Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rón rén nhẹ từng bước chân, Phác Xán Liệt cố gắng không đánh thức Ngô Thế Huân đang ngủ trên giường. Hắn yên lặng, ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú khi ngủ của y, trong lòng lại phiền muộn. 

Mấy ngày nay Ngô Thế Huân tâm trạng hoan hỉ, ngày ngày phấn khởi vì đứa bé trong bụng. Vậy còn Phác xán Liệt cảm giác như thế nào ?

Hắn á, hắn tất nhiên là hạnh phúc chứ. Lúc mới nghe tin y có hỉ mạch, hắn còn vui hơn cả khi hoàng hậu sinh thái tử. Hỏi vì sao hắn lại cảm thấy như vậy, hắn sẽ nói, là do hắn thật lòng yêu y.

Yêu y, hắn thừa nhận. Phác Xán Liệt tới bây giờ cũng đã hiểu được cái thứ cảm xúc lạ lùng mà Ngô Thế Huân đem tới cho bản thân hắn là gì. Một chút thương nhớ, một chút nặng lòng và cả một chút quan tâm nói gọn lại không phải chỉ là yêu thôi sao.

Nhưng mà, Phác Xán Liệt cũng phải nói, cho dù hắn yêu y nhiều như đến mấy, thì vương quyền của hắn, hắn vẫn sẽ đặt lên đầu. Hắn lo sợ lỡ đâu đứa trẻ là con trai, vậy mai sau có khi nào Ngô Thế Huân sẽ dùng đứa bé đó để lật đổ hắn và lên ngôi không ? Cứ cho rằng y yêu người cùng giới tính, nhưng y là nam nhân, nhất định sẽ có tham vọng với ngôi vị.

Phác Xán Liệt dù nói yêu y sâu đậm, vẫn là tới cuối cùng cũng không thể tin tưởng được y.

Đưa tay vuốt nhẹ nét mày của y, hắn thầm thì :

" Nếu như có một ngày ta có lỗi với ngươi, liệu ngươi có hết yêu ta, có căm ghét ta hay không ?

Tiếng thở dài của hắn vang lên, hòa lẫn vào trong đêm tối hiu quạnh, dưới ánh trăng ngà ngà càng khiến người khác thêm buồn bã.

...

Ngô Thế Huân khẽ nghiêng đầu nhìn bức vẽ của mình, trên môi lại nở nụ cười rạng rỡ. Y vẽ về tương lai mà y nghĩ tới, nơi ấy có con của y, có Phác Xán Liệt, có những khát vọng mà y luôn mòn mỏi mong chờ. Vuốt ve phần bụng dưới của mình, Ngô Thế Huân bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc đang đến gần hơn với bản thân y từng chút một.

" Ngô công tử, thuốc đã sắc xong rồi."

Cung nữ đặt bát thuốc bắc xuống, nhẹ nhàng nhắc nhở. Y ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua nét mặt cung nữ kia.

" Ngươi là ai ? Ta nhìn ngươi trông rất lạ."

" Nô tì là người bên cung hoàng hậu, lúc nãy vừa đi ngang qua thái y viện, cung nữ bên ấy lại đang bận bèn nhờ nô tì đưa thuốc tới."

" Vậy phiền ngươi rồi."

Thế Huân kề miệng tới bát thuốc, cố gắng một hơi uống hết sạch. Vị thuốc bắc chạm tới đầu lưỡi liền lan tỏa một vị đắng ngắt khác lạ. Đặt bát thuốc xuống, y khẽ mỉm cười.

" Vậy nô tì xin cáo lui."

Cung nữ kia bước ra ngoài, y cũng tiếp tục hoàn thành bức họa của mình. Hiện tại, y chỉ cần vẽ xong hài tử nhỏ bé là bức tranh có thể hoàn thiện rồi. Nghĩ đến đó, khóe môi y lại cong lên một lần nữa.

" Tiểu hài tử, bao giờ ta mới có thể gặp con ? Ta rất là mong đợi a."

Tiếp tục vỗ về cái bụng nhỏ của mình, trên khuôn mặt của Thế Huân có thể nhận ra bao sự yêu thương, quan tâm mà y dành cho đứa nhỏ chưa chào đời kia. Y cất gọn bức trang một cách cẩn thận, bước ra ngoài đi dạo theo như lời dặn của thái y.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net