Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết bởi: @kol.superstar

Lúc: 14:22 ngày 23/08/2014

Sách: rss://book/NHB9

* * *

Chương 06

Có tình địch!

Độ Khánh Thù đã từng gặp qua rất nhiều người có tính cách quái lạ nhưng chưa có ai khiến cậu phát điên như tên đại thiếu gia ngay trước mặt. Mặc dù Độ Khánh Thù đã nói hơn 100 lần: "Biện Bạch Hiền không có ở đây", nam nhân ngây ngốc kia vẫn một mực làm nũng: "Tôi muốn Bạch Bạch, gọi Bạch Bạch về cho tôi". Độ Khánh Thù chính vì thế mà bực dọc, quẳng Phác Xán Liệt cho Kim Chung Nhân dỗ dành. So với giữ trẻ mẫu giáo, kiếm tiền quan trọng hơn.

-Tôi muốn Bạch Bạch, gọi Bạch Bạch về cho tôi.

-Phác Xán Liệt, cậu nói đi nói lại cũng chỉ có câu đó, không cảm thấy nhàm chán hả?

-Tôi muốn Bạch Bạch, gọi Bạch Bạch về cho tôi.

-Thật muốn nói với cậu sự thật quá đi – Kim Chung Nhân lắc đầu, vỗ vai Phác Xán Liệt.

-Tôi muốn Bạch Bạch, gọi Bạch Bạch về cho tôi.

-Người ta đi gặp bạn trai rồi, đêm nay chưa chắc trở về đâu. Cậu còn chờ đợi cái gì, mau trở về nhà đi, đại thiếu gia.

Từng câu từng chữ Kim Chung Nhân nói ra tựa như tiếng sấm bên tai khiến Phác Xán Liệt trong giây lát thay đổi 180 độ. Khi nãy vẫn còn là một tên ngốc nói những lời vô nghĩa, Phác Xán Liệt bây giờ tựa như bọn giang hồ, túm lấy cổ áo Kim Chung Nhân, hung hăng trừng mắt, buộc hắn phải giải thích những lời vừa phát ngôn.

-Cậu vừa nói cái gì? Bạn trai? Bạch Bạch là của tôi đó!

-Phải, Ái Mẫn là của cậu, được chưa? – Kim Chung Nhân xoa dịu Phác Xán Liệt – Nhưng tôi vẫn nói, cậu nên về nhà đi. Mỗi năm, nam nhân kia sẽ trở về một lần. Mỗi lần Ái Mẫn đi gặp người đó, thường về rất muộn hoặc qua đêm bên ngoài.

-Tôi nói cậu biết, Bạch Bạch chỉ ngủ cùng với tôi. Không cho phép Bạch Bạch qua đêm cùng nam nhân khác – Phác Xán Liệt nắm lấy cổ áo Kim Chung Nhân, dùng lực xiết chặt khiến đối phương hô hấp ngày một khó khăn.

-Được rồi, được rồi, cậu muốn thế nào thì như thế đấy. Đừng nắm chặt như vậy, án mạng xảy ra thật đó.

Nhìn Kim Chung Nhân khó nhọc đáp lời, Phác Xán Liệt nhận thức bản thân có hơi quá đáng, dần buông tay ra. Ánh mắt tựa hồ bị ngọn lửa nóng giận đốt cháy, hắn không nói thêm lời nào, vội bỏ đi. Kim Chung Nhân nhìn theo hắn, thở dài: "Kẻ si tình biến hóa khôn lường, rốt cuộc cậu là trẻ con hay là đại nam nhân đây?".

