Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện chỉ được đăng tại Facebook và Wattpad!!

Lần đầu viết còn nhiều sai sót mong mọi người sẽ góp ý cho tui nhéee

Lưu ý : truyện có vài tình tiết thuộc về MiTake

Cảm ơn vì đã đọc❤

[ 25 - 06 - 2023 ]
Happy Birthday Hanagaki Takemichi❤

------------------------------------------------

"Manjiro! Bạn tới kiếm nè"

"Em ra liền!"

Tiếng bước chân ngày một nhanh hơn sau lời nói. Một thiếu niên độ 16 tuổi bước vào phòng khách với gương mặt phải nói là khiến bao cô gục ngã cùng đôi đồng tử đen láy mang một vẻ đẹp cuốn hút lạ thường. Thiếu niên ấy nhảy ào lên chiếc ghế sofa nơi có cậu trai mái tóc vàng và đôi mắt xanh đẹp đến mê người đang ngồi, mặc kệ ở đấy có bao nhiêu người mà ôm lấy cậu trai đang ngồi ấy.

"Cái thằng Manjiro này! Buông thằng bé ra!"

Anh đi vào và lôi cổ thằng em của mình ra khỏi người cậu trai nhỏ ấy.

"Buông em raaaaa"

"Buông ra để em ôm chết thằng bé hả!"

"Hứ ghen tỵ với em hay gì"

𝑈̛̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑚𝑎̀𝑦 𝑔ℎ𝑒𝑛 𝑡𝑦̣ đ𝑎̂́𝑦.

Anh gõ vào đầu thằng em trai của mình rồi từ từ buông cậu ra. Hướng ánh nhìn về phía cậu trai nhỏ đang ngồi cười hì hì cùng lũ bạn của thằng em. Hôm nay cả bọn hình như cùng hẹn nhau đi đâu đó trông có vẻ rất vui.

"Bọn em lại hẹn nhau đi đâu chơi nữa à" - anh tò mò hỏi

"Mikey rủ bọn em đi tắm suối nước nóng" - người thanh niên cao nhất trong đám lên tiếng trả lời.

"Shinichiro-san có muốn đi chung không ạ?" - là cậu trai tóc vàng bị thằng em của anh nhào vào người lên tiếng.

"Xin lỗi Michi nhé, anh không đi cùng được rồ-"

"Rủ ổng làm gì, ổng bận lắm không đi cùng được đâu. Với lại ổng chỉ mê cái tiệm sửa xe và mấy cái xe của mình thôi làm gì có hứng thú với mấy việc khác chứ" - giọng Mikey có chút trêu chọc và xen lẫn một chút khinh bỉ người anh của mình.

"Này nhé, anh mày đúng là vậy thật nhưng có vài chuyện cũng hứng thú lắm nhé!" - anh lại gõ vào đầu của thằng em trai đã không cao nỗi mà còn thích trêu chọc anh.

"Anh già nhà tôi cũng có chuyện để hứng thú cơ á? Lạ à nha, với đừng có gõ đầu em lỡ em không cao nữa thì sao!" - cậu trách móc.

"Mày mà cũng đòi cao lên á?" - cậu trai tóc thắt bím trêu chọc

"Mày định tạo phản hả Ken-chin!!"


"Tao thấy Draken nói đúng mà, cỡ như mày chục năm nữa cũng không cao lên nổi đâu" - người tóc đen dài trả lời

"M-mày! Huhu Takemitchy ơiiii, tụi nó bắt nạt taooo"

Vứt đi chút liêm sỉ còn lại Mikey cứ thế ôm chầm lấy cậu trai nhỏ gào khóc ăn vạ trông đáng thương vô cùng.

"Haha, thôi mà chắc chắn tương lai Mikey sẽ cao lên thôi" - cậu dùng tay vỗ vỗ lên lưng Mikey.

