Những Lớp Hóa Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: PotterObsessed

Nguồn: https://ronhermionevietfiction.wordpress.com/2011/05/26/nhung-lop-hoa-trang/

Chuyển ngữ: Acid_House

Rating: G

Độ dài: 1 chương

Tình trạng:  đã hoàn thành

Tóm tắt: Điều gì đã xảy ra vào cái hôm trước khi Harry, Ron và Hermione đột nhập vào ngân hàng Gringotts?

Disclaimer: Nhân vật thuộc về JKR, nội dung thuộc về tác giả.

***

“Thiệt tình, chỉ còn đủ dùng cho một đứa trong tụi mình thôi,” Hermione Granger tuyên bố. Cô bé lắc lắc thứ chất lỏng đặc quánh như bùn trong cái lọ và nghiên cứu nó dưới ánh đèn.

“Thế là đủ rồi,” Harry Potter đáp, kiểm tra tấm bản đồ vẽ tay những lối đi bí hiểm nhất trong Ngân Hàng Phù Thủy Gringotts của Griphook. Nó dựa vào thành chiếc giường nơi Ron Weasley đang nằm ườn ra, để cho thằng bạn thân có thể cùng xem qua vai mình.

Cả ba đứa đang khóa mình lại trong căn phòng ngủ bé nhất của Chòi Đất, nơi tụi nó đã ở suốt hầu hết quãng thời gian này. Ngoài Griphook, con yêu tinh đóng vai trò tối quan trọng trong kế hoạch của chúng, ba đứa hiếm khi nào nhìn thấy những thành viên khác ở Chòi Đất. Ngoại trừ những bữa cơm, Harry, Ron, Hermione và Griphook thường xuyên cô lập trong cái phòng bé bằng cái gác xép này để xem xét kỹ lưỡng từng khả năng có thể xảy ra với nhiệm vụ xem chừng không tưởng trước mắt — đột nhập vào một hầm an toàn ở Gringotts.

“Mình cho là Griphook có thể chui vừa trong tấm Áo Tàng Hình với bồ, Harry,” Hermione cất tiếng, hơi nhíu mày. “Nhưng nếu chỉ có đủ Đa Quả Dịch cho một người thì người còn lại trong số tụi mình sẽ bị nhận diện mất. Hay là bồ đã nghĩ được cách nào khác?”

“Mình đã nghĩ được một cách khác.” Ron bật dậy. “Griphook đi ké dưới tấm Áo Tàng Hình với Harry, mình uống Đa Quả Dịch, còn bồ ở lại Chòi Đất an toàn!”

Hermione ngó Ron với một cái nhìn sắc lạnh. “Như thế thật tuyệt đối ngớ ngẩn! Bồ nghĩ sao nếu là mình uống Đa Quả Dịch và bồ ở lại Chòi Đất an toàn?”

“Làm như mình sẽ chịu đồng ý với kế hoạch như vậy—” Ron toan cãi lại, nhưng rồi bị Harry ngắt lời.

“MẤY BỒ! Mặc dù mình rất thích ngồi đây mà nghe hai người tranh cãi về lợi ích của việc để đối phương ở lại, nhưng chúng ta đang lãng phí thời giờ đấy!” Harry trừng mắt nhìn hai đứa bạn cho tới khi chúng tỏ ra hối lỗi đúng mức. “Giờ thì, như mình đã nói, tụi mình chỉ cần Đa Quả Dịch cho một người bởi lẽ tụi mình chỉ có một người cần phải vào vai mà thôi. Bellatrix Lestrange. Tụi mình đã có tóc của mụ ta trên áo Hermione. Ngoài ra không còn ai khác mà tụi mình phải đóng giả cả, chỉ cần tụi mình nhìn không giống tụi mình là được.”

“Vậy là mình sẽ uống Đa Quả Dịch để vào vai Bellatrix Lestrange, còn Ron sẽ được cải trang thành… một người bất kỳ?” Hermione hỏi.

“Đại khái là vậy. Tụi mình có thể cho nó một danh tính mới nữa. Miễn sao tụi mình biến đổi ngoại hình của nó đủ nhiều, sẽ chẳng có ai nhận ra nó được,” Harry giải thích.

“Đặc biệt là khi mình xuất hiện trên phố cùng với Bellatrix Lestrange,” Ron đế thêm. “Kế hoạch không tồi chút nào, Potter!” Nó nhe răng cười nửa miệng với thằng bạn nối khố. “Khá là bất ngờ đấy khi bồ là người nghĩ ra nó mà không phải là Hermione!”

“Mình nghĩ cậu ta đang đặt dấu hỏi về trí tuệ của bồ kìa, Harry,” Hermione cười khẩy. “Chắc chắn là bồ sẽ không bỏ qua cho cậu ta về chuyện đó chứ?”

Harry ngó Ron chằm chằm một cách đầy toan tính khi nó rút cây đũa phép của Malfoy ra từ túi quần jeans. Nó vẫn dùng cây đũa phép này từ ngày họ trốn thoát khỏi Phủ Malfoy. Rồi nó nói bằng một giọng điệu hết sức nghiêm túc, bất luận nó đang tính làm trò gì. “Chúng ta không có thời gian để bông đùa khi mà có quá nhiều chuyện phải lo như thế này. Ron có thể nhạo báng mình bao nhiêu tùy thích. Tuy nhiên, mình nhất định sẽ giữ nguyên kế hoạch của chúng ta. Và điều đầu tiên tụi mình phải làm là nghiên cứu xem Ron nên được cải trang như thế nào.” Nó chĩa cây đũa phép vào mặt Ron, vờ như đang suy nghĩ thiệt là nghiêm túc. “Mái tóc của cậu ta là đặc điểm dễ nhận dạng nhất, vì thế hiển nhiên là tụi mình phải làm gì đó với nó.” Vẫy tay một cái, Harry đã biến những lọn tóc màu gừng thành một màu xanh dương cực kỳ chóe, rồi nó mỉm cười. “Mình cho là như thế hợp với cậu ta đấy. Bồ có nghĩ vậy không, Hermione?”

Hermione nhe răng cười đồng thời cũng rút đũa phép ra. “Ừm, làn da của cậu ấy rõ ràng là không hợp với màu tóc đó. Sao tụi mình không thử thế này coi?” Cô bé vẫy vẫy đũa phép bằng một cử chỉ xinh xắn, và tất cả tàn nhang trên mặt Ron biến mất. Rồi cô bé lắc lắc cổ tay một cái nữa, thế là một màu da cam rực rỡ choán lấy khuôn mặt nó, lan xuống cổ và hai cánh tay, cuối cùng là cả hai bàn tay. Thốt lên một tiếng, Ron nhảy dựng khỏi giường và băng ngay tới tấm gương treo trước bàn phấn. Ngay khi nó nhìn thấy phản chiếu của chính mình, Harry và Hermione đã phá ra cười sau lưng.

“Tốt thôi, hai người sẽ phải hối hận vì đã làm điều đó!” Ron khẳng định, lắc đầu chậm chậm sang hai bên. Một nụ cười nhếch mép lóe lên trên mặt nó khi nó rút đũa phép ra. Nó quay đầu lại đối diện với hai người bạn, tụi này cũng đã giơ cao đũa phép của mình lên.

“Nhưng Ronald ơi, mình tưởng bồ sẽ thích việc trông giống như một tấm bích chương di động của đội Chudley Cannons chứ,” Hermione chế giễu.

“Nàng phù thủy à!! Đừng bao giờ lôi đội Quidditch yêu thích của đàn ông ra mà làm trò cười,” nó lớn tiếng. Với một tiếng gào như hô hào ra trận, nó lao về phía Hermione, huơ loạn xạ cây đũa phép trong không khí.

Trong vài phút tiếp theo, cả căn phòng ngập tràn những âm thanh như bùm, chíu, những tiếng la hét và những tiếng cười giòn tan khi ba đứa tấn công nhau bằng đũa phép của mình. Như thể, trong khoảnh khắc đó, cuộc truy lùng những Trường Sinh Linh Giá không hề tồn tại. Voldemort không hề tồn tại. Chúng chưa từng suýt mất mạng tại Phủ Malfoy, và chúng cũng chưa từng chuẩn bị cho một nhiệm vụ tuyệt đối nguy hiểm nào hết. Trong vài phút ngắn ngủi ấy, ba đứa như trở về làm những cô cậu tuổi teen trong sáng như chính lứa tuổi của chúng, bông đùa vui vẻ thay vì phải chiến đấu chống lại cái ác.

Cuối cùng những âm thanh bùm chíu cũng ngưng lại bằng mấy tiếng hô “Thôi, thôi,” hay “Đình chiến!”. Khi khói lửa đã tan biến hết, ba đứa nhìn nhau và lại phá ra cười một lần nữa. Mái tóc đen bù xù của Harry đã biến thành một mớ những lọn xoắn ốc vàng hoe, cùng với một cái bát úp trên đỉnh đầu. Mặt Hermione thì lấm tấm đầy những nốt tròn màu xanh lá, với một hàng ria mép thật rậm chễm trệ trên môi. Mái tóc xanh dương của Ron thì đã dài tới ngang lưng, và thằng này còn được khuyến mại thêm một hình xăm Chudley Cannons sáng lấp lánh trên trán.

“Ồ, có vẻ như mấy người đang tận hưởng vui vẻ quá nhỉ,” một tiếng nói trôi chảy phát ra từ phía lối vào. Giật mình, mấy đứa nhận ra Griphook đã bước vào phòng mà không ai hay. “Tôi đã có ấn tượng là chúng ta đang lên kế hoạch để đột nhập vào Gringotts, nhưng chắc hẳn là tôi nhầm rồi.” Đôi mắt đen nhánh của con yêu tinh nhìn chúng chòng chọc, đánh giá những nụ cười đang dần nhạt đi trên khuôn mặt ba đứa và tình trạng hiện thời đặc biệt ấn tượng của chúng.

Harry bật dậy vớ lấy tấm bản đồ Gringotts mà lúc nãy nó đang nghiên cứu dở. Nó ra hiệu về phía hai đứa còn lại. “Bọn tôi chỉ đang thử xem nên cải trang cho Ron thế nào—” nó cất tiếng.

“Phải rồi, tôi có thể thấy vậy. Tuy nhiên, có lẽ các bạn nên đi cùng một gã đỡ chướng mắt hơn thế này,” hắn chỉ vào mặt và mái tóc Ron. “Sao cô không lo liệu việc đó, cô gái? Harry Potter, chúng ta tiếp tục hoạch định chi tiết cho kế hoạch nào. Theo tôi.” Với một cái liếc xéo sau cùng về phía mũi nó, Griphook quay đi và bước ra khỏi phòng.

Như thể sự có mặt của con yêu tinh đã kéo họ trở về với thực tế. Những khoảnh khắc vui đùa đáng lẽ phải xảy ra từ nhiều năm trước rồi. Tất cả những hiểm nguy, những nỗi lo và mối đe dọa mới là thứ đã đem họ tới căn phòng này cùng với Griphook. Hermione nhanh chóng vẫy đũa phép lên chính mình, rồi sau đó là Ron và Harry. Trong vài giây, ba người đã trở lại hình dạng cũ. Harry theo Griphook ra ngoài, để lại Ron và Hermione một mình trong phòng. Một lúc sau, Hermione phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

“Tụi mình nên xem xét vụ cải trang cho bồ, bồ biết đấy. Lại đây để mình coi nào.” Hermione đã đang ngồi khoanh chân trên giường, vỗ vỗ xuống khoảng trống trước mặt cô để ra dấu. Ron đi ngang qua căn phòng và nhẹ nhàng ngồi xuống, cảm nhận thành giường kẽo kẹt bên dưới. Cậu ngồi yên lặng khi Hermione ngó cậu trân trân.

“Ờm, Harry đã đúng về một điểm. Mái tóc của bồ rõ ràng là đặc điểm nổi bật nhất. Với cả những nốt tàn nhang của bồ nữa. Tụi mình sẽ phải làm gì đó với chúng.” Cô hất hất hàm và tiếp tục nghiên cứu cậu thật nghiêm trang cho tới khi cuối cùng Ron cũng cất tiếng.

“Lạy Chúa, Hermione à. Cảm tưởng như mình đang bị giám định ở tòa án ấy. Bồ có thể, đại loại là, thôi nhìn mình như thể bồ đang cố gắng dịch cổ ngữ Runes không?”

Hermione đỏ bừng mặt và cùi gằm xuống. “Xin lỗi,” cô lẩm bẩm, vớ lấy cây đũa phép trên thành giường. Cô đã không nhận ra mình đang ngắm cậu chăm chú đến thế. Cảm giác thật kỳ lạ khi cậu thấy được ánh nhìn của cô. Cô đã nhìn cậu suốt, tất nhiên là thế, chỉ là khi cậu không nhìn lại. Luôn luôn như vậy nhiều năm rồi. Mặc dù gần đây, cô đã bắt gặp cậu cũng nhìn cô. Đặc biệt là từ khi thầy Dumbledore qua đời. Cậu đã ôm cô trong đám tang. Và trong một vài khoảnh khắc ở đám cưới của Bill và Fleur nữa… nhưng cô không thể để mình lang thang trong những suy nghĩ ấy vào lúc này. Hít một hơi thở sâu, cô lại nhìn vào đôi mắt màu xanh của Ron.

“Mình xin lỗi, Ron, chỉ là mình đang cố tìm ra cách tốt nhất để cải trang cho bồ!” Cô nói như thể đó là điều hiển nhiên nhất trần đời. “Nào, để mình thử một số bùa.” Cô bắt đầu lẩm bẩm dưới hơi thở, gõ gõ đũa phép vào một số điểm trên mặt cậu. Cậu để cô hành động một lúc trước khi cất lời lần nữa.

“Sao mà bồ biết làm những thứ này? Ý mình là, mình cũng có thể biến đổi màu sắc mái tóc bồ hay cho bồ mọc nốt trên mặt. Nhưng cái này khác lắm. Nó… thật hơn.”

Một nụ cười nhẹ khẽ nở trên môi khi cô trả lời. “Tất cả các cô gái từ năm thứ tư trở lên đều biết làm những việc thế này,” cô nói nhẹ nhàng. “Có nhiều cách trang điểm hơn là chỉ xài mỹ phẩm khi bồ là phù thủy, bồ biết đấy.”

“Đợi một chút… ý bồ là… ý bồ là con gái ở Hogwarts đều làm những việc thế này à?”

Nụ cười của cô trở nên rộng hơn trước vẻ ngạc nhiên của cậu. “Tất nhiên là thế mà Ron. Không phải nhiều lắm, chắc chắn rồi. Mục đích chỉ là để người ta nhìn vẫn trông giống chính mình, chỉ là đẹp hơn thôi.”

Cậu im lặng trong một phút, cố gắng tiêu hóa cái ý tưởng mới mẻ này. Rồi cậu hắng giọng và nói thật chậm. “Vậy, bồ có làm thế không? Bồ hiểu mà… cho chính bồ ấy?” Mày cậu nhíu lại thật căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời của cô.

Hermione hạ đũa phép xuống và nhìn trân trân vào hai bàn tay. “Mình thì không. Cả Ginny cũng vậy nữa,” cô nói thêm, trở lại nhìn cậu. “Nhưng mình đã ở chung với Lavender và Parvati đủ lâu để biết rằng hai đứa mình thuộc vào phe thiểu số.” Cô ngạc nhiên trước vẻ mừng rỡ dường như thoáng hiện trên khuôn mặt Ron. “Dù sao thì,” Hermione nói tiếp, “với mình, luôn luôn là what you see is what you get [1]. Mình đã quen với việc không là cô gái được yêu thích nhất rồi. Vài người còn tới mức gọi mình là ác mộng cơ.” Cô cử động chân mày một cách tinh nghịch, thích thú với vẻ tội lỗi ánh lên trong mắt cậu.

“Chuyện đó lâu lắm rồi mà! Mình đã không gọi bồ là ác mộng từ Năm Nhất lận! Ít nhất là không phải trước mặt bồ,” cậu nói thêm một cách tinh ranh. Và cậu được tặng một cú đánh nhẹ lên cánh tay. “Ngoài ra, mình chưa bao giờ gọi bồ là ác mộng vì vẻ ngoài của bồ cả. Xưa nay mình vẫn thích vẻ ngoài của bồ mà!” Ngay khi những lời lẽ này được thốt lên, cậu đã nhận ra mình vừa thừa nhận điều gì và vội vàng sửa lại. “Ý mình là… bồ biết đấy, trông bồ khá xinh đối với mình.”

Cậu nhìn hai má Hermione ửng hồng lên và cảm thấy bao tử mình nhộn nhạo một chút. Cậu đã làm cô đỏ mặt… và cậu thích điều đó. Cậu tiếp tục nhìn ngắm cô khi cô trở lại với việc biến đổi vẻ ngoài của cậu bằng cây đũa phép. Cậu đã luôn nhìn ngắm cô, khi cô không biết, tất nhiên rồi, nhưng lần này thì khác. Khuôn mặt cô thật gần với cậu. Cô chưa bao giờ gần cậu như thế từ cái lần họ khiêu vũ ở đám cưới Bill và Fleur. Đêm ấy cô thật lộng lẫy. Và giờ đây cô cũng rất đẹp. Và cậu đã suýt nữa đánh mất cô…

Cậu lại mở miệng để nói nữa, và sự thay đổi trong tông giọng cậu lúc đầu đã khiến Hermione bất ngờ. Nó thật trầm, và đầy xúc cảm, giống như cậu đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình vậy.

“Mình rất mừng là có những cô gái như bồ… và Ginny,” cậu vội vã đế thêm. “Con trai tụi mình đã phải trải qua một khoảng thời gian thật khó khăn để tìm hiểu con gái rồi. Nếu lúc nào họ cũng thay đổi vẻ ngoài nữa thì tụi mình tiêu đời! Ngoài ra, những cô gái thông minh, tài giỏi, và đẹp tự nhiên như… Ginny… không cần phải bận tâm chỉnh sửa vẻ ngoài của mình!” Cậu ngó cô chăm chú, hy vọng cô có thể hiểu được ý tứ sâu xa trong những lời nói của mình. Và với cái thở gấp của Hermione, cậu biết mình đã trúng đích.

Sau một vài khoảng lặng nữa, Hermione hạ đũa phép xuống. Cô đứng dậy và kéo Ron tới chỗ tấm gương. “Thế nào, bồ nghĩ sao?” cô hỏi. “Bồ cải trang thế này có được không?”

Ron nghiên cứu hình ảnh của chính mình trong gương. Mái tóc của cậu không còn đỏ nữa, mà sẫm màu, dài và lượn sóng; cậu cũng có một bộ râu rậm và ria mép màu nâu, không còn tàn nhang, với một chiếc mũi lớn và ngắn hơn, cùng với lông mày thật dày.

“Chúa ơi. Mình thậm chí còn không nghĩ là Má sẽ nhận ra nữa!” Cậu dí sát hơn vào tấm gương, tay dò dẫm bộ râu ria của mình.

“Mình đã cố làm bồ trông đáng sợ một chút.”