Ra khỏi Khả Ái Hội, Phác Xán Liệt tựa mình vào bức tường cạnh cửa ra vào. Lời Kim Chung Nhân vừa nói làm trái tim hắn thắt lại. Xán Liệt và Bạch Hiền đã quen biết hơn một năm nhưng tình cảm của hắn dành cho cậu vốn không thể đo đếm bằng khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Câu chuyện của Bạch Hiền, Xán Liệt đã từng nghe qua, trái tim hắn đau như bị dao cắt khi biết Bạch Bạch phải chịu nhiều thống khổ đến như vậy. Làm nũng với Bạch Hiền, chạy loanh quanh Bạch Hiền, Xán Liệt cố tình làm như vậy để được Bạch Bạch yêu thương, cũng để cậu cảm nhận được bản thân mình đối với hắn quan trọng đến nhường nào; đưa Bạch Hiền trở về nhà, cho Bạch Hiền một giấc ngủ êm ái trong vòng tay ôn nhu của hắn, Xán Liệt cố tình làm như vậy để Bạch Bạch cảm nhận được cậu ta cũng có một gia đình, gia đình bé nhỏ có Xán Liệt. Thế nhưng, Bạch Hiền chưa từng nói yêu hắn, cũng chưa từng thừa nhận mối quan hệ của cả hai. Bạch Bạch của hắn cùng một nam nhân khác có tình cảm sâu sắc hơn đối với hắn sao? Phác Xán Liệt không muốn tin, một chút cũng không muốn.

Trong dòng người nhộn nhịp qua lại, Phác Xán Liệt chỉ thấy được Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền cùng nam nhân xa lạ đang ở trước mặt hắn đây, nói nói cười cười vui vẻ. Nam nhân ôn nhu xiết chặt Bạch Hiền, tình cảm của người đó dành cho Bạch Hiền chắc hẳn không thua kém hắn. Thế nhưng, Bạch Hiền là của hắn, không cho phép bất kì ai chạm vào Bạch Bạch, tuyệt đối không.

Xán Liệt hung hăng đi về phía hai người đang ôm nhau, mạnh mẽ kéo Bạch Hiền về vòng tay mình, trừng mắt nhìn người xa lạ không một chút thân thiện.

-X...X...Xán Liệt – Bạch Hiền ngập ngừng.

-Người này là Phác Xán Liệt ư?

Nam nhân đưa mắt về phía Xán Liệt rồi lại nhìn Bạch Hiền, chờ đợi câu trả lời từ cậu. Bạch Hiền không đáp lại hắn, chỉ gật đầu đồng tình.

-Đừng tùy tiện gọi tên tôi, cũng đừng tùy tiện ôm lấy Bạch Bạch của tôi.

-Bạch Hiền, em là của hắn sao?

Nam nhân quay đầu nhìn Bạch Hiền, mỉm cười ôn nhu, một lần nữa lắng nghe đáp án của cậu. Lần này, Bạch Hiền có chút do dự. Không phải cậu không muốn thừa nhận, cũng không phải cậu không yêu Xán Liệt, chỉ là... Bạch Hiền cảm thấy con người vấy bẩn của mình vốn không xứng với Xán Liệt, càng không muốn cản trở con đường tương lai xán lạn của người mình yêu. Cứ như thế, Bạch Hiền lạc vào vòng lẩn quẩn của chính mình, vô tình bỏ qua ánh mắt chờ mong của Xán Liệt đối với câu trả lời mà hắn mong đợi nhất.