Cả bọn cứ thế mà được phen cười ngả ngữa, chỉ có Shinichiro - anh trai của Mikey, cứ mãi hướng ánh nhìn về phía cậu trai nhỏ mà nở một nụ cười thập phần dịu dàng. Ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng quá đỗi ấm áp quá đỗi chân thành cứ như thể đang nhìn người trong lòng của mình, nhìn một cách say đắm. Không một ai nhận ra ánh mắt ấy duy chỉ có Mikey, dường như nhận ra điều gì đó mà trong lòng có chút gợn sóng. Mikey đứng dậy nắm tay Takemichi mà chạy đi, nói to cho cả đám cùng nghe:

"Đứa nào đi sau thì bao cả đám ăn! Em đi trước nhé Shinichiro!!!"

"Cái thằng ăn gian này!! Chào anh ạ!" - cả bọn gào lên

"Ừm mấy đứa đi vui nhé!" - ánh mắt anh vẫn chăm chú vào người tóc vàng đang ngồi sau xe của thằng em mình.

Thật lòng anh cũng muốn được đi chơi cùng em, được chở em trên con xe mà anh yêu quý, cùng em dạo quanh bờ biển, cùng em chạy trong đêm ngắm bầu trời đầy sao. Anh muốn được làm mọi thứ cùng em, muốn được bên cạnh em, được em yêu thương, được thấy nụ cười của em mỗi ngày. Chỉ tiếc cả hai đều là con trai, mặc dù xã hội hiện nay cũng thoáng hơn trước cũng có nhiều người chấp nhận tình yêu đồng giới, nhưng anh chỉ sợ em sẽ ghét bỏ anh. Đến lúc ấy, cả việc làm bạn anh cũng không làm được chứ đừng bảo làm người chăm sóc, bên cạnh em cả đời.

[ • • • ]

Một Shinichiro trưởng thành, ấm áp, có cả sự nghiệp riêng đã phải lòng một Takemichi tuy ngốc nghếch nhưng lại rất tốt bụng, tuy không thông minh nhưng lại rất tình cảm, tuy không xinh đẹp trong mắt nhiều người nhưng lại có nụ cười làm bừng nắng trái tim anh. Một Takemichi không hoàn hảo, không thông minh, không tài giỏi, không có gì đặc biệt nhưng lại làm cho một Shinichiro hoàn toàn rung động trước sự không đặc biệt đó.

Ngày hôm ấy, một buổi sáng trong lành có một cậu bé mái tóc đen cứ đứng ngẩn ngơ trước của nhà anh. Hình như đang tìm ai đó, là bạn của thằng em anh chăng, nhưng đây là lần đầu anh thấy cậu nhóc đó. Đang định ra chào hỏi bỗng cậu bé ấy bị Keisuke tưởng là người xấu mà đấm cho một đấm, sau đó anh cùng 2 người em của mình bước ra xem. Khi chỉ mới nhìn thấy Manjiro cậu nhóc đó đã gọi Mikey, ngạc nhiên là Manjiro hình như có quen với nhóc ấy. Cả hai đứng đó nhìn nhau bật khóc và cùng chạy đi đâu đó trông ngốc không thể tả.

Kể từ hôm ấy, hai đứa ấy cứ dính lấy nhau, đi đâu cũng đi cùng nhau. Anh cũng dần làm quen được với nhóc ấy, tên nhóc ấy là Hanagaki Takemichi một cái tên rất đẹp, nhìn mặt cũng khá đáng yêu đấy chứ, còn đôi mắt nữa cứ mỗi lần nhìn vào là anh lại đắm chìm vào đôi mắt ấy. Không hiểu sao, anh cảm thấy có chút quen thuộc có chút đau xót và tiếc nuối khi nhìn vào đôi mắt ấy. Lạ thật, đây là lần đầu anh gặp em sao lại thấy quen thuộc và tiếc nuối chứ. Chắc có lẽ là do hoàn cảnh, và anh xem em như một đứa em trai giống Manjiro nên mới cảm thấy vậy chăng?

