VI: Bông đỗ quyên sai lầm ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất thảy tình cảm của y (chỉ dành cho nàng, và trái tim nàng lỗi nhịp) là điều cuối cùng nàng chú ý trước khi chút sức lực chống đỡ của đôi tay biến mất, cả cơ thể nàng đổ sụp xuống y. Ngay khoảnh khắc nàng vùi mặt vào ngực y, mọi suy nghĩ trong đầu Liên đều hóa băng. Tay nàng nửa siết chặt vai y, nửa tì lên mặt đất. Mỗi cử động nhỏ nhất đều trở nên rõ ràng; lồng ngực y phập phồng, các cơ bắp căng cứng vì sự gần gũi bất ngờ. Tai nàng đỏ ửng, và dù vô cùng, cực kì xấu hổ, nàng vẫn dè dặt ngước mắt nhìn Tinh linh nước.

Lukas đáp lại ánh nhìn của nàng bằng vẻ ngạc nhiên sững sờ. Liên mím chặt môi, mơ hồ nghĩ có lẽ nàng nên nói gì đó để phá vỡ sự im lặng đầy ngượng ngùng này, nhưng một thanh âm mềm mại đã lôi nàng ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.

"... Nàng sẽ làm tổn thương môi của mình nếu cứ bất cẩn thế đấy."

Liên vô thức thốt lên, hoảng hốt tìm cách ngồi dậy. Nhưng cử động của nàng nhanh chóng dừng lại khi những đầu ngón tay mát lạnh chạm vào hai gò má, lần theo dấu vết của những dòng lệ còn chưa khô. Tiếp xúc ân cần khiến đôi mắt sưng đỏ lại lấp loáng nước. Nàng vội lắc đầu trước khi y kịp nói. "Không phải lỗi của ngươi. Ta chỉ – không thể dừng lại."

"Ta có thể chứ?" – giọng y khiêm nhường cất lên. Ban đầu nàng không hiểu, nhưng khi ngón tay y dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt, nàng đã ngập ngừng ngả đầu vào lòng bàn tay y. Tay áo lụa loạt xoạt di chuyển, mùi hương của y – mát lạnh và trong trẻo như khí trời sau mưa – quấn đượm quanh nàng. Cảm nhận được các đầu ngón tay miết nhẹ dọc theo vết sẹo dài vắt ngang trán, nàng hoảng hốt mở mắt (kể từ khi nào nàng đã khép chúng lại?). Lukas đau đáu nhìn nàng, vẻ mặt y khiến hơi thở của nàng nghẹn cứng trong cổ họng.

"Ta đang đè lên ngươi." – Đó không phải những gì nàng muốn nói, nhưng biểu cảm thích thú xuất hiện nơi y vẫn làm trái tim nàng chênh vênh.

"Ta không phiền." Y nắm lấy cánh tay nàng, đẩy nàng nằm nghiêng sang một bên. Trên thảm cỏ mềm, hai người nằm đối mặt nhau, tóc vàng ánh kim lẫn lộn giữa tóc đen gỗ mun bung xõa.

"Ta yêu ngươi." – từng câu chữ bị đè nén được thốt lên vào phút giây nàng để mình chìm trong mắt xanh sâu thẳm. Cũng rất nhanh sau đó, nàng vội vàng đưa tay lên che miệng, gò má phiếm hồng vì xấu hổ. Lukas bỗng dưng cảm thấy như đang nằm lửng lơ giữa mây trời, gánh nặng trong lòng y cuối cùng đã được gỡ bỏ.

Y cúi xuống, ép môi lên bàn tay vẫn đang che miệng nàng.

"Nhưng ta sợ." Nàng phải nói thế nào, để y có thể hiểu được? "Ta không muốn chạy nữa." Ta là một kẻ hèn nhát. "Nhưng ta không biết làm sao để dừng lại."

Càng nói, câu chữ của nàng càng lộn xộn. Đôi mắt bất lực cụp xuống, môi mấp máy như chẳng dám để ai khác lắng nghe. "Ta không nghĩ mình có thể chịu nổi cơn đau này thêm nữa."

Nụ cười của y đã tan biến tự lúc nào. "Ta không dám hứa rằng mình sẽ không làm tổn thương nàng lần nữa."

"Ta cũng không trông đợi điều đó." – nàng nhếch môi cười nhạt – "Vả chăng, đã quá muộn để nói vậy, phải không?" Nắm tay siết vạt áo y trắng bệch khi nàng chợt nhớ về đôi đồng tử thạch anh tím lãnh cảm. Tiếng thở dài run rẩy thoát ra, Liên cứng ngắc thu tay về trước ngực. "Ta xin lỗi."

Tinh linh nước không đáp lại, thay vào đó, y túm chặt lấy tay nàng, cương quyết giữ nó nằm yên trên ngực trái. Nàng lúng túng quay mặt đi, gắng phớt lờ cảm giác rất thật bên dưới lớp vải trơn mềm – tim y, đập nhanh và mạnh.

Đôi khi nàng quên mất y cũng giống con người. (Suy nghĩ ấy suýt khiến nàng muốn bỏ đi, để xem xét lại tất cả mọi thứ. Nhưng nàng đã lưỡng lự đủ lâu, và chính nàng đã đưa ra sự lựa chọn cho mình. Nàng sẽ không chạy nữa.)

Suốt khoảng thời gian ấy, cả hai chỉ nhìn vào đôi bàn tay liên kết họ bằng ánh mắt chất chồng suy nghĩ. Cả bờ hồ kiên nhẫn chờ đợi sự im lặng bị phá vỡ.

"Nàng tin ta." – Có một truy vấn câm lặng trong giọng y, chậm rãi như thể đang cân nhắc từng từ ngữ thích hợp. Và dù biết không cần phải trả lời, môi nàng vẫn hé ra theo bản năng.

"Phải." Nàng không định thì thầm như vậy, nhưng phản ứng của Tinh linh nước ngay sau đó – cơ thể đột ngột căng thẳng, đôi mắt tràn ngập mong đợi – khiến nàng quên cả hít thở. (Trái tim y đang đập mạnh hơn, nhanh hơn, to hơn –)

Hình như y đang nói gì đó về sự tin tưởng và những lời hứa, nhưng tai nàng chỉ có tiếng ù ù, vùi lấp tất cả mọi tiếng động ngoại trừ âm thanh của hơi thở và nhịp đập của trái tim mình. Lukas đã dừng lại nửa chừng, nín thở chờ đợi, và ngay lúc đó một ý nghĩ kỳ lạ vụt xuất hiện bên trong đầu nàng. Thật không giống nàng chút nào, thứ cảm xúc mơ hồ và lạ lùng này... (Những lọn tóc vàng sáng ngang bướng rủ quanh khuôn mặt y, má phớt một gam hồng rất nhạt, và trái tim quặn đau đáng ghét này của nàng –)

Vậy mà.

Nàng để mình đắm chìm vào những cảm xúc ấy.

Đó là một chuỗi những chuyển động dễ dàng. Nàng ngẩng lên, không chút ngập ngừng chạm môi với Tinh linh nước, thoáng mỉm cười khi thấy y mở to mắt nhìn, nhịp thở bị chặn đứng. Mất vài giây bàng hoàng, Lukas đưa cánh tay còn lại ôm ngang lưng nàng, tất cả thương yêu và khao khát dồn cả vào đôi môi kia. Dù chẳng hề mịn mướt, dù luôn bị nàng cắn đến tướp máu, đôi môi ấy vẫn như thứ chất gây nghiện với y. Thứ độc y tình nguyện uống cả đời.

Liên ngập ngừng lùi lại, má và vành tai rực đỏ. Đáp lại ánh nhìn thắc mắc từ đôi mắt xanh, nàng vươn tay ra trước và huýt sáo. Từ trong lùm cây cách họ không xa, hai cái tai đen trồi lên khỏi cành lá rậm rạp. Chú chó săn trung thành của nàng háo hức chạy tới, dụi chóp mũi ướt vào lòng bàn tay cô chủ. Thật cẩn thận, Tiểu Bao thả cây sáo trúc vào lòng nàng, đuôi vẫy mạnh mừng rỡ khi được Liên xoa đầu, miệng lẩm bẩm lời xin lỗi và cảm ơn.

Cuối cùng chú chó săn cũng để ý tới sự hiện diện của Tinh linh nước. Liếc nhìn Liên, Lukas cũng ngập ngừng đưa tay lên. Tiểu Bao giương đôi mắt đen nhìn y thật lâu rồi mới cúi đầu, chạm mũi lên những ngón tay dài.

Có điều cái chạm đó chẳng kéo dài. Liên cười thầm khi thấy ánh nhìn tổn thương của Lukas vì Tiểu Bao nhanh chóng chạy về phía mép hồ. Nhưng bất ngờ nhất là khi quay lại, Tiểu Bao ngậm theo cây vĩ cầm và nhẹ nhàng đặt dưới chân y. Thêm một lượt nữa, chú chó săn lấy nốt chiếc vĩ, nhưng lại dúi vào tay của nàng. Tiểu Bao đủng đỉnh cuộn tròn giữa một bụi cỏ mọc nhô lên, rải rác vài bông hoa dại.

Lướt các ngón tay trên lớp gỗ bóng, nàng không giấu nổi vẻ thích thú trên khuôn mặt. Bất chợt, Lukas cầm lấy đầu còn lại của cây vĩ và kéo mạnh. Nàng ngả hẳn vào người y, dễ thương vô cùng với gò má đỏ bừng vì xấu hổ. Y cọ mũi nàng trêu chọc, lọn tóc cong kì lạ lơ lửng đều đặn vỗ nhẹ lên má nàng. Mỗi nụ hôn nồng nàn như muốn bù đắp lại từng khoảnh khắc xa cách, dằn vặt trong hối hận và thương đau.

...

...

...

...

Chỉ có hai người giữa bờ hồ lộng gió, cây vĩ cầm và sáo trúc bị bỏ quên giữa những thân cỏ mềm và thạch nam tím. Tinh linh nước gài một bông đỗ quyên lên mái tóc nàng, mắt sáng bừng hạnh phúc khi Liên nghiêng người, dụi đầu vào lồng ngực y.

Y yêu nàng, và sự thật đơn giản ấy khiến cả cơ thể y lơ lửng như bay giữa thiên đường.

Tiểu Bao nghịch ngợm đuổi theo những cánh hoa cúc được gió cuốn đến mặt hồ, len lỏi giữa những cụm hoa dại. Y yêu sự yên bình này, và một phần ích kỷ trong y muốn họ như thế mãi mãi. Chẳng phải lần đầu tiên y căm ghét những điều cấm kỵ ngăn cản hai người. Tuổi thọ của nhân loại quá ngắn ngủi so với những Tinh linh. Giống loài của họ không bao giờ được ở bên nhau ngay cả khi họ có thể cùng tồn tại, nhưng cho dù vậy, sẽ luôn có kẻ không chống nổi sự cám dỗ – đó chẳng phải là con đường của sự vật, con đường của số phận sao?

Nhưng cũng giống như cách con người mãi mãi ràng buộc với bánh xe định mệnh, các tinh linh một phần không phụ thuộc vào chúng. Họ có cách của riêng mình, phép thuật gắn liền với khu rừng trở thành dòng chảy sâu đậm, nguyên vẹn và tràn đầy. Lukas hiểu rằng nếu y muốn (và nếu nàng cũng muốn), y có thể.

Và thế là quá đủ.

"Lukas." Y yêu biết bao cái cách nàng gọi tên mình, gần gũi và thân thương. Yêu cả những khi ôm nàng trong vòng tay, nghe nàng thủ thỉ mọi tâm sự, những mối bận tâm mà phần nhiều đều là vì y. Để rồi sau đó, khi nàng dừng lại, y sẽ âu yếm hôn nàng, và an ủi nàng bằng tất cả dịu dàng mà y có.

...

...

~ Fin ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net