Yêu Hay Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://linhlanlila.wordpress.com/2014/08/01/yeu-hay-han/

Author: Lila

Disclaimer: Dramione không thuộc về tôi.

***

Cô chọn Hận.


Phải, cô hận hắn.


Cô hận kẻ đã giết chết vị hiệu trưởng tài ba và lỗi lạc của Hogwart, người thầy đáng kính của cô.

Cô hận hắn đã trở thành Tử thần thực tử, hận hắn vì hắn đứng về phía Voldermort.

Cô hận hắn vì cô biết rồi sẽ có một ngày, họ phải chĩa đũa phép vào nhau.


Hắn phản bội lại niềm tin của cô, quay lưng với tình yêu của họ, rũ bỏ những kỷ niệm ngọt ngào như ảo mộng.
Hắn bình thản đứng nhìn cô bị tra tấn và hành hạ, gương mặt đẹp như tạc lạnh lùng và trầm mặc như những pho tượng thần Hy Lạp luôn dùng ánh nhìn hờ hững mà quan sát nhân gian.
Hắn tàn nhẫn nhả lời nguyền với bạn bè cô, với Ron, với Harry, và thậm chí, cả cô.

Chừng đó là quá đủ để cô căm hận hắn đến tận xương tủy!

Cô ghét mùa xuân, vì nắng tháng ba gợi nhớ đến màu tóc bạch kim lấp lánh của hắn. Mái tóc cô đã từng rất nhiều lần lùa tay vào mỗi khi hắn bình thản gối đầu lên đùi cô mà ngủ vùi.

Cô cũng chẳng ưa mùa hạ. Mỗi lần hắn cười, còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời rực rỡ. Còn gương mặt cô cũng sẽ nóng bừng lên, hơn cả cái nóng của mùa hè.

Mùa thu đẹp một cách tê tái, đẹp úa tàn. Hắn cũng thế, từ bóng lưng ngạo mạn mà cô độc đến phong thái quý tộc lạnh lùng, đều toát lên vẻ thê lương khó nói nên lời. Hắn giống mùa thu, và vì thế, cô chẳng bao giờ mong chờ thu đến.

Đông bị ngự trị bởi một màu xám. Trời xám xịt, tâm hồn con người thì ảm đạm, còn đôi mắt hắn băng lạnh. Nhưng cô đã từng nhìn thấy tia nắng hiếm hoi của mùa đông trong cái màu xám trống rỗng ấy. Và cô sẽ hân hoan đón chào mùa đông, nếu nó không có màu xám như đôi mắt của hắn.


Cô căm thù quá khứ, vì nó quá đỗi ngọt ngào. Vì đêm đêm, trong những giấc mộng miên man, cô luôn mơ thấy mình quay lại quãng thời gian đó, để rồi mỗi sáng, gối lại ướt đẫm nước mắt.
Trốn chạy hiện tại, cô chơi vơi giữa muôn ngàn câu hỏi về cô, về hắn, về một kết thúc cho bọn họ. Cô muốn xé nát tất cả.

Cô sợ hãi tương lai, sợ một ngày chính cô sẽ gào lên Avada Kadavra khi chĩa đũa phép vào ngực hắn. Sợ sẽ phải tận mắt nhìn thấy linh hồn mình tan biến theo thân xác hắn. Cô muốn bóp chết tương lai.


Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cô vật lộn trong nỗi đau chất chồng, ba ngày quá khứ, hiện tại, tương lai, cô vùi mình trong thù hận. Lảo đảo, liêu xiêu dò dẫm từng bước để sống, cô chợt nhận ra cô không có lấy cho mình một điểm dừng chân, một nơi để quay về. Nhưng cô sẽ đi, dù cho có phải đến tận cùng thế giới, để thì thầm vào tai hắn ba từ: tôi hận anh.

***

Đã qua rồi những năm tháng tối tăm ấy, hắn đã chết, Voldermort đã chết, Harry đã chiến thắng, cô đã thắng. Nhưng tâm hồn cô vẫn chẳng thể bình yên.

Cô vẫn hận hắn. Hận hắn dễ dàng vứt bỏ sinh mạng của mình mà lao ra cứu cô, hận hắn để cô bơ vơ một mình trên thế giới rộng lớn này. Hắn tưởng cứu cô sẽ khiến cô yêu hắn thêm một lần nữa ư?

Yêu hay Hận?


Cô vẫn sẽ chọn Hận.


***

Yêu hay Hận?


Hắn chọn Yêu.

Đúng thế, hắn yêu cô.


Hắn yêu người con gái đã kiên nhẫn lắng nghe và xoa dịu nỗi đau của hắn.

Hắn yêu người con gái dung cảm và kiên cường, sẵn sang bỏ rơi hắn để chiến đấu vì lý tưởng của mình.

Hắn yêu cô vì hắn biết một ngày, hắn sẽ được chết dưới tay cô.


Cô cố gắng đưa hắn về với ánh sáng, ra sức dùng tình yêu của mình để thay đổi hắn, và níu kéo trong vô vọng tà áo choàng phất phơ trong gió khi hắn xoay lưng bước đi.

Cô hoảng hốt khi chiến đấu với những Tử thần thực tử vì luôn lo sợ hắn có thể chết nếu chẳng may trúng phải một lời nguyền nào đó.

Cô dù cho có để hắn chết dưới tay mình, cũng không để cho người khác làm hắn bị thương.


Liệu hắn có thể không yêu cô được không?


Hắn yêu mùa xuân. Cô có mùi hương của mùa xuân. Mùi gỗ trầm và mùi cỏ dại non mềm. Hắn từng vùi đầu thật sâu vào hõm cổ cô để cảm nhận hương thơm dịu ngọt ấy.

Mùa hạ chậm rãi đến trong sự mong ngóng của hắn. Màu nắng gợi nhớ đôi mắt cô. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt dưới nắng khiến hắn chìm đắm một cách đầy ngọt ngào.

Hắn nuối tiếc mùa thu. Mái tóc nâu xù hòa trong sắc vàng đỏ lẫn lộn của rừng cây vào mùa thay lá hiển hiện như vừa mới hôm qua. Tiếng cười ngân dài, trong như chuông bạc, khiến hắn cũng vô thức mà mỉm cười.

Đông về. Với hắn, đông là những tháng ngày đầy ăm ắp kỉ niệm dưới mái trường Hogwart của một thời đã qua. Là những vòng ôm thật chặt trong một góc tường đêm đông buốt giá họ hò hẹn bí mật, là chiếc khăn choàng ấm áp tự tay cô đan,... là tất cả hạnh phúc mà hắn có.


Hắn nâng niu quá khứ, vì đó là động lực duy nhất để hắn tiếp tục tồn tại. Hắn khát khao mãnh liệt có thể tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc đó, mãi mãi về sau.

Vật lộn để sống sót trong hiện tại, nhưng hắn vẫn mỉm cười. Vì hắn có thể sống thêm một ngày, nghĩa là hắn có thêm một ngày để được hít thở chung bầu khí với cô, để được biết rằng cô vẫn sống thật khỏe mạnh. Hắn giữ gìn hiện tại.

Hắn chỉ biết chôn dấu tương lai tươi sáng trong đáy lòng. Hắn háo hức tưởng tượng ra cảnh Voldermort bị giết chết và cô ngã vào trong cái ôm siết của hắn. Hắn khẩn cầu tương lai hãy đến thật nhanh.


Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, tình yêu của hắn nhiều thêm qua năm tháng, ba ngày quá khứ, hiện tại, tương lai, hắn lặng lẽ gặm nhấm nỗi nhớ. Gồng mình để sống sót, tàn nhẫn để sinh tồn, hắn nhận ra, dù có sức tàn lực kiệt, hắn cũng không thể tự nói với bản thân mình không thể. Ít nhất là cho đến khi hắn có thể nói với cô rằng hắn yêu cô, một lần nữa.

***

Tất cả đã kết thúc rồi. Hắn là kẻ đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện. Hắn vẫn yêu cô, mãi mãi và vĩnh viễn, kể cả khi cô gào lên với đôi mắt đẫm nước rằng cô hận hắn, bởi hắn đã lao ra, dùng thân mình chắn lời nguyền mà Bellatrix phóng tới. Cô cho rằng nói thế thì hắn sẽ ngừng yêu cô sao?


Yêu hay Hận?

Hắn vẫn sẽ chọn Yêu



Dù cho có chọn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, câu trả lời của bọn họ, cũng sẽ chỉ có một mà thôi.

Yêu, ... và cũng là ... Hận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net