Nhóc ấy rất ngoan và lễ phép thế mà lại chịu chơi chung với Manjiro khó hiểu thật, đứa trẻ đó ngốc nghếch lắm nhưng ánh mắt của em lúc nào cũng chất chứa một nỗi niềm xa xăm, một ánh nhìn có phần buồn bã, nhưng lúc nào cũng đầy niềm tin và hy vọng. Đôi mắt ấy sáng ngời lên mỗi khi em cười, anh cảm thấy thật bình yên mỗi khi nhìn vào chúng cứ như em đem cả bầu trời trong xanh cất vào chúng vậy.

Rồi tầm 1 tháng làm quen với em, anh bỗng có những giấc mơ rất kì lạ. Mỗi giấc mơ đó cứ như là một bộ phim chiếu từng tập từng tập trong đầu anh. Anh đã mơ về một tương lai mà ở đấy Manjiro đã không còn trên thế gian này, anh đã tìm đủ mọi cách để cứu lấy đứa em trai tội nghiệp của mình. Và rồi anh biết đến người sở hữu năng lực du hành thời gian, chính tay Shinichiro đã giết ông ta để đánh cắp năng lực ấy, anh kể mọi chuyện cho Haruchiyo nghe kể về việc anh muốn quay về quá khứ và rồi anh thả người xuống dòng nước chảy xiết kia, khi mở mắt ra anh đã thật sự quay ngược về quá khứ, thay đổi đi cái quá khứ đã cướp mất đứa em trai của anh. Ở quá khứ ấy, anh đã gặp Takemichi, em bảo vệ cho một cô bé khác và bị bọn lớn hơn đánh đập. Anh đã cứu em khỏi bọn chúng, nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ người khác của em khiến anh thấy cảm động và rồi anh truyền lại cho em thứ năng lực đặc biệt ấy. Cứ nghĩ mọi thứ đã yên ổn, tiếc thay y như lời nguyền mà người đàn ông kia nguyền rủa, anh đã bị bạn của em mình dùng cây đánh vào đầu, anh qua đời... cái chết này sao lại quen thuộc quá, hình như....anh đã đánh chết ông lão kia bằng cách này để cướp lấy thứ năng lực kì diệu ấy. Những giấc mơ cứ thế mà ập đến, mơ về những tương lai khác nhau nhưng là đều về những tương lai không mấy tốt đẹp. Liệu đấy có phải là những kí ức của anh không? Nếu không thì tại sao nó lại chân thực đến thế. Nếu nó là thật vậy em đã phải trải qua tất thảy những chuyện đó sao? Nhưng có vẻ nó là thật.


Cuối cùng anh cũng biết được vì sao ánh mắt ấy của em lại xa xăm như thế rồi. Có lẽ, tâm hồn của em cũng giống như ánh mắt ấy, càng nghĩ đến những giấc mơ anh lại càng đau lòng. Chàng trai nhỏ bé ấy đã phải trải qua những khó khăn, những mất mát mà không phải ai cũng chịu được....

Rồi cứ thế dần dà anh bắt đầu quan tâm em nhiều hơn, để ý đến em nhiều hơn. Lúc đầu anh chỉ xem em như một người em trai mà muốn bao bọc chăm sóc, anh cảm thấy thương cho em vì đã trải qua nhiều chuyện đau buồn như vậy. Nhưng rồi tình cảm ấy cứ mãi lớn dần theo năm tháng, đó không chỉ còn là những cảm xúc của một người anh trai dành cho em nữa. Nó lớn lao hơn, nó đã vượt qua những tình cảm đơn thuần giữa anh trai và em trai. Khi nhận thấy cảm xúc của mình dành cho đứa trẻ ấy khác xa với mấy đứa em của anh, anh đã cảm thấy lo lắng và lúc nào cũng phủ nhận. Chắc có lẽ đứa trẻ ấy chịu quá nhiều đau thương nên mới anh cảm thấy nên yêu thương em nhiều hơn vì thế tình cảm của anh quá lớn đi.


Nhưng khi nhìn thấy em và Manjiro quá thân thiết anh đã cảm thấy ghen tỵ, đúng anh ghen tỵ với đứa em trai của mình, anh ghen tỵ vì lúc nào hai đứa trẻ ấy cũng dính lấy nhau, lúc nào cũng thân thiết. Và rồi anh phát hiện Manjiro....thích cậu nhóc ấy, là thích của tình cảm nam nữ nhưng có vẻ thằng em anh là đơn phương người ta. Takemichi thật sự rất hút người những người mà đứa trẻ ấy quen đều không tầm thường, xung quanh em ai cũng tài giỏi thế mà một người không có gì đặc biệt như em lại nổi bật nhất đám.

Năm tháng cứ mãi trôi, ban đầu chỉ là những suy nghĩ chối bỏ nhưng dần dần anh nhận ra cảm xúc của mình dành cho đứa trẻ ấy cũng giống như Manjiro...đúng vậy là anh đã thích Takemichi, là anh đã phải lòng Takemichi, là anh đã đơn phương Takemichi...


Anh không biết tại sao mình lại thích em, do sự kiên cường không bao giờ bỏ cuộc, do sự dũng cảm dám đứng lên chống lại những kẻ mạnh hơn, hay do đôi mắt xanh chứa đầy niềm tin kia? Có lẽ, là anh thích tất cả mọi thứ của em, thích sự kiên cường, thích sự dũng cảm, thích sự ngốc nghếch, thích đôi mắt sáng long lanh và thích cả cái cách em nhìn anh nở một nụ cười thật tươi.

Không biết là do em ngốc hay giả vờ nhưng đứa em của anh thể hiện rất rõ tình cảm của mình, thậm chí còn nhìn em say đắm như thế mà em vẫn chỉ bảo "Mikey chỉ cư xử như một người bạn với em thôi". Người ngoài nhìn vào còn tưởng là người yêu của nhau mà em lại ngốc nghếch không nhận ra gì cả. Nhưng như vậy cũng tốt, xem như anh vẫn còn chút cơ hội rồi.

[ • • • ]

Một tối nọ, có một thanh niên đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, tay cứ bấm gì đó rồi lại xóa, trong căng thẳng vô cùng. Hết nhắn rồi xóa quay qua vò đầu bứt tóc trông có vẻ không ổn lắm, người ngoài mà nhìn vào chắc nghĩ anh ta có vấn đề về thần kinh. Shinichiro đang muốn rủ Takemichi đi chơi nhưng anh không biết nhắn sao, mặc dù hay rủ em đi mà toàn đi nhóm nên anh cảm thấy bình thường. Còn lần này là anh hẹn người ta đi chơi riêng nên "có chút" căng thẳng.

/Michi cuối tuần này có rảnh không?/ anh soạn tin nhắn mà tim cứ đập bình bịch, lấy hết can đảm gửi cho em.


Nhìn thấy em xem tin nhắn nhưng vẫn chưa trả lời làm anh có chút hồi hộp.

/Em rảnh ạ, có chuyện gì hả anh?/

Em trả lời anh rồi!!! Ôi sao mà hồi hộp vậy nè cứ như đang bày tỏ với em vậy.

/À thì, cuối tuần em có muốn cùng anh đi thủy cung không? Anh rủ mấy đứa em mà không ai muốn đi/ Thật ra là anh giấu chuyện này không muốn để ai biết.

/Vâng được ạ!/


Năm phút sau cậu chỉ thấy Shinichiro xem tin nhắn mà không nhắn gì nên nghĩ chắc anh đã ngủ mất rồi. Cậu có chút hào hứng đối với lời mời của anh, dù sao đi với anh cũng rất vui.

Trong không khí thanh tịnh của buổi tối nọ, khi vạn vật chìm trong yên lặng lại có một chàng trai đang nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường, hết nhìn điện thoại cười như điên rồi lại ụp mặt vào gối đỏ mặt như thiếu nữ 18. Trông ngố không thể tả. Thâm tâm anh bây giờ đang vui sướng cực độ, đây...đây là lần đầu tiên anh đi chơi riêng với em là đi chơi riêng đấy. Sẽ không có bất kì ai có thể làm phiền được anh và em, nghĩ đến khiến anh sung sướng không thôi, tối nay anh sẽ bị mất ngủ mất.

Và đúng như thế, tối hôm đó có một thanh niên thức trắng đêm chỉ để nhìn điện thoại và cười, nếu mà có đứa trẻ nào ở đó hẳn nó đã bị dọa cho hồn rời khỏi xác. Hậu quả của việc cười như điên đó là anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mặt mũi cứ lờ đờ thế mà khuôn miệng lúc nào cũng nhếch lên trông có vẻ rất vui. Manjiro lấy làm lạ, ông anh trai này của cậu bình thường ngủ sớm lắm thế mà cái mặt của ổng bây giờ lại có hai cái quầng thâm, mặt nhìn uể oải vô cùng thế mà miệng cười tươi như hoa trông....dị vô cùng.


Hiện tại, Shinichiro đang đứng trước cổng thủy cung chờ đợi người thương tới. Hôm nay là ngày nghỉ nên các cặp đôi và các gia đình đến đây rất đông, anh sợ cậu không nhìn thấy mình nên cứ rướn người lên tìm kiếm hình bóng người mà anh ngày đêm hằng mong nhớ. Anh nhìn thấy một mái đầu vàng xoăn giữa dòng người vừa thoáng nhìn anh đã biết đó là em, anh dơ tay vẫy vẫy lên không trung ra hiệu rằng mình ở đây. Nhìn thấy cái tín hiệu của anh nên cậu lon ton chạy lại, thâm tâm anh bây giờ đang gào thét. Em đáng yêu chết đi được! Anh muốn bắt em về làm của riêng quá!



Cậu hôm nay được Shinichiro mời đi chơi, đây là lần đầu tiên cậu đi riêng với anh cảm giác có chút....hào hứng. Cậu vẫn thắc mắc tại sao Mikey, Izana và Emma lại không đi chung với anh, Mikey thì chắc cũng hiểu được nhưng còn Emma và Izana thì hơi lạ đấy. Với tính cách của Emma thì chắc chắn cô sẽ đi rồi, còn Izana rõ ràng là rất thích Shinichiro nên chỉ cần anh rủ nhất định sẽ đi vậy mà chả ai đi cùng lạ thật đấy. Nhưng mà chắc đều có việc bận nên mới từ chối chăng? Thôi kệ đi cậu đi với anh cũng được, dù sao...cậu cũng có chút muốn đi riêng với anh..

"Anh đến đây lâu chưa ạ?"

"Anh mới đến thôi, vậy ta vào nhé!"

"Vâng!" - Cậu hào hứng trả lời


Hai bóng người một lớn một nhỏ cứ thế đi vào bên trong.

Nơi đây thật sự rất đẹp, đem lại cảm giác như thật sự ta đang ở dưới đại dương, nước long lanh lấp lánh qua những tấm kính rọi xuống đất, cá thì bơi lội tung tăn, bầu không khí vui vẻ trộn lẫn cả tiếng cười đùa của trẻ con, những lời nói thơ mộng của các cặp đôi làm nơi đây trở nên nhộn nhịp hơn. Cậu cùng anh đi từ nơi này đến nơi khác tham quan hết cười đùa trò chuyện rồi chụp hình kỉ niệm, thật sự rất vui.

Cậu thì cứ mãi ngắm nhìn những chú cá mà chẳng hay biết rằng anh đang chụp lén cậu, thật sự là em quá đáng yêu nhìn đi cái đôi mắt sáng ngời lên khi nhìn thấy lũ cá rồi cả cái miệng cứ cười tươi lên như thế. Anh chính là bị hút hồn bởi nụ cười đó, tay cứ bấm chụp đến muốn liệt cả nút, anh sẽ đem những tấm này in ra rồi dán đầy phòng mình, nghe thì có vẻ biến thái nhưng do cậu quá dễ thương thôi!.

"Shinichiro-san nhìn nè!"


Cậu quay qua chỉ chỉ cho anh xem vô tình lúc đấy anh vừa bấm chụp hình. Anh hoảng loạn mém chút nữa làm rơi chiếc điện thoại, cứ như bị phát hiện làm việc xấu mà tay chân anh dơ loạn xạ nói năng lắp bắp mặt thì bắt đầu đỏ lên.

*Phụt* " Haha, Shinichiro chụp hình mấy chú cá hả? Vậy anh cứ chụp đi sao lại hoảng thế chứ" - Cậu cười khúc khích trước hành động của anh.

"À..à đ-đúng rồi.. anh anh đang chụp hình mấy con cá.." - thấy em bật cười làm mặt anh đỏ hơn nhưng cũng thuận theo lời nói của em, như nghĩ ra gì đó môi anh có chút cong lên.

"H-hay em đứng sát vào đi...anh giúp em chụp hình" - nói rồi anh dơ điện thoại lên ra hiệu cho cậu.

Cậu cũng nghe theo anh mà vâng lời đứng sát lại tấm kính dơ tay lên mỉm cười. Tim anh như lỡ một nhịp, chụp lén đã thấy đáng yêu rồi giờ em còn đáng yêu hơn nữa chắc anh thổ huyết tại đây quá. Thấy Shinichiro cứ đứng ôm tim tay thì bấm điện thoại liên tục làm cậu thấy khó hiểu. Chụp hình thôi mà sao lại phải ôm tim hay anh đang thấy mệt? cậu lo lắng hỏi anh có ổn không, anh lắc đầu bảo do em dễ thương quá thôi làm cậu đỏ mặt như trái cà chua.

"A-ai lại bảo con trai dễ thương chứ phải là đẹp trai mới đúng..!"

Anh bật cười trước lời nói của cậu hết xoa đầu rồi nhéo má làm cậu la oai oái.

"Michi thật sự rất đáng yêu mà"- Anh nhìn cậu với ánh mắt yêu chiều .

"A..đau..đã nói là đẹp trai rồi màa" - Cậu phồng má có chút hờn dỗi.

Shinichiro chính thức siêu thoát khỏi thế gian này, em mà cứ đáng yêu thế chỉ làm anh càng muốn chiếm làm của riêng mà yêu thương cưng nựng suốt đời thôi.

Đi loanh hoanh một hồi anh lạc mất cậu, nơi đây ngày càng đông người hơn trong lúc lơ là anh đã không còn thấy cậu đâu. Shinichiro hoảng loạn chạy từ chỗ này đến chỗ khác tìm kiếm cậu, anh thử gọi điện nhưng nhận lại chỉ là những hồi chuông đầy vô nghĩa. Anh lo lắng Takemichi sẽ gặp chuyện nên khẩn trương tìm cậu. Takemichi bên này cũng không khá hơn là bao, cậu mãi mê ngắm nhìn những chú cá heo nên đã để lạc mất anh Shinichiro, điện thoại cậu không may lại hết pin nên không thể liên lạc cậu chỉ còn cách quay lại chỗ cũ để kiếm anh. Đi một hồi cậu lạc ra tới tận cổng sau của thủy cung, chỗ này khá vắng vẻ nhưng điều quan trọng là cậu không thấy Shinichiro! Chết thật, chắc giờ anh đang lo cho cậu lắm phải làm sao đây?! Cậu rối bời chìm trong suy nghĩ mà không để ý rằng có một đoàn thanh niên đang tiến về chỗ cậu, họ cứ mãi nói chuyện mà không nhìn thấy câu đang đứng nên vô tình va phải cậu. Cậu bị va trúng mà hoàn hồn xin lỗi ríu rít, trông họ không có vẻ gì gọi là 'người dân thiện lành'. Người va phải là một tên vô cùng bặm trợn, hắn cao hơn cậu tận 1 cái đầu, mặt mũi gã đỏ bừng tức giận hướng ánh nhìn đầy sát khí về phía cậu.

"Thằng nhãi này! Đi đứng không biết nhìn đường hả!!!"

