Mê.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

Thục nói gì đó làm Tâm phá lên cười. Rồi cả hai cùng nhau cười khúc khích. Họ đang nằm cạnh nhau trên giường, kể cho nhau nghe những câu chuyện thường nhật. Mọi mệt mỏi đều tan biến khi hai bờ má kề chạm.

...

Tâm đặt cánh tay dưới cổ cho Thục gối lên, siết chặt vòng tay ôm Thục vào lòng. Thục đang nói gì đó, nhưng dường như Tâm không chú ý. Cô đang tập trung vào cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc khi có người cô yêu bên cạnh. Tâm hôn lên đỉnh đầu Thục thật lâu, rồi lại áp má lên mái tóc thơm mùi hoa cúc trắng. Bàn tay khẽ mơn man trên cánh tay trần gầy guộc.

....

Tâm trở người, quàng tay ôm lấy Thục đang nằm bên cạnh. Hơi ấm dễ chịu tỏa ra giữa hai cơ thể không có khoảng cách. Vùi mặt vào cổ và lưng Thục, Tâm co người, áp sát vào cô bạn gái đang say ngủ. Những ngón tay khẽ chạm vào phần bụng hở ra giữa chiếc áo hai dây và quần ngủ của Thục. Nửa tỉnh nửa mê, chúng lần sâu vào chiếc áo thêm chút nữa.

...

Tâm tỉnh giấc vì ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng. Mở mắt, Tâm thấy Thục vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều, chậm rãi. Cô chống một tay, ướn người kéo chiếc rèm cửa sổ để ngăn bớt ánh nắng. Những đốm sáng tròn nhỏ to, điểm chiếu, đậu trên tấm lưng trần tuyệt đẹp của người phụ nữ cô yêu. Tâm muốn với tay chạm lên những đốm sáng ấy, như muốn mê mẩn một bức họa giáng trần, nhưng lại thôi vì không muốn khiến Thục thức giấc.

-----

Tâm choàng tỉnh giấc. Sờ tay sang bên cạnh, cô thấy nửa giường còn lại trống trơn. Ngồi bật dậy, Tâm nhớ về những hình ảnh chớp nhoáng lặp đi lặp lại, ảo mờ, xen kẽ, lẫn lộn trong giấc mơ. Lại một đêm nữa, những giấc chiêm bao chỉ xoay quanh một người duy nhất.

Rùng mình vì lạnh, Tâm với chiếc áo nỉ cạnh giường choàng vào người. Chiếc áo trắng của Thục thơm mùi hương quen thuộc. Bước ra khỏi giường, Tâm ngửi thấy mùi cà phê thoảng thoảng trong không khí. Lẩn thẩn bước theo mùi hương ấy, Tâm bước đến trước cửa phòng đọc. Cô hơi sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Người cô yêu... đẹp quá.

Hiền Thục lộng lẫy như một nữ thần bên ô cửa sổ. Mái tóc dài đen nhánh như một dòng suối. Mắt đeo cặp kính đen, cô hơi ngả đầu, chậm rãi lật từng trang sách. Thỉnh thoảng, những ngón tay thon dài lại nhấc tách cà phê trên mặt bàn, đưa lên ngụm từng ngụm nhỏ.

Không gian lặng thinh. Chỉ có mùi hương cà phê và nắng sớm. Những hạt nắng đậu trên khóe mắt, trên cánh mũi, trên bờ môi Thục. Từng đường nét hoàn hảo đến ngạt thở. Khung cảnh ấy cứ như bước ra từ một giấc mơ.

Tâm dụi mắt. Cô đã tỉnh hay vẫn đang mơ vậy? Tâm cứ đứng mãi ở khung cửa, chiêm ngưỡng bức họa kì diệu ấy. Chao ôi! Nếu là mơ thì cô không muốn thức dậy chút nào. Cô có thể cứ đứng ở đó mãi, tận hưởng những gì thuộc về cô. Ít nhất là trong giây phút này.

"Chào buổi sáng."

Thục lên tiếng. Mắt cô vẫn chưa rời khỏi trang sách dù chỉ một lần. Giữa Tâm và cô, có lẽ họ có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau kể cả khi nhắm mắt.

Tâm hơi giật mình nhưng vẫn nở một nụ cười tươi rói. Cô tiến đến, vòng tay ôm quanh người Thục từ phía sau. Nhẹ nhàng, Tâm cúi xuống, hôn thật lâu lên đỉnh đầu Thục. Khẽ nhắm mắt, Tâm hít một hơi dài. Mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc người thương khiến cô xao xuyến.

Rồi Tâm khẽ đẩy cằm Thục lên nhìn vào mắt cô. Cúi xuống, Tâm đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn say đắm. Dù ở tư thế trái ngược nhưng hai đôi môi mềm vẫn vừa khít.

"Chào buổi sáng", Tâm khẽ đáp với một nụ cười.

"Đói không?", Thục hỏi, vẫn ngửa mặt lên nhìn Tâm.

"Có, đi, mình đi kiếm gì ăn", Tâm trả lời, toan nắm tay Thục kéo đi.

"Tâm vào bếp trước đi, em đọc nốt chương này rồi sẽ vào", Thục gỡ tay Tâm ra khỏi tay mình.

"Okay", Tâm đáp, hôn lên môi Thục thêm lần nữa. Sau mỗi nụ hôn đều là vài giây hai khuôn mặt kề sát, hai đôi môi mỉm cười, hai ánh mắt trao nhau những lời chẳng cần nói ra.

Tâm bước vào bếp và mở tủ lấy ra vài lát bánh mì. Đặt hai lát vào lò nướng, cô hướng mắt nhìn ra ô cửa sổ trước mặt. Sao cô không thể thấy gì, ngoài một thứ ánh sáng trắng bao chùm? Dường như cả thế giới chỉ thu gọn trong căn nhà này, và chẳng có gì khác ở ngoài kia.

Đợi đã, Tâm đang ở đâu vậy? Rõ ràng cô đã thức dậy trên chiếc giường cạnh cửa sổ trong căn hộ của cô và Thục. Tại sao Tâm lại vừa nhìn thấy Thục trong phòng đọc của Tâm ở nhà?

Tâm ngáp dài. Có lẽ cô vẫn chưa tỉnh ngủ. Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn lẫn lộn với thực tại. Tâm dụi mắt thêm lần nữa rồi nhìn lại ra ngoài cửa sổ. Cô vẫn chẳng thể nhìn thấy một thứ gì khác để có thể xác định được mình đang ở đâu. Tâm cứ đứng ngây người, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô lí kia. Chắng biết bao lâu đã trôi qua.

"Ahh", Tâm giật thót mình bởi tiếng động phát ra khi hai lát bánh mì bật ra từ máy nướng.

"Đang nghĩ gì vậy, cháy đen rồi kìa."

Tâm chưa kịp hoàn hồn thì Thục lên tiếng làm cô lại giật mình thêm lần nữa. Quay lại, Thục đã vào bếp từ lúc nào, đang rót thêm cho mình tách cà phê thứ hai.

"Cưng ổn không vậy? Sao như người mất hồn thế?", Thục hỏi khi thấy Tâm ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"À không, tại chưa tỉnh ngủ", Tâm lắc đầu, dụi mắt thêm lần nữa.

Thục cười phá lên. Có những lúc, người cô thương cứ ngây ngô như một đứa trẻ. Cô bước tới, nắm lấy tay rồi hôn lên môi Tâm. Bàn tay di chuyển lên ôm lấy cổ và gáy, luồn vào tóc.

"Chưa đánh răng đúng không?", Thục thì thầm, mặt vẫn áp sát vào mặt Tâm.

"Ừ", Tâm thú nhận, miệng cười tươi rói, lâng lâng vì cái hôn vừa được thưởng.

"Vào đánh răng rửa mặt đi, em làm đồ ăn cho", Thục ra lệnh.

"Okay", Tâm nói nhưng vẫn tiến tới tiếp tục màn hôn hít. Một tay áp lên má Thục, tay còn lại mơn man trên vùng eo, rồi thò sâu vào trong chiếc áo ngắn như một phản xạ.

"Đủ rồi", Thục bật cười, đưa tay "lôi cổ" bàn tay nghịch ngợm của Tâm ra khỏi áo mình, "đã nói vào đánh răng đi mà, thơm tho rồi muốn làm gì thì làm."

"Thật nhé?", Tâm nháy mắt.

"E hèm, đừng cà chớn, cứ để đó, còn xem xét", Thục giả vờ làm mặt nghiêm túc làm Tâm phá lên cười. Thục quay người lại về phía bếp, vứt hai mẩu bánh mì cháy vào thùng rác rồi lấy hai lát mới để vào. Cô bắc chiếc chảo lên bếp để làm trứng ốp.

"Đừng đi đâu nhé, Tâm quay lại ngay", Tâm nói nhưng vẫn vòng tay ôm quanh eo Thục từ phía sau, tựa cằm lên vai người yêu.

"Biết rồi bà nội, đi đi", Thục cằn nhằn.

"Biết rồi, một phút nữa thôi", Tâm nài nỉ. Cô khẽ nhắm mắt, cúi xuống vùi mặt vào bờ vai trần của Thục, tận hưởng giây phút đắm chìm trong hạnh phúc.

"Ủa, bài mới đây hả?", Tâm hỏi khi nghe thấy một điệu nhạc không quen thuộc vang lên.

"Ừ, em mới thu. Được không?", Thục gật đầu.

"Ừm... hay đấy. Của ai vậy?", Tâm hỏi, vẫn ôm lấy Thục khi cô cố gắng làm bữa sáng trong lúc bị hai cánh tay kèm chặt.

"Khắc Linh", Thục trả lời.

"Ừ", Tâm hỏi nhưng không thực sự quan tâm. Một lần nữa, những ngón tay tìm cơ hội, mon men vào sâu trong chiếc áo ngủ hai giây mỏng tang Thục đang mặc.

"Tính sao đây, có định đi đánh răng không thì bảo?", Thục tằng hắng, giả vờ lên giọng.

"Thôi được rồi, tuân lệnh sếp", Tâm cuối cùng cũng từ bỏ, giọng đầy tiếc nuối. Suýt chút nữa cô đã đánh lạc hướng được Thục.

Hôn chụt lên má Thục lần cuối, Tâm thả Thục ra cho cô làm bữa sáng. Trên đường bước vào nhà tắm, Tâm cứ ngoái lại nhìn, như thể sợ rằng Thục sẽ đi mất. Không, Thục vẫn ở đó, Thục là của cô, mãi mãi là như vậy.

Xả nước lạnh đầy tay rồi đưa lên áp vào mặt, Tâm cố khiến mình tỉnh táo nhưng dường như vô ích. Nhìn mình trong gương, Tâm lại ngây người ra, đầu óc trống rỗng. Nhìn quanh, cô không nhớ đây là căn phòng tắm nào, dù trông nó rất quen thuộc. Đang thẫn thờ thì tiếng nhạc văng vẳng nãy giờ trong căn nhà bỗng vụt tắt. Bất chợt, Tâm thấy tim mình như tụt xuống, bỏ lỡ một nhịp đập. Không gian im lặng đến rợn người. Như linh tính có điều chẳng lành, Tâm thả rơi chiếc bàn chải đang cầm, lao như tên bắn ra phòng bếp.

Căn phòng trống trơn. Hai lát bánh mì vẫn ở trong lò nướng và lửa trên bếp đang bật. Nhưng không có ai ở đó.

"Thục!", Tâm la lớn khi thấy tim thắt lại trong lồng ngực. Cô nuốt nước bọt khan. Nỗi sợ hãi dần chiếm lấy toàn bộ cơ thể khiến ngực cô đau nhói và mười đầu ngón tay run rẩy như có hàng ngàn mũi kim chọc vào. Thở gấp, Tâm chạy quanh căn nhà, la thất thanh tên người cô yêu. Các căn phòng trong nhà bỗng hóa thành một mê trận không lối thoát, mờ ảo, quay cuồng, thoắt ẩn thoắt hiện. Tâm chạy đến phòng đọc để tìm Thục nhưng căn phòng không còn ở đó nữa. Phòng khách hiện ra là căn phòng khách trong căn nhà cũ Tâm đã chuyển ra từ vài năm trước. Căn bếp không giống như những gì cô nhớ chỉ vài phút trước, mà lại trông giống căn bếp ở nhà Thục.

"Không, không, cái gì thế này?", Tâm lẩm bẩm. Vài giọt mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương. Tâm đang rất sợ.

"Thục, em ở đâu????", Tâm gào lên với tất cả sức lực. Âm thanh tưởng chừng kéo dài mãi, ngân vang và vọng lại như thể Tâm đang ở trong một hang động. Hang động ấy bắt đầu khép lại và mọi thứ xung quanh tối dần.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net