạnh cô, vừa nhìn những cô gái chàng trai đang phấn khích ở xung quanh, anh bất đắc dĩ mỉm cười, quay đầu ngập ngừng hỏi cô: "Cậu không ra đó à?"

Miyano Shiho nhắm mắt lắc đầu, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng. Bó hoa cô dâu tượng trưng cho lời chúc phúc tình yêu, nghĩ đến đây, cô lặng lẽ ngước mắt lên liếc nhìn Kudo Shinichi bên cạnh, mới phát hiện đối phương cũng đang lén lút quan sát mình.

Trong cái nhìn có phần ngượng ngùng này, gần như theo bản năng, cô hỏi anh một cách khiêu khích: "Thế còn cậu? Hãy để Chúa biết rằng thiên thần mà ông ấy trao tặng cho cậu đã đi lấy người khác, để ông ấy có thể chọn cho cậu một người mới."

Lời phản bác của Kudo Shinichi bị che lấp bởi âm thanh đếm ngược, bó hoa của cô dâu Toyama Kazuha—người mà bây giờ nên gọi là Hattori Kazuha— được ném lên cao, vững vàng rơi vào Miyano sau một đường parabol hoàn hảo, trong vòng tay của Shiho. Sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô và anh cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt của khán giả rất sắc bén. Sau này Kuroba cứ nhắc đi nhắc lại câu đó.

Chắc từ đó về sau, mọi người xung quanh đều cho rằng họ yêu nhau. Bởi vì thực sự không đời nào họ có thể tách rời sau khi lại bắt đầu làm việc cùng nhau. Kudo và Miyano, thám tử cảnh sát và bác sĩ pháp y, bản sao của Sherlock Holmes và Watson - báo chí Nhật Bản đều đưa tin về họ theo cách này, đôi khi khiến cả hai người đều cảm thấy như bị thôi miên, như thể họ đã quay trở lại nơi Edogawa và Haibara thống trị thế giới.

Vậy là đã ba năm nữa trôi qua.

Trong ba năm qua, họ đã nắm tay và hôn nhau một cách bí mật, và đã có vô số cái ôm ở nơi công cộng. Nhưng khi mọi người xung quanh bắt đầu thúc giục họ sớm kết hôn, Miyano Shiho chợt nhận ra một vấn đề: họ thậm chí còn không phải là một cặp.

Mặc dù đã hơn mức bạn bè từ lâu nhưng họ thực sự không phải là một cặp.

Cô ngẩng đầu lên và từ từ thổi ra một vòng khói. Dưới tác dụng xoa dịu của nicotine, mùi vị của rượu bắt đầu dần dần xâm chiếm não cô, vô số hồi tưởng trong đầu cuối cùng cũng hòa vào khuôn mặt đó.

Tiếng chuông của người pha chế rượu khiến cô quay lại suy nghĩ, Miyano Shiho thở dài và với tay lấy ly rượu. Chỉ trong vài giây, có người từ phía sau bước tới và dập điếu thuốc trên tay cô.

Cô cũng không quá ngạc nhiên, lắc lắc ly rượu: "Không phải là không thể nói được sao?"

5.

Kudo Shinichi nghẹn giọng và trả lời câu hỏi lạc hướng: "Không được phép hút thuốc ở nơi công cộng."

Hóa ra thám tử của chúng ta có con mắt tinh tường, chỉ trong một cái liếc mắt, anh đã ghép nửa điếu thuốc trên tay cô với bao thuốc trong túi của người phục vụ rượu. Anh không thể kìm chế nổi sự tức giận.

Miyano không phải là bạn gái của anh ấy, mặc dù anh và bạn bè của cô từ lâu đã coi cô như cô Kudo, nhưng cô thậm chí còn không phải là bạn gái của anh.

Đây là điều anh chợt nhận ra khi nghe cô nói chuyện vào buổi chiều.

Lúc đầu anh chỉ hơi ghen tị thôi, dù họ đã không liên lạc với nhau gần ba năm nhưng Mitsuhiko thực sự đã nghĩ đến việc tặng cô một món quà như vậy vào thời điểm mơ hồ của tháng Hai.

Nhưng khi Miyano Shiho nói rằng "'Haihara Ai' vẫn là một cô gái độc thân trẻ đẹp mười tám tuổi," anh đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn không thể kiềm chế được.

Thì ra anh thực sự không có tư cách gì để ghen tị.

Dường như anh chợt nhận ra rằng họ đã ở bên nhau như cộng sự suốt mười năm, nếu gọi tên mười năm này thì chỉ có thể nói là mười năm quen nhau, không phải năm thứ mười họ bên nhau.

Sự tỉnh ngộ đột ngột như vậy khiến anh đột nhiên cảm thấy một khoảng trống rất lớn, bản năng con người khiến anh vô thức muốn trốn thoát, vì vậy anh vùi đầu vào giữa những chiếc gối trên ghế sofa, trầm giọng nói với cô:

"Anh không đi."

Nhưng khi Kuroba bình tĩnh nhân cơ hội quay số điện thoại của mình giữa các bàn rượu, một đại thám tử nổi tiếng nào đó đã ngồi chán nản trong quán cà phê đối diện quán bar hơn nửa giờ.Anh nhấc máy và trước khi nói "xin chào", anh nghe thấy Hattori Heiji ở đầu bên kia mỉm cười nói: "Thực ra, tôi đã biết điều đó từ rất sớm - cậu và Kudo, hai người."

Rồi giọng cô ấy: "Hả?"

"Các cậu, cậu và cậu ta. Nhìn thì có vẻ không ưa nhưng thực ra lại rất quan tâm đến nhau - ngày xưa là vậy đó."

Kudo Shinichi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Hattori ve vẩy ngón tay một cách say sưa trước lời nói đầy mùi rượu, nhưng ngay sau đó, câu trả lời của Miyano lại thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

"Ừm."

Một tiếng "Ừm" nhẹ nhàng dường như có sức mạnh ma thuật nào đó, khiến tâm trạng khó chịu của anh dịu đi phần nào. Vì vậy, anh lặng lẽ lắng nghe những lời tiếp theo của họ: anh nghe thấy những lời phàn nàn của Hattori, nghe những lời an ủi của Miyano và Kuroba, và tất nhiên anh cũng nghe thấy hai giọng nói khác nhau của hai người, câu "Anh yêu em, Kazuha" .

Anh đoán rằng Hattori có lẽ đã ngủ, vì Kuroba là người bắt đầu cuộc trò chuyện tiếp theo.

Có lẽ do anh cố tình di chuyển ống nghe nên giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trở nên đặc biệt rõ ràng.

"Cậu đang cãi nhau với Kudo à?" anh ấy hỏi.

"Có lẽ," cô nói.

Họ cụng ly và trò chuyện nhàn nhã. Cho đến khi Kuroba nhấc điện thoại lên và liếc nhìn tin nhắn, trong giọng nói của anh ấy có chút mỉm cười.

"Tôi phải về đây, nếu không Aoko sẽ lo lắng và mắng tôi mất."

Anh nói chuyện này với Miyanao, cũng coi như nói với Kudo Shinichi ở đầu dây bên kia. Nói xong, Kaito

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net