Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Busan

Hôm nay là sinh nhật Minjung nên Taehyung mua nào là thịt, nào là kim chi, đậu phụ, rong biển,...

-Anh mua gì nhiều vậy? – Jungkook hỏi

-Hôm nay sinh nhật Minjung mà, phải ăn uống hoành tráng, phải không Minjungie?

-Vâng ạ, Taehyung appa nói chỉ có đúng – Minjung bật ngón cái ngắn ngủn của mình lên biểu thị sự đồng ý.

-Ừm...Minjung thích bánh kem gì nào? Chiều nay umma dẫn con đi mua.

-Socola, socola nhé umma

-Được rồi, bánh socola giờ thì ăn trưa rồi lên phòng ngủ chiều đi siêu thị với umma

-Vâng, mời appa umma ăn cơm.

Bữa cơm gia đình vui vẻ đầy tiếng cười, tạo nên khung cảnh gia đình ấm áp hạnh phúc.

...

2 giờ chiều, Park Jimin đến Busan điều tra thị trường đồ chơi trẻ em, đây là một lĩnh vực mới mà tập đoàn vừa mở rộng kinh doanh, đi với hắn còn có trợ lý Minhyuk. Điều tra xong, số liệu cũng đã lấy, định bước ra về thì có một cô bé bị vấp ngã ngay chân hắn, thấy vậy hắn ngồi xuống đỡ cô bé:

-Cháu có sao không?

-Cháu không sao, cảm ơn chú. Oa...chú đẹp trai ghê!

-Phì...cảm ơn cháu, cháu rất dễ thương. Cháu tên gì? -Jimin bật cười vì sự ngây thơ của cô bé

-Cảm ơn chú, Cháu tên Minjung ạ – Minjung cười tươi. Giờ hắn mới để ý đến gương mặt của cô bé, hai má phúng phính, da trắng sữa, mắt sáng, cười rất đáng yêu, nhưng sao nụ cười này nhìn quen thuộc quá, nó rất giống một người, một người không thể quên, còn đôi mắt này càng nhìn hắn càng tự thấy giống mình. Mải suy nghĩ mà Jimin thẫn thờ giây lát, bị Minjung lay lay cánh tay:

-Chú ơi, chú có làm sao không?

-À, chú không sao, Minjung này sao có một mình cháu ở đây? Ba mẹ cháu đâu?

-Umma cháu ở đằng...Ơ! umma đâu mất rồi – Minjung chỉ về hướng lúc nãy hai hai mẹ con đi vào, nhưng không thấy bóng dáng Jungkook đâu cả, bé bắt đầu hoảng loạn.

-Cháu bị lạc mẹ sao?

-Hức, cháu...kh...không biết nữa....hức...lúc nãy cháu thấy bạn kia cầm con búp bê rất đẹp...hức nên cháu chạy theo...

-Nín nào, nín nàochú tìm mẹ giúp cháu nhé!

-Có thật không ạ?

-Thật chứ, mẹ cháu trông như thế nào nói chú nghe thử xem

-Mẹ cháu rất xinh đẹp, đúng rồi, cháu có ảnh của mẹ này – Minjung đưa tay vào trong balo nhỏ xíu của mình rồi lấy ra một tấm ảnh – Mẹ cháu đây này! – Jimin cầm tấm ảnh lên xem, xem xong toàn thân đông cứng lại, mặt lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn bất ngờ.

-Tổng giám đốc đây chẳng phải...-Trợ lý Minhyuk bên cạnh lên tiếng

-Đây là umma của cháu? – Jimin không quan tâm lời trợ lý, quay sang hỏi Minjung

-Vâng, umma của cháu đấy, rất xinh đúng không?

-Đúng, rất xinh. Cháu năm nay mấy tuổi rồi? – Jungkook là mẹ của Minjung liền cảm thấy có gì đó rất kì lạ, vả lại hắn có cảm giác rất thân thiết với đứa trẻ này

-Dạ, hôm nay là sinh nhật tròn 3 tuổi của cháu.

3 tuổi..nếu vậy là...Jimin nhẩm tính lại thời gian cậu bỏ đi là 4 năm, trừ thời gian mang thai gần 1 năm, nếu Jungkook mang thai con của anh thì năm nay đứa bé được 3 tuổi, không lẽ...

-Chú đưa cháu đi tìm mẹ nhé – Suy nghĩ xong, hắn liền bế Minjung lên giúp bé đi tìm mẹ, cũng là người hắn yêu sâu đậm bấy lâu luôn tìm kiếm. Trên đường đi, Jimin hỏi Minjung:

-Jungie thích nhất quà sinh nhật gì?

-Cháu thích búp bê Barbie lắm, nhưng umma sẽ không mua đâu – Minjung xụ mặt

-Sao umma lại không mua?

-Vì búp bê rất đắt tiền, mà umma lại rất vất vả mới kiếm tiền được – Minjung tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện.

-Mẹ cháu rất vất vả sao?

-Vâng, ngày nào mẹ và Taehyung appa cũng đi làm từ sáng sớm đến chiều tối mới về.

-Taehyung appa? – Jimin nghe đến tên Taehyung thì giật mình hỏi lại.

Bên này, Jungkook đang ra sức tìm kiếm Minjung, cô bé là động lực sống duy nhất của cậu, là kỉ niệm tình yêu của Jimin, cậu không thể để lạc mất được.

-Minjung a~~ -Jungkook gọi lớn

-UMMA,! Con ở đây – Minjung thấy cậu liền nhảy khỏi lòng Jimin lon ton chạy về hướng Jungkook, hắn từ xa nhìn thấy cậu không khỏi kinh ngạc. Đúng là cậu thật rồi, là Jeon Jungkook mà Park Jimin hắn tìm suốt 4 năm qua, cậu không thay đổi nhiều, vẫn là nét đẹp khiến người đối diện nghẹt thở ấy, chỉ là bây giờ vì cuộc sống nên cơ thể gầy quá, lại lo lắng cho Minjung nên sắc mặt không được tốt.

-Minjung à, con có biết umma rất sợ không hả? Con đi đâu nãy giờ vậy? - Vừa ôm Minjung, Jungkook vừa cố nén nước mắt.

-Con thấy bạn kia ôm búp bê Barbie nên con đi theo, rồi bị vấp ngã, nhưng may mắn là có chú đẹp trai đỡ con dậy còn giúp con tìm umma nữa.

-Chú đẹp trai?

-Chú ấy ở đằng kia kìa. –Minjung chỉ về hướng Jimin

-Cảm ơn anh đã giú...-Định nói lời cảm ơn thì thấy người trước mặt nên bỏ lỡ câu nói.

-Là em thật rồi, cuối cùng sau 4 năm anh đã tìm được em – Jimin từ xa đi đến, thấy Jungkook trước mặt vui vừng nói.

-Cảm ơn anh vì giúp đỡ Minjung

-Đây là con ruột em?

-Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

-Minjung được 3 tuổi, có khi nào..?

-Anh nghĩ nó là con anh?

-Jungkook à, anh...

-Nó không phải con anh, tên đầy đủ của nó là Kim Minjung, ba của nó là Kim Taehyung

-Anh không tin

-Anh không tin cũng vậy thôi, vì sự thật là vậy. Không có việc gì thì chúng tôi về trước, Minjung mình về thôi – Jungkook định bước đi thì bị Jimin chặn lại.

-Ở đây là nơi công cộng anh dám làm càn sao?

-Không, chỉ là...anh muốn tặng quà sinh nhật cho Minjung – Jimin quay sang người trợ lý lấy hộp quà không biết được chuẩn bị từ lúc nào tặng cho Minjung. –Anh nghe Minjung nói rất thích búp bê.

Jungkook cúi xuống nhìn Minjung, cô bé thích mê mắt cứ dán chặt vào hộp quà. – Umma chưa cho con nhận – Cậu nghiêm khắc nhìn Minjung, làm cho bé tiếc nuối đưa trả hộp quà lại cho Jimin: -Cảm ơn chú, nhưng con không nhận được.

-Jungkook, anh chỉ muốn mừng sinh nhật Minjung thôi, em đừng nghĩ gì nhiều.

Cậu suy nghĩ hồi lâu rồi đồng ý cho Minjung nhận quà, cô bé liền thay đổi sắc mặt sang mừng rỡ, ôm hộp quà như báu vật. Không phải cậu không biết Minjung thích búp bê mà là do không muốn có mối quan hệ nào với Park Jimin, nhưng cậu suy nghĩ lại, càng từ chối chừng nào thì hắn càng nghi ngờ về thân phận của Minjung nên cậu đồng ý cho bé nhận quà.

-Không còn sớm nữa, chúng tôi về đây, tạm biệt!

-Tạm biệt chú đẹp trai! – Minjung thân thiện vẫy tay tạm biệt.

Park Jimin đứng dõi theo bóng hai người đến khi khuất dạng: "Jungkook, em tưởng nói như vậy là anh tin đó không phải con anh sao? Nó giống anh đến thế mà em còn phủ nhận". Trầm tư hồi lâu hắn quay bước trở về Seoul nhưng nhất định sẽ trở lại đây để rước vợ và con về. 

End chap 11


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net