Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nằm mơ một giấc mơ rất đẹp, cậu thấy mình đi giữa khu rừng đầy hoa thơm cỏ lạ, một khung cảnh bình yên, vui vẻ không tồn tại nỗi buồn và bất hạnh. Ở nơi đó cậu gặp hai người một nam một nữ nhìn rất phúc hậu, người phụ nữ rất xinh đẹp, hiền từ, người đàn ông tuy nhìn rất nghiêm khắc nhưng luôn tồn tại sự khoan dung, cả hai người đều mặc trên người y phục màu trắng tinh tựa như thần tiên, họ nhìn Jungkook bằng ánh mắt trìu mến:

-Jungkook à, đến đây với umma và appa nào!

Umma, appa? Chẳng lẽ, hai người họ là cha và mẹ cậu sao? Thấy vậy Jungkook vui mừng chạy ùa vào lòng họ

-Umma, appa, sao hai người lại bỏ con mà đi?

-Appa và umma cũng không muốn bỏ rơi con đâu, nhưng có lý do đặc biệt nên chúng ta không thể ở lại với con được. - Appa của cậu vừa nói vừa nhìn cậu yêu thương

-Appa còn nói đúng rồi đây, chúng ra nhớ con nhiều lắm, con phải sống thật hạnh phúc biết chưa - Bà cười

-Nhưng, con vẫn muốn ở cạnh appa và umma, con không muốn quay về đâu - Jungkook dụi dụi vào lòng umma nói khẽ

-Không được, nhất định con phải trở về, vì nơi đó có rất nhiều người đang chờ con, con không được bỏ mặc họ - Appa nghiêm khắc nói

-Jungkook à, trong lòng con luôn nhớ đến hai chúng ta là được rồi, nơi này không dành cho con, hãy mau quay về. Nhớ! Umma và appa luôn thương yêu con! - Bà đặt nụ hôn lên trán Jungkook rồi hai người từ từ tan biến như màn sương.

Trong phòng bệnh, cậu nằm im an tĩnh, sắc mặt tiều tụy nhợt nhạt nhưng điều đó không làm giảm đi nét đẹp của Jungkook, trái lại còn làm tôn lên sự tinh khôi không chút phàm tục tựa như thiên thần. Taehyung luôn túc trực bên cạnh phòng trường hợp cậu tỉnh giấc mà không thấy ai bên cạnh, tay cậu đột nhiên có cử động nhẹ, anh phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên. Mi mắt Jungkook khẽ động, từ từ mở ra, trước mắt cậu là một màu trắng xóa, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi, cổ họng khô khốc như sắp nứt toát ra:

-Nước! - Cậu thều thào lên tiếng

-Được, có nước đây! - Taehyung nhanh tay rót nước, nhẹ nhàng đỡ Jungkook ngồi dậy để cậu dựa vào lồng ngực mình.

Jungkook nhìn thấy nước liền uống lấy uống để chẳng mấy chốc hết hẳn hai ly. Quay sang bên cạnh cậu nhận ra là Taehyung thì liền hỏi:

-Ở đây là đâu?

-Đây là bệnh viện - Taehyung ân cần đáp

-Bệnh viện? Sao mình lại ở đây? - Jungkook lấy làm lạ, chẳng phải trước khi ngất đi cậu vẫn nằm trên giường ở nhà sao.

-Mọi chuyện từ từ mình sẽ kể cậu nghe sau, bây giờ cậu ở đây, mình đi gọi bác sĩ - Taehyung đỡ cậu nằm xuống giường rồi vội vã chạy đi gọi bác sĩ.

Sau khi bác sĩ khám và dặn dò xong, Taehyung đến bên cạnh giường:

-Cậu thấy trong người như thế nào? Còn đau ở đâu không?

-Mình ổn rồi, chẳng phải bác sĩ bảo chỉ tịnh dưỡng thôi sao - Cậu mỉm cười

-Vậy thì mình yên tâm rồi.

-Taehyung, làm sao mình vào đây được?

-Hôm cậu bị tên Park Jimin kéo về, nhìn thái độ của hắn mình biết chắc chắn cậu sẽ không ổn, sáng hôm sau mình kể mọi chuyện cho anh Yoongi nghe, anh ấy cũng không làm gì được đành nhờ anh Namjoon tìm địa chỉ nhà của hắn, nhưng nhà hắn nằm trong khu thương gia nên việc tìm địa chỉ không mấy dễ dàng, phải mất rất lâu mới tìm được, mình và anh Yoongi liền chạy đến xem cậu ra sao, vừa tới nơi thì...thấy cậu một thân đầy thương tích, máu chảy không ngừng...- Taehyung vừa kể vừa kìm nén xúc động.

-Vậy cậu và anh Yoongi đưa mình vào viện?

-Còn có Park Jimin nữa - Yoongi đến từ lúc nào không hay xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

-Park Jimin sao? - Jungkook nghe đến Jimin đưa cậu vào viện thì thẫn thờ.

-Thôi, đừng suy nghĩ nhiều, hai đứa chưa ăn gì đúng không, anh có nấu cháo cho Jungkook, cơm này là của Taehyung - Yoongi lấy hai phần ăn trong túi ra, phần cơm đưa cho Taehyung, phần cháo anh tự tay đút cho cậu.

-Hôm nay anh không mở cửa tiệm sao? - Jungkook vừa ăn vừa hỏi

-Lâu lâu nghỉ một hôm chẳng sao đâu. - Vẫn là tính tình bá đạo như thường.

Park Jimin đến thăm Jungkook nhưng đến cửa phòng bệnh thấy khung cảnh vui vẻ của ba người hắn khựng lại, sợ phá hỏng không khí vui vẻ ấy nên chỉ biết ngồi ngoài hành lang chờ đợ., bây giờ điều quan trọng nhất hắn muốn biết là cậu có ổn không, liệu có thể tha thứ cho và cho hắn một cơ hội để bù đắp những gì đã gây ra cho cậu hay không. Lát sau, khi thấy Taehyung và Yoongi bước ra về, Jimin vội nấp vào ngã rẽ gần đó, chờ hai người đi khuất, hắn mở cửa vào thăm Jungkook, nghe tiếng mở cửa cậu tưởng Taehyung trở lại nên lên tiếng:

-Cậu để quê...? - Nhưng khi ngẩn mặt lên nhìn thấy Jimin, Jungkook bỏ dở câu nói thay đổi sắc mặt sang lạnh lùng, nhìn hắn bằng cặp mắt vô hồn.

-Em...đã khỏe hơn chưa? - Hắn dè dặt hỏi

-Tôi vẫn ổn!

-Vậy à, nếu vậy thì anh yên tâm rồi.

-Anh biết tình hình rồi thì có thể về.

-Anh xin lỗi...

-Vì điều gì?

-Vì tất cả, vì anh mù quáng nên hiểu lầm em, nhưng việc đó chỉ vì anh yêu em mà thôi - Jimin thành khẩn hối lỗi. Jungkook nghe thấy anh nói tiếng "yêu" với cậu, tâm tình như nổi sóng, chẳng phải đây là lời cậu muốn nghe nhất sao? Nếu như lúc trước hắn bày tỏ với cậu như thế này chắc chắn cậu sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ sao thấy đắng ngắt, đau đớn đến vậy? Có phải đã quá muộn chăng? Phải chi hắn nói sớm hơn, phải chi hắn chịu hiểu cậu hơn, phải chi mọi chuyện chỉ là giấc mơ, phải chi, phải chi,...

Jimin thấy cậu im lặng, hắn nói tiếp:

-Có thể cho anh một cơ hội bù đắp cho em không?

-Anh nghĩ những gì anh gây ra cho tôi nói bù đắp là bù đắp được sao? Tôi muốn nghỉ ngơi, anh về đi! - Jungkook cố nén nước mắt, lạnh lùng đuổi Jimin về vì cậu sợ nếu hắn còn ở đây giây phút nào nữa chắc cậu sẽ mềm lòng mà tha thứ.

-Anh xin em, cho anh một cơ hội, xin em...! - Hắn quỳ xuống nắm lấy tay cậu van xin

-Taehyung, Taehyung...!-Cậu giãy giụa hoảng sợ gọi lớn.

Taehyung tiễn Yoongi về vừa mới quay lại thì thấy Park Jimin đang nắm tay Jungkook, hai người giằng co qua lại, mặt mũi cậu tái mét, anh lao vào đẩy Jimin ra khỏi phòng bệnh:

-Đến đây làm gì, nơi này không hoan nghênh anh!

-Tôi đến để xin Jungkook tha thứ

-Tha thứ? Những gì anh làm có thể dùng hai chữ tha thứ để xóa hết sao? Dễ dàng vậy?

-Nhưng...tôi yêu Jungkook!

-Nếu anh yêu Jungkook thì bây giờ hãy tránh xa cậu ấy, càng xa càng tốt! - Taehyung đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Jimin đứng ngây ra trước cửa.

Jungkook nằm viện đến nay đã năm ngày, ngày nào Park Jimin cũng đến, không xin lỗi thì cũng đem đồ ăn tẩm bổ, rồi ngồi nói chuyện với cậu, nhưng cậu xem hắn như không khí, chỉ nói chuyện với Taehyung, Yoongi và Namjoon. Hôm nay cũng như mọi hôm, Park Jimin đem hoa đến thăm Jungkook, nhưng bước vào phòng thì...phòng bệnh trống trơn, đồ đạc được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có người ở, hắn chạy ra hỏi cô y ta gần đó:

-Cho hỏi bệnh nhân Jeon Jungkook phòng này đâu rồi?

-Bệnh nhân được xuất viện lúc sáng sớm rồi ạ - Y tá nhẹ nhàng trả lời

-Cảm ơn! - Jungkook xuất viện nhưng hắn không hay biết gì, cậu chắc chắn được Taehyung và Yoongi đón về, nghĩ xong hắn nhanh chóng đi ra lấy xe lái đến tiệm café Sugar. Đến nơi, tiệm đóng cửa, khóa ngoài, hắn như phát điên lên, ngoài chỗ này ra thì cậu có thể đi đâu, đấm mạnh lên vô lăng Jimin cảm thấy bây giờ là lúc bất lực nhất trong cuộc đời của mình, trên thương trường biết bao sóng gió nhưng chỉ cần hắn nhúng tay vào mọi chuyện đều suông sẻ ngay vậy mà ngay lúc này người mình yêu nhất lại lặng mất tăm không chút manh mối, phải làm sao, làm sao bây giờ?

End chap 9


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net