[short fic Kiều Lan] Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tại quán Bar trong khách sạn tiếng nhạc ầm ĩ đến chói tai, người thì đang nhảy nhót theo nhạc, người thì ngồi tại quầy rượu uống lắc lư theo nhạc, cứ lắc lắc cho nỗi buồn bay đi, uống uống cho quên hết đau khổ..

Tại một bàn khuất trong quán

    Cô đang ngồi uống từng ly, hết rồi lại rót vào, miệng thì thầm nói như đang nguyền rủa ai đấy.

- "e có biết e ấu trĩ lắm không?"... xii ì.. thật là.. đúng tôi ấu trĩ, tôi iu a là tôi ngốc...

- "a mãi xem e là đứa e gái bé bỏng của a "... xiii ì.. tôi chả cần cái thứ tình cảm đó của a, tôi đã 23t rồi đó, tuổi mà ngày xưa ông bà ta đã có một bày con, thế mà a lại nói tôi bé bỗng, tôi ấu trĩ, nói tôi con nit, không hiểu tình iu là gì... a đúng là đố tồi mà- câu nói mà Cô nói a nặng nhất... a đúng là đồ tồi. .aaaaaaaaaa - Cô la lên trong tiếng nấc của rượu, và cũng chẳng có ai nghe thấy ngoài tiếng nhạc sập sình..- Cô cười khẩy, rồi lại rót rượu uống, cạn ly rồi lại nóc nguyên chai chẳng cần rót ra ly làm gì cho phức tạp.

   Bàn bên cạnh nghe tiếng la, dù nó hòa vào tiếng nhạc nhưng cũng đủ làm Chị chú ý, nãy giờ thấy Cô ngồi uống nóc rượu như nước lã, ngồi nói lèm bèm gì đó.. cũng đúng thôi chắc cũng đang thất tình như ai đó...- Chị khẽ nhếch miệng cười, rồi cũng nóc rượu trên ly. Chị lấy điện thoại gọi cho người đó.

 - Alo, bồ đang ở đâu?... bồ đang ở quán Bar sao, lại uống rượu nữa sao.. bồ thật là... - NH bắt máy và chợt nhận ra tiếng nhạc ầm ĩ bên kia, bắt đầu cáu, càu nhầu với cô bạn thân.

- Đến đây với mình đi được ko?- nghe tiếng nói khàn trầm vang lên, mặc cho là gì, cáu gắt, khó chịu, càu nhàu hay là gì cũng được, chỉ cần nghe giọng nói này mãi thôi.

- Mình đang kí một hợp đồng rất quan trọng với khách hàng, bồ đợi mình nha, xong việc mình sẽ qua liền.- nói xong NH vội tắt máy vì đi ra ngoài quá lâu, ko để khách hàng ngồi đợi thì sẽ hỏng mất hợp đồng lần này.

 Bồ.. tút tút... -Chị bực bội nhìn cái điện thoại rồi nói nói, lúc nào cũng công việc công viêc, mình là cái gì hả, mình chỉ muốn gặp bồ chút thôi mà, mình muốn nghe giọng nói của bồ, chị la lên rồi gục xuống bàn, đầu óc bắt đầu choáng váng. Bỗng Chị lại ngẩn đầu lên lấy cả chai rượu nóc liên hồi.

     Cô từ bàn bên kia nghe tiếng la hét, cũng chẳng màn quan tâm, thấy uống một mình cũng chẳng hứng thú, bèn sách chai rượu qua.

- Này Chị ! Chị cũng đang thất tình sao, chúng ta cũng hoàn cảnh đó.

- Uống đi! dzzoo nào - Cô vừa dứt câu, chẳng để Cô nói thêm câu nào, chị đã vội lên tiếng, nâng chai rượu lên cụng 1 phát rồi uống, chẳng cần quan tâm Cô có uống hay không, và mời Cô ngồi, hai người ngồi cùng 1 bàn uống rồi lại uống.

- Tôi biết Cô đang nguyền rủa cái ông a nào của Cô có đúng không? a ta thật ko có mắt Chị cứ cuối trầm xuống cái bàn mà uống cũng chẳng nhìn lấy mặt Cô một lần vì rượu đã ngấm quá nhiều.

- Ơ.. -Cô bỗng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chẳng quan tâm vì sao Chị ta lại biết. - Đúng a ta không xứng đáng mà là rất rất xứng đáng, bỗng cô cười khổ.