-Làm sao đây, cậu bị ảo tưởng rồi – nam nhân lại mỉm cười, từng bước tiến lại gần Xán Liệt, vỗ vai hắn – Giới thiệu 1 chút nhé, tôi là Kris. Hãy nhớ kỹ tên tôi, bởi vì chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nam nhân mỉm cười, chào tạm biệt Bạch Hiền và Xán Liệt rồi đắc ý rời đi. Phác Xán Liệt nhìn theo bóng dáng nam nhân đang khuất dần, không nói một lời nào, chỉ thấy hốc mắt ngày một nóng hơn, cũng chẳng ý thức được nước mắt của hắn sớm chảy dài bên hai má khi Bạch Hiền không thừa nhận mối quan hệ của cả hai. Khác với Xán Liệt, Bạch Hiền có phần khẩn trương. Vươn tay lau nước mắt trên gương mặt anh tuấn của Xán Liệt, trái tim Bạch Hiền khẽ nhói, trong thâm tâm có chút hối hận vì vô tình làm nam nhân ngây ngốc này tổn thương. Cho đến khi Xán Liệt mạnh mẽ hất tay Bạch Hiền, không nói một lời nào, vội rời đi, cậu xác định mình thật sự đã hối hận tuyệt đối. Trái tim tựa như bong bóng xà phòng, từng chút từng chút vỡ tan trong không gian oi bức của đêm mùa hè khắc nghiệt. Xán Liệt đi rồi, nước mắt của Bạch Hiền cũng vô thức tuông rơi. Cảm giác như cả thế giới đã quay lưng lại với cậu, Bạch Hiền bây giờ chỉ còn lại một mình mà thôi.

Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lộc Hàm ở Ngô gia cũng đã được 1 tuần. Trong 1 tuần đó, Lộc Hàm phần nào có cái nhìn khác về thiếu niên ác ma đáng chết, Ngô Thế Huân.

Mỗi buổi sáng, Lộc Hàm mở mắt, một lần nữa nhận ra bản thân nằm trong vòng tay của thiếu niên ác ma, trái tim có đập loạn một chút, tâm tình cũng bối rối hơn. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau đó, cậu không ngại bảo vệ hình tượng băng giá đanh đá của mình, một cước đạp Ngô thiếu niên từ trên giường bay xuống sàn nhà không thương tiếc. Thế nhưng, Ngô Thế Huân không oán giận, cũng không tỏ thái độ cáu gắt. Hắn mỉm cười dịu dàng rồi bò lên giường, kéo Lộc Hàm vào lòng mình, ôn nhu vuốt ve cậu tựa như dỗ dành con mèo nhỏ đang xù lông. Thì thầm vào tai Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nói, hắn có cảm giác với cậu.

Như bao sinh viên khác, thiếu niên ác ma cũng phải đến trường, không thể quấn lấy Lộc Hàm 24/24 được. Tuy nhiên, cách 5 phút, Ngô Thế Huân lại gửi một tin nhắn cho Lộc Hàm. Không có việc gì làm, cảm thấy buồn ngủ, bị giảng viên mắng mỏ,... Tất cả những điều nhỏ nhặt này, Ngô Thế Huân đều chia sẻ với Lộc Hàm bằng những tin nhắn ngắn ngủn với nội dung hết sức cộc lốc. Đã có lúc Lộc Hàm muốn đập điện thoại vì không thể chịu được sự ồn ào của thiếu niên kia, thế nhưng, bản thân cậu lại quen với việc đọc những tin nhắn ngớ ngẩn ấy rồi tự mình tủm tỉm cười đầy thích thú. Và... Cũng có lúc, gương mặt xinh đẹp của Lộc Hàm ửng đỏ, trái tim có chút thổn thức bởi những câu từ cụt ngủn của Ngô Thế Huân, hắn thích cậu.

Lại nói về cuộc sống của Lộc Hàm ở Ngô gia, anh em họ Ngô vốn đã quen với sự có mặt của cậu trong ngôi nhà của họ. Ngô Thế Huân tưởng chừng mình là người đàn ông vừa lấy vợ, "cô dâu trẻ" Lộc Hàm mỗi ngày đều chăm lo việc nhà, đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa ăn cho hắn; Ngô Minh Duyên có thêm một người anh trai ôn nhu hơn Thế Huân ca gấp vạn lần, coi cô nhóc như bảo vật, hết mực nuông chiều. Công bằng mà nói, cuộc sống của Lộc Hàm ở Ngô gia cũng không tệ. Điểm duy nhất khiến cậu không hài lòng chính là Ngô Thế Huân luôn ở trước mặt em gái mình, cư nhiên thân mật với cậu một cách quá đáng. Những lúc như thế, Lộc Hàm chỉ muốn đánh chết Ngô Thế Huân. Dù hắn có thích cậu nhiều như thế nào đi chăng nữa, Lộc Hàm cũng mặc kệ. Nhất định phải đánh thiếu niên đáng ghét một trận nhớ đời mới có thể hả giận.

Tuy nhiên, Lộc Hàm cũng không phải không biết thiếu niên tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại là lão đại khét tiếng của Hàn thành. Cái tên Ngô Thế Huân vốn dọa chết người bởi những chiến tích đáng nể cũng như bản tính ác ma tồn tại trong thiếu niên. Lộc Hàm không phủ nhận Ngô Thế Huân lạnh lùng, cặp mắt u uất khiến người khác có chút tịch mịch khi nhìn trực diện, lại càng không phủ nhận mức độ bá đạo không ai sánh bằng của thiếu niên ác ma. Lộc Hàm cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi trông thấy đàn em của Ngô Thế Huân ra ra vào vào Ngô gia, cúi đầu tôn kính thiếu niên, một lòng một dạ nghe theo sự sắp xếp của hắn. Nếu nói đến khúc mắc, Lộc Hàm chỉ không hiểu tại sao Ngô Thế Huân khi ở cạnh cậu không những không trưng ra bộ mặt đáng sợ, ngược lại ôn nhu vuốt ve cậu, tựa như cậu là sủng vật của hắn vậy. Ngô Thế Huấn nói thích cậu, đó cũng chính là điều khiến Lộc Hàm trăn trở nhất.

Có những chuyện càng suy nghĩ càng thêm bối rối. Dù cố chấp vùng vẫy, một mực muốn thoát khỏi những cảm xúc hổn độn đang chi phối tâm tư của mình, bản thân cũng không cách nào thoát khỏi mê cung do chính mình tạo ra.

Lộc Hàm căn bản không muốn thừa nhận bản thân mong đợi tình yêu của Ngô Thế Huân, càng không muốn chính mình rơi vào lưới tình, tựa như Bạch Hiền, đau khổ, dằn vặt cũng chỉ vì tình yêu.

Thắt lưng thôi không còn đau nữa, Lộc Hàm cũng chẳng còn lí do ở lại Ngô gia. Trách nhiệm của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đã nhận đủ. Đã đến lúc trở về với thế giới của mình, Khả Ái Hội và đệ nhất mỹ nhân, Khả Hân.

Chàng trai tóc hồng và mùi hương Flora.

Nắng len lỏi vào từng nhánh lá cành cây, phát ra thứ ánh sáng chói mắt. Ngô Minh Duyên nhíu mày khó chịu, cả người đầy mồ hôi, nặng nhọc từng bước trở về nhà. Mỗi bước đi đều kèm theo vài câu trách móc: "Thế Huân ca, bây giờ là hè đó. Nghỉ hè cũng bắt em đi học phụ đạo sao, ca ca thật quá đáng".

Mấy ngày nay, ca ca có Khả Hân bên cạnh, tâm tình có vẻ rất tốt, đối xử với Ngô Minh Duyên cũng dịu dàng hơn. Tuy nhiên, Thế Huân ca vẫn một mực ép cô nhóc đi học phụ đạo trong kì nghỉ hè, tuyệt đối không cho phép Ngô Minh Duyên có thời gian nhàn rỗi làm những chuyện cô nhóc yêu thích. Có đôi lúc, Ngô Minh Duyên cảm thấy cuộc sống thật không công bằng. Tại sao Thế Huân ca có thể làm những chuyện anh ấy thích còn cô nhóc thì lại không thể? Thế nhưng, những lời này, Ngô Minh Duyên chỉ có thể độc thoại. Tính cách của Thế Huân ca, Ngô Minh Duyên hiểu rõ hơn bất kì ai. Thuận ca ca thì sống, nghịch ca ca thì chết. Ca ca vốn đáng sợ như vậy, Ngô Minh Duyên cũng chẳng dám than vãn nửa lời, đành ngoan ngoãn nghe theo ca ca, chăm chỉ học phụ đạo.

Thời tiết oi bức, lớp học lại quá buồn tẻ, Ngô Minh Duyên không tìm được một chút hứng thú cho việc học hành, đành lôi bản thảo tiểu thuyết đam mỹ của mình ra, chăm chỉ viết lách. Chỉ tiếc là thời gian trôi qua nhanh quá, Ngô Minh Duyên vẫn chưa hoàn thành chương đang viết dở, giờ học đã kết thúc. Dự định trở về nhà rồi viết nốt phần còn lại, Ngô Minh Duyên lại xui xẻo đánh rơi bóp tiền, tiểu thư khuê các trong phúc chốc trở thành kẻ vô sản không một xu dính túi. Cuộc đời thiếu nữ đen tối nhất chính là lúc này – cuốc bộ về nhà.

Hơi thở ngày một nặng trĩu, Ngô Minh Duyên mệt mỏi, hai chân cũng nhũn ra, cuối cùng cũng không chịu đựng được, liền ngồi bệch ven đường, rút điện thoại gọi cho ca ca.

-Ừm?

-Ca à, em thật sự sắp mệt chết rồi đây này. Ca đến ngã tư Apple đón em đi.

-Không có chân sao? Tự đi bộ về.

Ngô Minh Duyên chưa kịp trình bày hoàn cảnh thê thảm hiện tại, đầu giây bên kia đã ngắt kết nối. Cô nhóc uất nghẹn đến phát điên, chỉ muốn hét thật to cho hả giận. Tuy nhiên, Ngô thiếu nữ cũng giữ được bình tĩnh, vội tra số điện thoại của Lộc Hàm, khẩn trương gọi cho chị dâu tương lai.

-Anh nghe đây.

-Khả Hân à, em bị mất tiền, bây giờ phải đi bộ về nhà, mệt muốn điên luôn. Thế Huân ca chưa nghe em nói hết đã tắt máy rồi, còn bắt em phải tiếp tục đi bộ nữa, thật sự rất khổ sở đó!

Giọng nói của Ngô Minh Duyên có chút nghẹn ngào, tựa hồ đang trông đợi sự giúp đỡ cuối cùng từ phía Lộc Hàm. Ở đầu giây bên kia, Lộc Hàm lớn tiếng mắng mỏ Ngô Thế Huân vô trách nhiệm với em gái, Ngô Minh Duyên cảm nhận được sự che chở của Lộc Hàm, trong lòng cũng đỡ ấm ức. Vài giây sau đó, thanh âm lạnh lùng quen thuộc cất lên:

-Ngã tư Apple chứ gì, ở yên đó, ca đến đón em.

"Quả nhiên, Thế Huân ca dù bá đạo như thế nào đi chăng nữa, trước mặt Khả Hân liền trở nên ngoan ngoãn phi thường. Có Khả Hân hậu thuẫn, ca ca sẽ không dám bắt nạt mình nữa, nhất định như thế."

Mãi lo đắc ý với suy nghĩ trên, Ngô Minh Duyên vô thức cười ngây ngốc, đứng lên nhún nhảy không ngại ánh mắt kì thị của những người xung quanh. Thiếu nữ hồn nhiên (người điên =..=) khua tay múa chân, vô ý đụng phải một người đang đi đường. Mái tóc hồng nhạt rủ xuống, gương mặt không chút biểu cảm, chàng trai lạ mặt bất ngờ bị đụng phải chăm chăm vào Ngô Minh Duyên một lúc lâu khiến cô nhóc có một chút bối rối.

-Là mùi hương Flora ...

: Tên 1 loại nước hoa

END C6

_________________________________________________________________

http://ask.fm/ngocpham19032000

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net