“Sao cơ? Không phải là bồ mê một gã cao kều, rám nắng và bảnh trai à?” cậu trêu. “Bồ đã có cơ hội để biến mình thành người đàn ông lý tưởng của bồ, và bồ đã làm thế này à? Mình đã tưởng mình sẽ trông giống Krum hơn một chút cơ.” Câu nói này của Ron đem lại cho cậu một cú tét tay nữa.

“Viktor không phải là người đàn ông lý tưởng của mình,” cô khẳng định gắt gỏng. “Và ai mà quan tâm bồ có bảnh trai hay không chứ! Đây là cải trang bồ, chứ không phải là để khiến những nàng phù thủy xếp hàng dài xung quanh mà ngắm bồ!”

“Mình biết, mình biết. Chỉ là mình hơi tò mò xem bồ sẽ làm gì. Hóa trang thế này cũng tốt,” Ron đáp. Nó nhìn lại chính mình một lần nữa trước khi bước về phía cái giường. “Bồ có thể cho mình trở lại như cũ bây giờ được không? Hay là bồ muốn biến mình thành người đàn ông lý tưởng theo ý bồ? Cho vui thôi mà,” cậu bông đùa.

Hermione đứng giữa căn phòng, tay chống nạnh, vẻ khó chịu hiện lên khuôn mặt. Dường như cô đang cố gắng quyết định làm một điều gì đó. “Được rồi, vì chúa,” cô thốt lên và ngồi phịch xuống giường. “Nhắm mắt lại,” cô ra lệnh.

“Á, Hermione, bồ biết là mình chỉ đang đùa thôi mà, đúng không? Bồ không định biến tóc tai và mũi mình dài miên man nữa đấy chứ? Hermione ơi?”

“Suỵt. Giờ bồ phải ngừng lảm nhảm đi, nếu không, chính mình sẽ ếm bùa Silencio cho bồ đấy. Nhắm mắt lại!” cô ra lệnh. Cậu ngoan ngoãn nghe lời để không khiêu khích cô thêm nữa.

Ron nghe cô lầm bầm dưới hơi thở, và cảm giác đũa phép cô chuyển động về phía những phần khác nhau trên mặt mình. Rồi bất ngờ cậu thấy cô chạm vào mình. Tay cô quét nhẹ nhàng qua trán cậu. Rồi một ngón tay lướt dọc sống mũi cậu, và vài ngón tay vuốt lên má cậu. Cuối cùng, cô đặt tay lên cằm cậu, xoay mặt cậu sang hai bên, rồi trút ra một tiếng thở dài mãn nguyện. Vẫn nhắm mắt, cậu cảm thấy cô vươn người về phía trước cho tới khi hơi thở của cô phả vào tai cậu. “Đây là quan điểm của mình về chuyện một người đàn ông hoàn hảo trông như thế nào,” cô thì thầm. Và trước khi cậu kịp làm bất cứ điều gì, cô đã chạy thật nhanh ra khỏi phòng, kéo cửa đóng sầm lại sau lưng.

Ron vẫn ngồi im trên giường. Máu nóng chảy dồn dập trong huyết quản và bao tử cậu cảm giác như nó đã lộn ngược rồi. Cậu thở ra một hơi run rẩy và đứng lên. Vẫn nhắm mắt, cậu cẩn trọng mò mẫm đường qua căn phòng, cho tới khi cậu đứng ngay trước tấm gương trên bàn phấn. Và cậu mở mắt ra.

Hình ảnh chính mình đang nhìn cậu chăm chăm.

***

What you see is what you get (WYSIWYG) là một thuật ngữ xuất phát từ những show truyền hình của Flip Wilson trong thập niên 60, 70; hiện nay thường sử dụng trong một số lĩnh vực tin học như thiết kế trang web, chế bản in, v.v… ý nói những gì người dùng nhìn thấy ở giao diện sử dụng (trong thiết kế) cũng là những gì sẽ hiện lên nguyên bản trên thành phẩm. Câu này có thể dịch nôm là “bạn thấy gì thì sẽ được nấy” — ND.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net