"T-tôi xin lỗi" - cậu cuối đầu xin lỗi hắn mặc dù hắn là người va phải cậu.

"Mày nghĩ xin lỗi là được hả? Thằng nhãi ranh!" - Hắn quát vào mặt cậu lời nói vạn phần hâm dọa, như nghĩ được trò vui mà môi hắn nhếch lên một cách đáng ngờ.

"Muốn tao tha lỗi cũng được, quỳ xuống sủa tao nghe thì tao tha, hahahaha" - Cả đám bật cười lớn, hắn đưa đôi mắt đe dọa nhìn chằm chằm cậu.

"D-dù sao tôi cũng đã xin lỗi anh với lại...với lại anh là người đụng trúng tôi mà.." - Giọng cậu có phần run sợ nhưng đôi mắt vẫn kiên định nhìn lại gã.

Nhìn thấy ánh mắt của cậu lòng hắn bừng bừng tức giận, nắm lấy cổ áo cậu mà quát :

"Thằng nhãi ranh này!!! Mày đúng là không biết tốt xấu! Tao nói mày đụng thì mày là người đụng! Sao bây giờ có chịu quỳ xuống sủa không?! Hay để ông đây dần mày một trận hả thằng nhãi!!"

Nơi đây tuy vắng nhưng không phải là không có người, tiếng quát của gã thanh niên đã thu hút ánh nhìn của những người có mặt tại đó. Không ai dám làm gì, tuy cũng muốn giúp đỡ cậu nhưng họ lại sợ dính vào rắc rối vả lại gã còn đi chung với tận 3-4 người có thân hình giống gã nên mọi người chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mong cậu sẽ không bị bọn chúng đánh cho bầm dập. Cậu cũng lo vì mình mà mọi người sẽ gặp phiền phức nên cũng không cầu cứu, chỉ nhìn gã thanh niên với ánh mắt kiên định kia, cậu không còn run sợ như lúc đầu nữa nhưng vẫn là cảm thấy lo lắng lỡ như cậu bị đánh thật thì không phải sẽ làm anh Shinichiro thấy áy náy sao?

"Còn dám nhìn ông với ánh mắt đó?! Được lắm để ông đây dạy cho mày một bài học, dạy cho mày biết thế nào là cá lớn nuốt cá bé!!!"

Hắn tức giận gào ầm lên, siết chặt cổ áo cậu giơ cao tay còn lại chuẩn bị giáng xuống mặt cậu một cú đấm. Cứ tưởng cậu đã bị hắn đập cho một trận nhừ tử, giây phút cậu nhắm mắt chờ đợi cơn đau ập đến thì một giọng nói quen thuộc vang lên, lao vụt tới chỗ cậu:

"Thằng khốn! mày làm gì vậy hả!!!"

Là Shinichiro, anh chạy tới đấm vào mặt gã tiện thể vịnh lấy cậu ôm vào lòng. Nghe được giọng anh cậu mở mắt ra thì thấy gương mặt phóng đại của anh, trông anh có vẻ rất lo lắng.

"E-em..em không sao chứ? Đám người đó có làm gì em không??"

"E-em không sao..."

Giọng anh gấp gáp xem xét từ trên xuống dưới để xác định rằng cậu không sao, anh thầm thở phào rồi đứng che chắn trước mặt cậu. Đưa đôi mắt đục ngầu đầy sát khí hướng về đám thanh niên kia. Bất ngờ gã thanh niên khi nãy bị anh đấm bật dậy giơ tay lao về phía Shinichiro.

"Mẹ kiếp! Thằng chó chết dám đánh tao! Xem tao có dạy chúng mày một bài học không! Giải quyết mày xong thì thằng còn lại cũng đừng hòng thoát khỏi đây!!"

Vừa thét hắn vừa chạy lại tung một cú đấm vào mặt Shinichiro, nghe được lời gã nói anh tức điên lên gã đây là muốn đụng đến em? Anh đưa tay chặn lại cú đấm, cánh tay đã sưng đỏ một mảng thầm rủa trong miệng một tiếng rồi lao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC