Mười Cách Gây Ấn Tượng Với Một Cô Nàng Máu Bùn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: queen_luna

Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 1s0)

Genre: OOC, Humour, Romance

Link gốc: https://alexkeeble.wordpress.com/2011/06/04/10-ways-to-impress-a-mudblood-chap-1/

Nguồn fic dịch: forum.ficland.info

Lời nhắn từ tác giả: Đây là mười cách xịn nhất để gây ấn tượng với một Máu bùn, được kể bởi ngài Malfoy độc nhất vô nhị của chúng ta.

Truyện cũng đã được đề cử cho giải thưởng Dobby về fic humor hay nhất của web (www.harrypotterfanfiction.com).

Đây cũng là cách để tôi đáp lại thách thức của writter sirius_the_best’s.

Bạn nghĩ thế nào về cặp này? Tôi biết rằng Draco thì hơi OOC nhưng đây là fic humour mà. Và cũng cảm ơn các bạn những độc giả tuyệt vời đã đọc truyện của tôi.

Đã được ss Kokubu Karin bên forum.ficland.info cho post fic tại đây! 

Về nội dung từ chap 1-5, mình xin đảm bảo không có bất cứ sự thay đổi nào so với bản dịch gốc của Eyestorm. Nhưng sang đến chap 6 (bản dịch của mình) sẽ có chút thay đổi về xưng hô!

***

I. Tôi là Draco Malfoy có một không hai.

Phải, đúng vậy, các bạn đang được diện kiến Hoàng tử của Slytherin, tân thủ lĩnh nam sinh của học viên ma thuật và pháp thuật Hogwarts, người nắm giữ danh hiệu nam sinh quyến rũ nhất. Và bạn đang đọc những hướng dẫn của tôi, thứ sẽ giúp các bạn học được 10 cách tốt nhất để gây ấn tượng với một cô nàng Máu bùn.

Không chỉ là một Máu bùn tầm thường. Người chúng ta đang nói đến ở đây là Hermione Granger có một không hai. Vâng, tôi vừa nhắc đến Công chúa của Gryffindor phải không, tân thủ lĩnh Nữ sinh của học viện ma thuật và pháp thuật Hogwarts, người nắm giữ danh hiệu cô gái xinh đẹp nhất của trường. Và cô nàng cũng chính là người tôi chọn để thử nghiệm, chứng minh cho sự tuyệt vời của bí quyết này.

Có thể bạn đang tự hỏi tại sao tôi lại chọn Granger trong tất cả các cô gái ở trường Hogwarts. Đó là cô gái trong mơ của tôi. Đúng vậy đấy, bạn không hề nghe nhầm đâu, mà tôi cũng không hề cố ý nói nhầm. Tôi đang yêu một cô nàng Máu bùn, và tôi quyết định sẽ khiến cô ấy cũng phải yêu tôi.Hừm được rồi, giờ thì mọi người có thể ngừng việc nhìn tôi sửng sốt như thế đi.

Trước hết, để gây ấn tượng với một Máu bùn, nhất là một người nóng tính, ngang bướng và thất thường, bạn phải thể hiện tất cả sự quyến rũ, hài hước, hóm hỉnh, cùng vẻ đẹp trai ấn tượng của mình. Việc đó sẽ thật dễ dàng nếu bạn là Draco Malfoy, nhưng bởi vì điều đó là không thể (Bạn đang được vinh hạnh chăm chú lắng nghe tôi, Draco Malfoy duy nhất) vậy nên tôi đã tạo lên những hướng dẫn hữu ích này. Một khi bạn tạo ấn tượng được với một Máu bùn, bạn đang tiến nhanh trên đường tới việc chiếm lĩnh trái tim của cô nàng.

Cô nàng Máu bùn mà chúng ta đang nhắc đến ở đây không phải là một người dễ quyến rũ. Cô ta thực sự có cái đầu thông minh, không giống như hầu hết các cô gái kém chú ý ở Hogwart, cô ấy sẽ không cười rúc rích nhức óc với những trò đùa tầm thường của bạn. Này, đó mới chính là thử thách hấp dẫn phải không? Tôi, Draco Malfoy, khẳng định rằng có thể chiếm lĩnh bất cứ trái tim đứa con gái nào.

Giờ thì tôi sẽ không tốn thêm thời gian mào đầu thêm nữa. Tôi sẽ bắt đầu với bước đầu tiên để gây ấn tượng với một cô nàng Máu bùn ngay đây, không gì khác chính là việc giúp đỡ cô nàng trong bài thực hành độc dược vô cùng khó khăn. Bằng việc làm này bạn sẽ cho cô ấy biết rằng bạn không hề là một kẻ ngạo mạn, một thằng bị thịt tự phụ chỉ biết nghĩ đến mình, mà ngược lại, là một người bạn tốt luôn sẵn sàng giúp đỡ.

Điều quan trọng nhất mà bạn cần lưu ý là phải nhấn mạnh được thành ý giúp đỡ cô ấy ở mọi lúc mọi nơi, bỏ qua việc cô nàng chẳng may lại là phù thủy thông minh nhất ở lứa tuổi ấy, hay việc cô nàng có thể pha chế độc dược với hai mắt nhắm tịt và một tay ở sau lưng, hay thậm chí nếu như cô nàng có thể còn thông minh hơn cả bạn. Điều đó không quan trọng. Tin tôi đi.

Giáo sư Snape lướt vào phòng học Pha chế độc dược với thái độ cáu kỉnh thường ngày. Tấm áo chùng đen dài cuộn lên đằng sau ông như đôi cánh dơi, mái tóc bết rũ xuống mặt, và đôi mắt đen lạnh lùng nhìn khắp cả lớp kèm theo nụ cười khinh bỉ quen thuộc.

Vị giáo sư độc dược đột ngột cất tiếng “Ồn định chỗ ngồi của các trò ngay lập tức! Không, đồ ngốc! Cậu phải ngồi bên cạnh một học sinh khác nhà. Đừng có rên rỉ với tôi, tên nhóc ngu ngốc, đây là ý của ngài hiệu trưởng đáng kính về tình bằng hữu giữa các nhà!” Ông ta đang tỏ ra khó chịu đến mức tất cả bọn học sinh vội bật dậy như lũ thỏ và bắn đi khắp nơi để tìm kiếm chỗ ngồi.

Không dại gì bỏ qua cơ hội trời cho này, tôi ngay lập tức thu dọn đồ đạc và xô đẩy chúng không thương tiếc để đến được chỗ bên cạnh Granger, người vừa chỉ ngước lên một chút. Cô nàng nhìn tôi trừng trừng. Tôi nở nụ cười điệu đàng với nàng. Trong thâm tâm tôi chợt để ý nàng đẹp đến thế nào khi nàng giận, nhất là khi người đang được tiếp nhận sự giận giữ ấy là tôi. Thở dài….

“Các cô cậu hãy tự đọc thầm bài học” Snape nói ngay khi cả lớp vừa ổn định chỗ ngồi và ngước nhìn lên chờ đợi.

Pansy Parkinson, đứa con gái phiền phức nhất tôi từng thấy (và là một trong số những đứa kém tiếp thu hàng đầu), giơ tay và nói to, “Thưa giáo sư, không có gì viết trên bảng ạ”. Thật ngu ngốc, đó là tất cả những gì tôi có thể nói về nó. Hah!

May mắn cho Pansy, Giáo sư Snape không bao giờ mắng mỏ học sinh nhà Slytherins vì điều đó đi ngược lại bản năng của ông, nên thay vào đó ông ta vẫy đũa phép vào tấm bảng và ngay lập tức những dòng chữ hiện ra.

“Hôm nay chúng ta sẽ pha chế một thứ đơn giản (đúng vậỵ, đơn giản nếu như bạn không phải đồ đầu đất) dung dịch Befuddling Brew. Các cô cậu còn đợi gì nữa? Bắt đầu đi!”

Snape gầm lên như một ông chủ cáu kỉnh. Cả lớp học ngay lập tức bận rộn tập trung với việc chuẩn bị nguyên liệu, pha chế độc dược, và điều chỉnh lửa. Snape từ từ hướng về phía Harry Potter, nhạo báng nó theo cách thường ngày. Thường thì tôi có thể ngả lưng trên ghế và thưởng thức màn này, nhưng hôm nay tôi đang thực thi một nhiệm vụ đặc biệt. Bắt chuyện với một….

Hermione thắp lên một ngọn lửa màu tím bên dưới cái vạc của cô nàng và bắt đầu chăm chú vào quyển sách độc dược, tự lầm bầm trong miệng nói với chính mình. Tôi có thể nghe được một vài từ, bao gồm “Tên tự phụ chết dẫm”, “Đồ bã đậu nhà Slytherin” và cả “ Tên chồn hôi ngu ngốc”

Đấy chỉ là một cách thể hiện tình cảm đặc biệt của nàng thôi. Bạn biết rằng cô ấy luôn thích tôi mà.

Tôi quan sát cô nàng qua khóe mắt trong lúc giả vờ mở tấm giấy da và thiết kế đôi găng tay da rồng lộng lẫy. Cô nàng vẫn đang lướt qua những chỉ dẫn trong sách với tốc độ đáng sợ. Đôi mắt đảo nhanh qua những trang sách, dò lại các dòng hướng dẫn trên cùng. Quỷ thần ơi, cô nàng này có khả năng đọc siêu nhanh. Sau vài phút đắm chìm với quyển sách, cuối cùng cô nói đầy bực bội “Tôi không thể tìm thấy phần hướng dẫn cho dung dịch Befuddling Brew!” và đẩy quyển sách ra xa.

Tôi ho nhẹ và kín đáo, đủ để gợi được sự chú ý của nàng.

“Cái gì?” Cô nàng gắt gỏng, quay lại phía tôi, y như mong đợi

“Hermione thân mến, phần hướng dẫn đã được viết rõ ràng trên bảng đấy thôi” Tôi nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể.

Cô ngay lập tức quay đầu lại để nhìn tấm bảng, nơi mà những hướng dẫn đã được viết ở một góc nhỏ chằng chịt xa tận phía bên kia. Rồi cô nàng quay lại lườm tôi, tôi không hề biết ý nghĩa của cái lườm đó đâu nhé.

“ Cái gì” tôi đáp lại thật ngây thơ.

“ Đừng bao giờ gọi tôi là Hermione thân mến thêm lần nào nữa” Nàng nói đầy đe dọa. Ồ, vậy đó là vấn đề sao. Đổ thêm dầu vào lửa vào lúc này thì ko tốt chút nào nhưng….

“Được thôi… người đẹp”. Tôi mỉm cười hào hoa với cái nhìn kì cục trên mặt nàng.

“Cái quái gì xảy ra với cậu vậy?” Nàng nói. Tôi chắc rằng nàng đang bối rối và tức giận ngay lúc này. Chỉ có một cô gái tuyệt vời như Hermione Granger mới có thể biểu hiện những cảm xúc tinh tế như thế cùng lúc.

“Tôi chỉ đùa thôi mà Granger” Tôi nói, vẫn tiếp tục mỉm cười. Đây là lúc phải hành động. “Thế… còn về thuốc Befuddling Brew thì sao. Cậu có cần sự giúp đỡ của tôi để pha chế nó không”

Nàng mở to mắt nhìn tôi thận trọng. “Cậu đang chơi trò gì vậy, Malfoy?”

“Ý cậu là gì?” Tôi hỏi, cố tình giả vờ phớt lờ.

“Vì cái quái gì mà cậu tỏ ra tốt bụng?” Cô nàng gắt lên khó chịu, đi thẳng vào vấn đề.

Đó là một trong những thứ tôi thích ở nàng. Nàng không bao giờ tốn thời gian với những lời đùa cợt vô ích và luôn rất thẳng thắn trong những gì nàng nói. Tất nhiên, thỉnh thoảng điều này cũng khiến nàng trở nên có đôi chút cáu kỉnh và cay độc.

“Bởi vì tôi thích thế” Tôi trả lời. Cô nàng nhìn tôi với cái nhìn đầy ngờ vực.

Cô nói “Câu trả lời của tôi là không, tôi không cần giúp đỡ pha chế loại độc dược này. Bây giờ thì cậu làm ơn im miệng và để cho tôi làm việc trong yên bình” Cô quay lại với cái vạc và bắt đầu với mớ nguyên liệu

Có nhớ tôi đã nói gì trước đó không? Bạn phải kiên trì trong việc giúp đỡ nàng, nếu không thì bạn sẽ không thể gây ấn tượng với nàng. Và chẳng đạt được gì.

“Psst” Tôi huýt sáo gây chú ý với Hermione. Cô nàng quay ngoắt đầu lại nhìn tôi, lọn tóc nâu đáng yêu của nàng bay chạm vào mặt tôi. Mmm… nó có mùi như một bông hồng vậy. Ouch, đuôi tóc nàng quệt vào mắt tôi… Tôi suýt rơi nước mắt vì đau.

“Cậu muốn gì?” Nàng gầm lên.

“Cậu có cần giúp cắt những nguyên liệu đó không? Tôi thấy rằng nó khá cứng, nên nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ cần người giúp” Tôi đáp, chớp mắt và tạo trên mặt mình một nụ cười chiến thắng.

“Không, cảm ơn” Hermione nói, vô cùng khó chịu. “Nếu như tôi có bao giờ cần tới sự giúp đỡ của cậu, tôi sẽ tự hỏi, được chứ? Giờ hãy ngừng ngắt quãng công việc của tôi” rồi cô lại quay lại ngay với việc pha chế.

Tôi giật một cái rễ cây từ chỗ cô nàng, dùng con dao bạc của mình cắt nó thành từng mảnh nhỏ hoàn hảo. “Granger, tôi khẳng định rằng, đây là niềm vui của tôi khi được giúp đỡ một bạn học như cậu”

“Trả lại cho tôi, Malfoy!” nàng nói, với lấy cái rễ cây mặc dù tôi vẫn đang cầm trên tay con dao sắc. Cô ấy rõ ràng là không hề để ý: “Tôi có thể tự lo việc của mình”

“Ngừng lại! Tôi đang cầm một con dao trên tay, nó có thể…”

Cô ấy há hốc miệng khi bị con dao của tôi (một cách ko hề chủ ý!) cứa vào lòng bàn tay. Tay nàng bắt đầu chảy máu không ngừng. Tôi hoảng hốt đánh rơi con dao.

“Granger, tôi rất xin lỗi. Đây, để tôi chữa cho” Tôi vội vàng với tới cây đũa phép. Tôi giữ lấy tay nàng và đọc thần chú “Gắn lại”

“Cậu là đồ ngu!” Nàng hét lên, giọng nói vẫn rõ ràng dù vang lên trong đau đớn. “Cậu không thể dùng thần chú Gắn lại lên da con người” Đúng là vậy, vết cắt dường như tồi tệ hơn và máu chảy ngấm cả bộ áo chùng đắt tiền được thiết kế riêng của tôi.

Tất nhiên tôi không để tâm đến viêc đó. Tôi yêu nàng ấy. Khoan đã … tấm áo được làm hoàn toàn bằng lụa! Chúng đắt khủng khiếp!….uhm và tất nhiên cầm được máu. Tôi nhanh chóng quấn chặt tay nàng khi chúng đang dần chuyển sang màu trắng bệch vì mất máu.

Đúng lúc ấy, Giáo sư Snape đi tới chỗ chúng tôi “Có việc gì xảy ra?” Ông ta hỏi, cố tình lờ đi vết thương của Hermione.

“Em không may cắt vào tay cô ấy bằng dao của mình, thưa thầy” tôi vội vã trả lời, cởi bỏ tấm áo chùng bằng lụa rồi quay lại với tình trạng nguy cấp của Hermione “Thầy có thể chữa giùm được không?”

“Cô gái ngu ngốc” Snape nói, chữa lành vết cắt chỉ với một cái vẫy đũa phép. “Trừ mười điểm từ nhà…”

“Làm ơn thưa thầy, đó hoàn toàn là lỗi của em. Hãy trừ 10 điểm từ nhà Slytherin, nếu cần” Tất cả những đứa bạn xung quanh tôi đều sốc khi nghe tôi nói. Mọi người vẫn luôn cho rằng lấy đi điểm từ nhà Gryffindor như đã trở thành một phần trong mục đích sống của tôi vậy. Đó thật sự là một cú sốc tập thể đang bao trùm xung quanh chỗ tôi ngồi.

Một đứa bạn của tôi, Blaise Zabini đã nghe thấy lời tôi (Vậy chắc hẳn phải ít nhất cả nửa lớp đã nghe thấy chuyện này) và nói “Mày bị làm sao vậy Malfoy? Mày điên à?”

Pansy, vẫn ngu ngốc như bản chất không thể thay đổi của nó, hét lên “Đó là tại con Máu bùn! Nó đã đầu độc Malfoy bằng tình dược!”

Hermione há hốc miệng sửng sốt, nhưng trước khi nàng kịp nổi giận, tôi đã lên tiếng bảo vệ nàng như một người đàn ông ga lăng

“Không, cô ấy không làm vậy! Cô ấy vô tội, hãy nhìn xem cô ấy mới chính là nạn nhân ở đây. Cô ấy đã suýt chút nữa chảy máu đến chết. Hãy tin em thưa giáo sư” Tôi năn nỉ. Không! khoan đã, Malfoy không bao giờ hạ mình. Tôi sẽ không cầu xin, tôi đang tranh đấu như bản năng của người đàn ông ga lăng trong tôi đấy chứ.

“Yên lặng” Snape quát. “Hãy ngừng việc vớ vẩn này lại và quay trở lại công việc. Cô Granger, hãy biết ơn sự giúp đỡ từ trò Malfoy. Và cô đang làm phiền trò ấy đấy, cậu ta vẫn chưa hề bắt đầu với việc pha chế của mình” Với cái lườm cuối cùng ông ta lại bỏ đi đến chỗ Potter.

Hermione trông vô cùng phẫn nộ, tôi đã nghĩ rằng cô nàng sắp bùng nổ đến nơi. Nhưng sau vài phút, cuối cùng cô nàng bình tĩnh lại cùng lời nói thoát ra từ khóe môi xinh đẹp chỉ hơi cử động nhếch lên của nàng. “Hãy hoàn thành nốt việc cắt rễ cây giúp tôi đi Malfoy”

“Vậy là cậu đồng ý tiếp nhận sự giúp đỡ của tôi rồi chứ?” Tôi rụt rè hỏi. Kế hoạch của tôi đã thành công!

“Không”. Cô nàng bực mình trả lời. “Chỉ bởi vì nhờ có cậu mà tay tôi hiện giờ vẫn đang rất đau, và tôi không thể cầm dao để cắt”

Tôi im bặt và vội cầm dao cắt gọt tất cả những nguyên liệu của cô trước khi cô nàng có thể đổi ý.

Sau buổi học, món độc dược của Hermione đã có màu hồng hoàn hảo giống như những gì được miêu tả trong sách.

Còn về phần tôi? Cái vạc của tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng. Nhưng nó đáng để làm vậy, bởi vì tôi đã ghi được điểm đầu tiên với Hermione Granger.

Trước khi chuông reo, Giáo sư Snape nhắc nhở “ Một bài luận dài 3 foot cho tác dụng của Befuddling Brew nộp vào ngày mai”. Cả lớp gào lên phẫn nộ phản đối, nhưng tôi biết Snape không đặt cái nhìn ác độc lên tất cả học sinh trong lớp.

Tôi quay lại nhìn Hermione “Cậu có cần giúp đỡ việc viết bài luận không, Granger?”

Cô nàng nhướn mày nhìn tôi “Thật ra thì, Malfoy. Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi hôm nay, dù là sau khi đã hại tôi, nhưng tôi hứa rằng tôi sẽ không bao giờ yêu cầu giúp đỡ từ cậu một lần nữa đâu. Làm ơn im miệng và để tôi yên”

À, bạn có thể nghe thấy tình yêu trong giọng nói của nàng không? …. Tôi nhe răng cười với nàng rồi rời khỏi căn phòng, nhưng chỉ là để đứng đợi nàng ở ngoài cửa.

Và việc đó đưa chúng ta đến với bước thứ 2 để gây ấn tượng với một Máu Bùn. 

***

II. Sách và… sức mạnh cơ bắp

Chào mừng bạn quay trở lại với 10 cách không thể thất bại để gây ấn tượng với một Máu bùn! Chúng ta sẽ bắt đầu ngay với bước thứ hai đã được nhắc đến lần trước, đó là mang hộ sách vở cho nàng…ngay cả khi bạn phải đấu tranh và giành giật gian khổ mới có thể lấy được chúng.

Trước hết, việc mang vác hộ sách cho một cô gái sẽ giải thoát cho nàng khỏi công việc nặng nề, đặc biệt là khi cô gái mà tôi đang nói tới là Hermione Granger và khi mà cô nàng lại chăm chỉ (tham lam…!) tới mức đăng kí tới khoảng hai mươi lớp học khác nhau, mỗi lớp đòi hỏi ít nhất là hai (hoặc hơn) những quyển sách dày hàng trăm trang.

Thứ hai, nàng sẽ không thể thoát nổi việc bị ấn tượng mạnh bởi lòng tốt và sự hào hiệp của bạn khi bạn bỏ công việc của mình để hộ tống nàng đến lớp học.

Và cuối cùng, phần thứ hai – phần quan trọng nhất của kế hoạch này là bạn phải đủ giỏi để nghĩ ra trăm phương ngàn kế buộc nàng chấp nhận khi mà nàng khăng khăng từ chối để bạn mang hộ sách. Những lời khuyên này sẽ đặc biệt hữu dụng nếu như cô nàng Máu bùn của bạn lại là một Gryffindor với quá nhiều lòng tự tôn, bướng bỉnh ngang ngạnh đến tận xương.

…..

Tôi bất ngờ tấn công Hermione lần thứ hai khi cô nàng bước khỏi cửa của lớp học Độc dược. May mắn làm sao, hai tên vệ sĩ dở hơi (mà nàng vẫn hay gọi là bạn mình) không kè kè bên cạnh. Tôi nghĩ Potter giờ này chắc vẫn đang theo đuôi con bé tóc đỏ nào đó, trong khi Weasley đang gắn chặt với cái eo của bà cô Lavender Brown. Và cũng thật may mắn cho tôi là đũa phép của nàng vẫn đang nằm sâu an toàn trong túi áo chùng, để chắc chắn rằng nàng sẽ không rút ra và nguyền tôi mất trí. Lại thêm một ưu ái mà số phận dành cho Draco Malfoy này, Hermione không may lại là người cuối cùng thu dọn ra về (với đống sách cồng kềnh ấy thì nhanh làm sao được) cùng việc tất cả những đứa nhà Slytherin khác đều không có mặt để làm nhân chứng cho bất cứ chuyện gì sắp xảy ra.

Tôi nhảy ra đứng trước mặt Hermione. Nàng giật mình vội lùi lại vì bất ngờ, và sau đó lườm tôi chằm chằm. Chẳng hề lạ đối với tôi.

“Cậu đang định làm cái quái quỷ gì vậy?” Nàng lắp bắp, cố giấu đi sự bối rối khi gắng nhét cuốn sách độc dược vào chiếc cặp rõ ràng là đang quá tải của mình.

“Đưa đây, để tôi cầm nó hộ cậu” Tôi nói, cướp lấy quyển sách từ tay cô nàng.

“Malfoy, trả lại đây” Hermione vồ lấy, cố với tới quyển sách. Tôi giơ nó lên cao trên đầu, nàng giật mạnh khủy tay tấm áo chùng của tôi. Và kết quả là cái cặp của nàng trượt khỏi vai rơi xuống sàn, hạ cánh cái rầm. Vài quyển sách bị trượt ra ngoài, tất cả đều dày khinh khủng , nặng nề và mang những lớp bìa bọc nhàm chán

“Malfoy, nói thật nhé, tôi không có thời gian cho việc trêu đùa ngu ngốc của cậu đâu”. Nàng chống tay lên hông, giậm chân đầy bực dọc và lườm tôi tức giận.

Tôi nhặt nhanh những quyển sách dưới sàn rồi sắp xếp chúng gọn gàng. Cầm gọn chúng chỉ trên một tay. Bạn có lẽ sẽ nghi ngờ làm sao điều đó là có thể với sức của một con người. Ồ, đừng ngạc nhiên, đó là bởi tôi có đôi tay với những cơ bắp chắc khỏe, dẻo dai nhờ vào những bài tập Quidditch, và… thêm vào đó còn có nhiều thứ hữu dụng như bùa chú giảm trọng lực chẳng hạn. Dù sao thì, tôi vẫn tiếp tục bằng việc nhặt hộ nàng chiếc cặp, giờ đây đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều

“Được rồi, cậu định làm gì với sách của tôi ?” Cô nàng gắt gỏng , lấy chiếc cặp và cố gắng trong vô ích để lấy lại những quyển sách.

“Vậy thế trông tôi giống như đang làm gì?” Tôi nói. “Tôi đang giúp cậu mang chúng đấy thôi. Chắc chắn cậu sẽ kiệt sức sớm nếu như phải mang tất cả chúng đi khắp mọi nơi. Lớp học tiếp theo của cậu ở đâu?”

Cô trả lời thật nhanh “ Lớp học về chữ Runes cổ đại. Nó xa tận trên tầng bốn và tôi chắc rằng cậu sẽ không muốn đi tới tận đó đâu, nhất là khi tiết học tiếp theo của cậu là lớp Thảo dược lại ở hướng ngược lại”

“Vậy là cậu nhớ cả thời khóa biểu của tôi à?” tôi hỏi, thoáng nở nụ cười hào hoa độc quyền của mình. Gần như tất cả các cô gái đều sẽ chết trước nụ cười ấy. Nhưng đối với Hermione, tất nhiên, nó lại trở thành thứ gây khó chịu. “Cậu đang thầm theo đuổi tôi à?” tôi đùa.

“Không” cô nàng trả lời, lại tiếp tục lườm tôi trừng trừng. Rõ ràng là cô nàng không ở trong tâm trạng để đùa giỡn.

“Và nếu có ai đó đang theo đuôi người khác, thì hẳn đó là cậu”

Tôi giả vờ trông như bị tổn thương trước lời nói ấy: “Tôi không phải là một tên theo đuôi. Tôi chỉ đơn thuần là một phù thủy thiếu niên ngây thơ đang tìm thấy sự hấp dẫn ở một thủ lĩnh nữ sinh và muốn tìm hiểu về cô ấy”

“Được rồi, vậy chứ gì” Hermione nói, đã hoàn toàn bị chọc giận. Cô rút đũa phép

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net