[short fic] Ảo mộng Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           * Ảo mộng

           * Author: Tiểu Điên

           * Status: Full

          Chiều nắng nhạt. Gió hiu hiu thổi. Con mèo tam thể của tôi uể oải duỗi lưng, ngoạc miệng ngáp dài. Ngước nhìn ngoài cửa sổ, tôi chợt thấy nhớ anh.

           Tay bấm trên bàn phím điện thoại dãy số mà tôi đã thuộc làu, lòng hồi hộp chờ những tiếng tút tút kéo dài trong tĩnh lặng. Không thấy anh bắt máy. Tôi khẽ chau mày, bấm gọi lần nữa. Sau hai hồi chuông, anh mới nhấc máy. Điều đầu tiên tôi nói không phải câu "em nhớ anh" trong đầu, mà sẵng giọng chất vấn:

               - Tại sao anh không nghe điện thoại?

               - Anh đang bận nên không để ý. - giọng anh ấm áp.

               - Anh làm gì mà điện thoại của em cũng không nghe thấy?

               - Được rồi, anh xin lỗi. Tối nay anh đưa em đi chơi nhé! - anh hạ giọng xuống nước.

            Tôi cười khúc khích. Tôi không phải đứa không biết điều. Chỉ là tôi thích nghe anh dịu dàng dỗ dành mình. Chỉ là tôi muốn hưởng thụ niềm hạnh phúc nho nhỏ mà anh cho tôi.

                - Không được. Chốc nữa em đi với Chấn ĐÌnh. - tôi vờ nghiêm túc.

             - Em đi đâu? Sao suốt ngày bám cậu ta thế?  anh thể hiện rõ sự bực bội. Dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng đôi mày của anh nhíu lại như thế nào.

                - Anh ghen à? Kệ anh đấy. HA HA...

              Chúng tôi nói thêm vài câu rồi ngắt máy. Tôi tiếp tục công việc đan khăn của mình. Đến mùa đông là tôi có thể hoàn thành chiếc khăn len xám tro này. Anh sẽ thích nó.

             Tôi và anh yêu nhau từ năm nhất đại học. Tình yêu của chúng tôi trải qua năm tháng vẫn sâu đậm như thuở đầu. Rồi sẽ kéo dài mãi. Rồi chúng tôi sẽ kết hôn, sinh con, vun đắp gia đình nhỏ. Và chứng kiến con chúng tôi khôn lớn, dựng vợ gả chồng, có cuộc sống riêng. Còn tôi và anh sẽ nắm tay nhau đến bạc đầu, mỉm cười cho đến khi vĩnh biệt cõi đời. Một viễn cảnh tươi đẹp biết bao! Tôi thầm mộng mơ, rồi chợt nhận ra đã đến giờ hẹn. Tôi vội vàng thay đồ và xách túi đi.

             Quán cà phê nhỏ ấm cúng là nơi tôi và Chấn Đình gặp nhau. Đây là lần tái ngộ đầu tiên sau khi cậu ta công tác nước ngoài trở về. Không biết cậu ta đã đợi ở đó bao lâu. Tôi cười cười ngồi xuống, lặng lẽ ngắm cậu ta. Chấn Đình có thể coi là bạn thanh mai trúc mã của tôi, cũng là người bạn thân duy nhất. Cậu ta nhạy cảm và tinh tế, vì vậy quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Thế mà anh chàng sau nửa năm không gặp đã chững chạc lên không ít.

             Chấn Đình cười, hơi gượng nhưng khiến khuôn mặt cậu ta đẹp trai hơn hẳn:

               - Lam, dào này cậu vẫn khỏe chứ?

            Cậu ta khách sáo khiến tôi có chút không quen. Nhưng nghĩ lại con người ai cũng phải đến lúc thay đổi mà.

               - Tất nhiên rồi. Thanh Dương chăm tớ rất tốt! - tôi vui vẻ tận dụng cơ hội khoe khoang.

             Chấn Đình sầm mặt trong chốc lát. Đôi mày cậu ta cau lại, trầm giọng hỏi:

               - Cậu nói gì?

             Tôi khẽ cười, chế giễu:

              - Không phải mới 6 tháng xa quê mà cậu đã quên luôn tiếng mẹ đẻ đấy chứ? Tớ nói tớ và Thanh Dương rất tốt.

             Chắn Đình mặt trắng bệch, lảo đảo đứng dậy, ra ngoài gọi điện thoại.

             Tôi bĩu môi. Thật không lịch sự chút nào!

             Lúc sau, sắc mặt cậu ta vẫn không khá hơn. Tôi nói nốt thông tin cuối rồi về. Làm sao có thể nói chuyện với bản mặt tái mét kia?

               - Có lẽ năm sau tớ và Thanh Duowgn sẽ kết hôn. Đến lúc đấy thì sắp xếp công việc cho ổn vào!

             Cậu ta cắn môi, giận dữ kéo tay tôi lôi đi xềnh xệch trước con mắt của mọi người trong quán. Tôi chỉ biết ngớ người không hiểu chuyện gì xảy ra, cố bước thật nhanh theo kịp bước chân Chấn Đình.

             Cậu ta ấn tôi lên xe, đạp ga lao vút đi.

            Tôi không tìm đâu ra con người dịu dàng khi xưa trên khuôn mặt đen thui bên cạnh. Cậu ta im lặng, sự im lặng khiến tôi rùng mình bất an. Cảnh vật ngoài cửa xe cứ vùn vụt tụt về phía sau theo tâm trạng lo lắng thấp thỏm của tôi. Cho đến khi dừng lại tại một nghĩa trang.

           Tôi ngu ngơ bị kéo theo vào trong. Tại sao Chấn Đình lại đưa tôi đến đây, đến một nơi heo hắt ghê rợn này?

             Trước một phần mộ, Chấn Đình bóp vai xoay người tôi lại, gằn giọng giận giữ mà bi thương:

                - Mộng Lam, cậu nhìn đi, nhìn cho kĩ!

            Tôi nghe lời nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, bống thấy khí huyết ngưng trệ. Tôi không khóc, mà trống rỗng nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

              Chấn Đình gào lên:

                - Mộng Lam, Thanh Dương chết rồi. Anh ấy chết hơn 1 năm rồi. Sao cậu không nhìn vào sự thật?

            Tại sao ảnh của anh lại ở đây? Mà Chấn Đình vừa nói gì nhỉ? Thanh Dương...? Thanh Dương chết rồi...?

              Câu nói đó đột nhiên đặp mạnh vào trí óc tôi, như mũi dao xé nát trái tim khiến tôi tỉnh táo lạ thường.

              Ừ. Anh ấy chết rồi. Thanh Dương của tôi đã mãi mãi rời bỏ tôi.

             Hóa ra, cuộc sống tưởng chừng như hạnh phúc một năm qua là giấc mộng tự tôi thêu dệt nên.

             Đằng sau chỉ là nỗi sợ hãi cô độc và hèn nhát của tôi.

             Tại sao lại không để tôi sống trong giấc mơ hoàn hảo đó? Tại sao lại phá đi ảo ảnh tươi đẹp của tôi? Tại sao không để tôi tự huyễn hoặc bản thân mình rằng anh vẫn sống, vẫn bên cạnh tôi?

             Tôi không muốn, cũng không thể hoàn toàn tỉnh mộng...

                          Vì hiện thực đâu còn có anh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC