CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian hạnh phúc ấy kéo dài lâu hơn nó tưởng. Dường như không có cuộc cãi nhau nào giữa 2 người, bởi anh không bao giờ làm gì khiến nó phải buồn cả. Anh không quan tâm đến bất cứ đứa con gái nào ngoài nó ra và luôn dành cho nó những yêu thương mà nó muốn và cần. Bạn bè bảo con trai như anh bây giờ hiếm lắm, nó tự hào tán thành, và cũng dành tình cảm cho anh nhiều như anh dành cho nó vậy.

Mọi chuyện cứ thể cho đến lúc nó hỏi anh 1 câu: 

- " Sao cậu thích mùa đông nhưng ghét trời mưa? "

Anh im lặng, và không hiểu sao, nó lại cảm thấy như có chuyện gì anh không muốn nói, nhưng vẫn cố vặn hỏi:

- " Sao thế? "

- " Vì mùa đông lạnh… mà trời mưa… "

- " Mưa cũng lạnh mà, nhưng nhìn mưa rơi đẹp lắm…! " – nó nói bâng quơ.

- " Ừ mưa lạnh nhưng... cậu muốn biết thật chứ? " - Anh cười buồn

- " Chuyện này tớ có nên biết không? " - nó hỏi.

- " Nếu cậu muốn thì tớ nói. Tớ cũng không muốn giấu cậu điều gì đâu. " - Anh nhìn nó, vẻ mặt buồn… như sắp khóc.

- " Ừ… Cậu nói đi " - nó cắn môi

- " Tớ ghét mưa… Bởi vào một ngày mưa… mối tình đầu của tớ đã rời xa tớ… "

Nó thả chiếc cốc nước đang uống dở xuống mặt đất, chiếc cốc vỡ toang. Hoảng hốt, nó ngơ ngác nhìn anh. Mối tình đầu? Không phải mối tình đầu của anh là nó sao?

- " Cô ấy… chia tay… cậu à? "

- " Không. Cô ấy mất vì… tai nạn "

Mắt nó bỗng đỏ hoe… Và họng nó như có gì chặn lại… 

- " Cậu… quen cô ấy lâu chưa? "

- " 3 năm... "– giọng anh nghẹn lại làm lòng nó đau lắm

Nó đưa mắt nhìn chỗ khác, để gió cuốn giọt nước mắt vừa rơi ra từ khoé mi của nó: 

- " Ừm…Tớ hỏi chuyện không nên hỏi rồi nhỉ? "

- " Cũng không hẳn… Bởi tớ cũng muốn kể cho cậu biết… Nhưng mỗi lần nhớ lại là tớ đau đầu khủng khiếp… Người con gái ấy mất trước mặt tớ mà tớ không làm được gì hết "

- " Ừ "- nó cố gắng thốt ra, bởi họng nó như đã nghẹn lại.

- " Và… cô ấy… rất giống cậu… "

Câu nói ấy làm nó sững sờ… Nước mắt cứ thi nhau mà tuôn ra. Nó nói, trong tiếng nấc:

- " Vậy… cậu thích tớ… vì tớ giống cô ấy sao?

- " ... " - Anh im lặng

- " Thật vậy à? "– nó cười nhạt.

- "Lúc đầu là thế… Tớ nhìn cậu mà như thấy cô ấy trước mặt tớ… Và… lúc tớ chấp nhận làm người yêu của cậu "

- " Cũng bởi vì tớ giống cô ấy à? " – nó ngắt câu anh

Anh khẽ gật đầu và nó có cảm giác như mọi thứ sụp đổ trước mặt…

- " Nhưng… cậu không giống cô ấy "

- " Ừ… Và tớ cũng không muốn làm bản sao của cô ấy đâu.  Sao cậu lại nói ra cơ chứ? Thà tớ không biết còn hơn - nó khóc nức nở

- " Tớ cũng thích cậu "

- " Ừ. Nhưng cậu thích bản sao của tớ trong cô ấy hơn chứ gì? "– nó hét lên, lấy tay lau nước mắt.

- " Có lẽ vậy... "

- " Cậu có biết cậu ích kỉ lắm không? Nếu lúc đầu không thích tớ… thì… đừng làm những hành động khiến tớ hiểu lầm như thế… Cậu…. Tớ ghét cậu lắm "

- " Tớ xin lỗi. Nhưng… tớ không muốn gạt cậu. Cậu là người con gái rất tốt, rất đáng yêu "

- " Tớ có cần cảm ơn vì lời khen ấy không? " – nó thẫn thờ nhìn anh.

- " Tớ quý cậu, Ji à. Nhưng không phải là thích… "

- " Ừ… Cậu quý tớ... Và thích một người giống tớ "

- " Ừ "

- " Ước gì… tớ đừng biết "

- " Trước sau gì tớ cũng sẽ nói cho cậu. Thật đấy "

- " Vậy à? Thế tớ cảm ơn cậu nhé! " - nói xong, nó bỏ đi thẳng, để anh ở lại với nhiều cảm xúc lẫn lộn và chính nó cũng thế

Về nhà, nó nằm lên giường, khóc nấc, nó không trách anh, à, cũng không hẳn là không trách, nhưng… nó trách bản thân nhiều hơn…

***

Phải làm sao đây nhỉ?Phải đối diện với anh như thế nào? Chả lẽ cố gắng mà cười à? Đâu phải tính cách nó, nó sẽ gắng gượng như vậy. Nói thế thôi, chứ nó đâu làm được.

Nếu quên một người dễ như thế, thì trên đời này chắc ai cũng dễ thích rồi dễ quên hết nhỉ? Nó với anh quen nhau gần nửa năm rồi. Đã trải qua bao kỉ niệm cùng nhau, nó nhớ nhất lúc hai đứa đi trên con đường lãng mạn cực, rồi mưa ập đến. Ơ… Sao nó ghét nhắc đến mưa quá… Cũng chính vì mưa mà anh thích nó. Nhưng thích bản sao của nó. Buồn cười thật. Nghe như phim tình cảm ý

Có lúc, nó nghĩ, thôi để anh thích bản sao của nó cũng được, miễn là được bên cạnh anh. Bởi anh đâu có lỗi… Chỉ tại anh thích cô gái đó quá thôi. Nhưng nếu vậy… thì nó giống ăn xin quá, cần anh bố thí tình cảm. Nó thấy nó ngốc quá

Chợt nhớ... Sao lúc ấy nó không để ý nhỉ…. Trời mưa hôm đó, nó thấy anh đứng lại, rồi ngẩng mặt lên trời, nhắm mắt. Nó phì cười vì thấy anh giống con nít. Rồi lúc sau, nó thấy mắt anh đo đỏ, nó hỏi thì anh bảo bụi bay vào mắt. Lí do đó mà nó cũng tin. Sao lúc ấy nó không nhận ra rằng... anh đang nhớ về người con gái đó cơ chứ

Nếu anh không nói thích nó vì nó giống cô gái ấy, thì có lẽ nó cũng sẽ chấp nhận bên anh. Nó vốn ngu si mà. Khoảng thời gian bên anh, nó hạnh phúc, nó vui vẻ. Anh chắc hẳn cũng chịu nhiều đau khổ lắm. Khi phải cố gắng thích một người… không phải người con gái anh yêu…

Trời mưa như trút nước. Màn đêm buông xuống, lặng như tờ. Nó nằm trên giường, ngẩng mặt nhìn ngoài kia. Từng hạt mưa nặng hạt đang rơi, tầm tã. Chả bao giờ nghĩ rằng mưa lại là một kỉ niệm buồn đối với anh và bây giờ có cả nó nữa. Nhắm mắt, nó cố gắng để đầu óc nghỉ ngơi một chút, nhưng hình ảnh anh lại hiện về. Với tay lấy tấm ảnh nó và anh chụp chung hôm Valentine, bỗng nó rơi nước mắt. Con người ấy ở bên nó, nhưng trái tim con người ấy thì sao?!

Liếc nhìn cái điện thoại di động để bên cạnh, nó chiếc điện thoại ấy rung lên. Chờ đợi một tin nhắn xin lỗi, rằng nãy giờ anh chỉ  đùa với nó thôi, không phải thật đâu, nhưng vẫn không có. Nó bỗng trông đợi chút tin tức gì từ anh... Sao nó thấy lo quá! Anh đang ở đâu, làm gì? Anh đừng im lặng như thế. Làm ơn đi... Một cái gì đó thôi, cũng được…

"Tít….tít... Nhận cuộc gọi đi… Cầm máy đi chứ " nó cầm cái điện thoại trong tay, run lên… Tiếng chờ điện thoại dài như vô tận... Bỗng nó sợ… Sợ cái gì ấy… khi không liên lạc được với anh như thế này. Ngần ngừ một lát, nó lấy vội cái áo khoác treo trên tường, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ lúc nãy nó bỏ anh đi. Trời đang mưa… nhưng nó không quan tâm. Chỉ cần nhìn thấy anh là được… Anh còn ở đó chứ?

Người nó như lặng đi khi thấy anh vẫn ngồi đấy. Anh cúi gằm mặt xuống, vẻ rũ rượi… Trông như một tên bất cần đời. Hình dáng anh lúc này trông cô độc và thật tội nghiệp như một người mất định hướng, không biết phải làm gì, đi về đâu. Nhìn anh như thế, lòng nó nhói và đau quá, không ngăn được nước mắt lại tuôn rơi, nó biết phải làm gì bây giờ?!

- " Này… Không thấy lạnh à? Đứng dậy đi chứ… mưa ướt hết rồi kìa… "

Anh từ từ ngẩng mặt lên, nước mưa làm tóc anh rũ xuống, khuôn mặt ướt đẫm…

- " Jiyeon à? "

- " Ừ là tớ đây. Một con nhóc thật ngốc, và cậu cũng thế. Sao lại vừa làm tớ đau lòng, vừa làm tớ lo lắng thế? – nó nói, nước mắt lại rơi lã chã.

- "Cậu... quay lại sao? "

- " Ừ "

- " Cậu tha thứ cho tớ à?"

- " Không hẳn "

Anh mỉm cười. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Tiếng mưa nhoè đi tất cả… Hình bóng anh... và nụ cười nhạt ấy. Để rồi… anh gục xuống…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC