Tuyết Đầu Mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://vietharmony.wordpress.com/2014/10/26/frozen-moonlight-tuyet-dau-mua/

Author/Tác giả: Lanh Van

Rating/Phân loại: K+

Genres/Thể loại: general, oneshot

Disclaimer/Bản quyền: Nhân vật không phải của tôi, không phải của ai khác ngoài J.K.Rowling, chỉ có cảm xúc là của tác giả…

A/N: Fic được viết nhân tuyết đầu mùa rơi ở vùng đất mà từ 4 năm nay đã trở thành « nhà » tôi. Tặng tất cả những ai đã, đang và sẽ yêu tuyết, như tôi…

***

Một ngày đầu đông…

Bầu trời trắng đục nhưng không nặng nề, mà vẫn có vẻ gì sáng sủa. Ngoài vườn, thảm lá còn chưa phủ kín hết sân, mà vẫn còn khá nhiều những mảng vàng úa của lá đan xen với màu nâu sẫm hay đen và khô khốc của đám cành cây.

Gió bắt đầu thổi, và chợt, những hạt trắng mờ, li ti lả tả rơi xuống, không lạnh buốt như mưa, mà chỉ lặng lẽ, mong manh, chạm vào đâu là tan đến đó, biến mất, tan vào hư không, khi còn chưa kịp đọng lại trên cành lá…

Vài hạt tuyết không biết là may mắn hay bất hạnh, lại đậu xuống hai gò má trắng bệch với những hạt nước lăn dài. Một trong hai gò má ấy có một dấu bàn tay đỏ ửng, dấu bàn tay của người sinh ra nó, thiếu chủ nhân thái ấp Malfoy.

Tuyết tan, hòa vào những dòng nước lạnh buốt, chảy xuống và nhanh chóng thấm vào lòng đất. Hẳn đất mẹ cũng không thể nhận ra, giọt nào là lệ, giọt nào là tuyết.

Tuyết đầu mùa…

***

Một ngày đầu đông…

Bầu trời đang hửng nắng. Cái nắng mùa đông tuy rạng rỡ nhưng không đủ để xua tan sự buốt giá từ những cơn gió Bắc mang lại. Gió ù ù, gió gào thét trên những tán cây giờ ngả màu vàng nâu tàn úa. Gió như cắt vào những phần da thịt lộ ra, khiến nắng không còn làm ửng hồng đôi má vì lạnh, mà đã là trắng bệch, hoặc tái mét.

Nó cứ thế chạy khỏi lâu đài, bỏ mặc hai thằng « tùy tùng » như bọn kia hay gọi, mặc cho gió cắt vào da thịt, mặc cho tai đỏ ửng vì lạnh, mặc những đầu ngón tay dần tái ngắt, buốt cóng. Một lá thư tẩm thứ dung dịch gây bỏng da cực mạnh mà ba nó gửi, để trừng phạt tội để một con bé Máu Bùn vượt qua, đã không những làm tay nó giờ đây gần như không còn cảm giác lạnh lẽo, mà còn khiến đầu nó ong ong nhớ lại những lần bị trừng phạt trước đây.

Quỵ xuống cạnh một tán cây to giờ chỉ còn trơ khấc vài mảnh lá rách nát úa vàng đang chờ rụng nốt, nó cảm thấy… bất lực, không chỉ là mất hết sức lực sau màn chạy vừa rồi, mà còn là một cảm giác bất lực với chính mình, với mọi chuyện, mà nó không tài nào cứu vãn. Đôi bàn tay tái nhợt chống xuống đất, chợt nhói lên, bật máu khi chạm vào những cành cây khô và lá vàng rụng thành thảm. Từ sâu thẳm trong lồng ngực nó, có một cái gì đó thắt lại, thắt mãi, mắt nó dần nóng rực, cổ họng bứt rứt khó chịu. Nhưng cũng từ sâu thẳm ý thức, nó tự buộc mình kìm nén thứ mà ba nó luôn gọi là biểu hiện yếu đuối, không xứng đáng với tầng lớp cao quý như nó. Cuộc đấu tranh mà nó vốn quen thuộc từ khi ý thức được mình là ai, cứ thế diễn ra, thầm lặng. Và cũng như mọi lần, nó chợt ngửng mặt lên trời và mở miệng hét thật to, như để giải thoát cái cục to đùng đang chắn hơi thở của nó.

« A… a… a… a… a… a………. »

Đúng lúc đó, nó cảm nhận nhói trên má, rồi biến mất, rồi lại buốt nơi khác, rồi cũng biến mất. Mở mắt ra, đập vào mắt nó là những hạt tuyết đang lả tả rơi theo gió. Những hạt tuyết chưa đủ to để đọng lại, mà chỉ li ti phất phơ nhẹ nhàng như trêu đùa. Sờ tay lên má, nó cảm nhận một sự ẩm ướt rất khẽ, rất nhẹ…

« Chỉ là tuyết, chỉ là tuyết tan thôi… »

Ừ, chỉ là tuyết đầu mùa…

***

Một ngày đầu đông…

Nó cũng đang lang thang trong sân trường giờ mịt mù sương, cái thứ sương đến từ biển phía Bắc thật khó chịu. Nó làm người ta cảm thấy một chút gì đó bảng lảng, mong manh…

Một thằng bé năm nhất chạy chơi cùng bạn chợt đâm sầm vào nó. Giữ vai thằng bé lại, nó không nói gì cả, chỉ trừng mắt nhìn thằng bé kia trong khi tất cả mọi người đang nhìn nhau lo lắng. Đôi mắt long lanh của thằng bé ngước lên sợ hãi soi rõ hình ảnh nó. Khuôn mặt nó đây sao ? Vô cảm, lạnh lùng, và rất quen thuộc… Hất mạnh thằng bé qua một bên, nó chạy vội vào rừng, đến bên gốc cây quen thuộc, sau khi đảm bảo hai thằng « tùy tùng » không theo đuôi được.

Phải, nó đã nhận ra, cái gương mặt phản chiếu trong ánh mắt thằng nhóc ấy, chính là hình ảnh ba nó mỗi lần nó phạm lỗi. Nó chợt nghẹn thở, liền hít một hơi dài trấn tĩnh trước khi thở ra… Cũng phải thôi, ‘like father like son’, cha nào con nấy mà…

Nó nhắm mắt, mường tượng lại số lần nó nhìn thấy gương mặt ấy của ba nó… Cảm giác thắt nghẹn lồng ngực lại quay lại, khiến nó càng chìm hơn vào suy nghĩ của mình cho đến khi nghe tiếng cành cây răng rắc đằng sau.

Giật mình quay lại, nó nhận ra con bé nhà Ravenclaw tóc vàng, mặt luôn mơ màng đang đi về phía mình… Nó đã muốn lên tiếng cảnh cáo đứa làm phiền giây phút suy nghĩ của mình, đã muốn trừng mắt như đã làm với thằng nhóc con khi nãy, nhưng chợt khựng lại, im bặt. Không, không phải vì nó có ý gì với con bé Loonies này. Chỉ là nó bất chợt thấy đôi mắt con bé có vẻ gì là lạ, không giống với những người khác… Thế nào nhỉ…

Con bé tóc vàng vẫn đến gần, và nó chưa kịp có phản ứng gì vì đang mải suy nghĩ thì con bé kéo bàn tay nó, đặt vào đó một chiếc lọ nhỏ và nói khẽ trước khi quay đi…

“Tặng anh, chỉ là tuyết đầu mùa…”

Vừa lúc đó, những hạt tuyết lại lả tả rơi, những hạt tuyết đầu tiên của một mùa đông khó quên… Và nó cũng vừa nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt con bé ấy: không có sự sợ hãi, không có sự căm ghét, không có sự khinh bỉ, chỉ là rất dịu dàng, và long lanh…

Nó nhìn xuống tay khi cảm thấy nóng nóng. Chiếc lọ chắc hẳn được hóa phép gì đó, nên tự mở ra và hứng lấy những bông tuyết đang lất phất rơi, khiến chúng không tan đi mà đọng lại trong đó, long lanh như đôi mắt nào đó…

Những bông tuyết đầu mùa…

Mở đầu một mùa đông sẽ bớt buốt giá?

Mở đầu một tình bạn, hay không?

Mở đầu một chuỗi ngày không còn bứt rứt?

Nó không biết, và cũng không cần biết, chỉ cần được ngắm, long lanh trong lọ thủy tinh…

Những bông tuyết đầu mùa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net