  Còn Chị thì đang nhớ cái con người kia đến phát điên đúng không? chúng ta đều vì một mục đích là iu mù quán. Nào nâng chai cho mục đích đó.

Chị thấy mắc cười vì câu nói của Cô " nâng chai" - Ok. nâng chai n.a...oooo.

Bỗng điện thoại Cô sáng lên.

....

- alo baby! - Cô nghe máy mà chẳng nhìn ai gọi tới, mà còn thấy gì đâu nữa mà nhìn.

- e đang ở đâu vậy? sao ồn áo quá vậy?, a sẽ tới ngay.- a lo lắng cho Cô chắc là bị mình làm tổn thương nên lại mượn rượu, sao lại ra nông nổi này chứ.

- a đang lo cho e đấy à, e cần quái gì lòng thương hại của a, có giỏi thì tìm ra e rồi đến đưa e về.- Cô nói trong giận , trong iu thương, và cũng trong mong đợi, a sẽ tìm ra Cô đưa Cô về như bao câu chuyện trên phim Hàn, - đúng là điên thật, chỉ là phim thôi, mình thì làm quái gì có nhiệm màu đó đến với mình.

    a lo lắng gọi hết người bạn của Cô mà a quen, nhưng họ đều không bit, bởi vì Cô đi du lịch cho thoải mái, nên chẳng nói với ai.

Cô cúp điện thoại rồi vớ cái điện thoại và thẻ khóa phòng khách sạn, bước đi loạng choạng, hết va người này thì lại va cánh cửa, đi đến phòng khách sạn, lúc thì đút thẻ vô ko đc, lúc thì nhầm phòng...

- Cô là ai ?- mở cửa ra thì thấy khó chịu với bộ dạng của Cô.

- Ôi lại nhầm phòng nữa sao? thành thật xin lỗi ông bà. her her..- Cô nhếch miệng rồi bỏ đi, ông bà kia thì lắc đầu đóng cửa thầm nghĩ giới trẻ bây giờ chẳng hiểu làm sao.

....

    Cuối cùng thì Cô cũng đút được cái thẻ kia vào, mở được cửa phòng, Cô chẳng mở điện, mà mở cũng chẳng để làm gì, bóng tối làm bạn với Cô từ rất lâu rồi, Cô bước tới chiếc giường nằm ình lên đó,quăng cái điện thoại và giỏ sách, rồi cởi bỏ những gì vướng bận trên người nằm thật thoải mái.

    Còn Chị khi Cô nghe điện thoại rồi đi thẳng một mạch ra khỏi quán Bar thì Chị gật gà gật gù ngồi nhâm nhi hết chai rượu xong cũng loạng choạng đi về khách sạn không lâu sau đó, chị chợp lấy cái điện thoại thì nó đã hết pin, Chị nghĩ chắc NH cũng chẳng tới vì giờ này cũng đã khuya quá rồi, và bước về phòng khách sạn, không biết bao nhiêu lần làm phiền bao cặp tình nhân và khách thuê phòng nơi đây.

...

 Xin lỗi a, đã làm phiền, a cứ vui vẻ tiếp đi.. cô ấy thật quyến rủ. hiii...- Chị nói trong men say, rồi lại bước tiếp về phòng mình, để lại những người kia đang tức điên với giấc ngủ ngon và nhiệm vụ của họ.

     Rồi Chị cũng tới phòng mình, nhìn lên số phòng thấy mờ mờ số với chữ lẫn lộn. "Chắc lần này đúng, ko nhầm nữa đâu. hiii" chưa kịp mở cửa thì cửa đã tự động mở luôn. Chị thầm nghĩ chắc nãy đi quên đóng cửa phòng. Trong phòng tối om, có ánh sáng của màn đêm, ánh sáng của sự cô đơn, Chị quăng giỏ sách rồi nằm lên giường bỗng có cái gì nằm trên đó, Chị đụng phải mặt ai đó ( tư thế lúc này là 1 người nằm ngửa ra, người kia nằm bên cạnh)

- Là bồ sao? bồ đến khi nào vậy?- Chị thì thào cứ tưởng là NH, nhìn thầy người trước mặt với cái áo phong phanh, thân hình quyến rủ, cùng với men rượu, mặt Chị đỏ lên.

 Cô thấy có người đang thì thào, chẳng đủ tỉnh táo để xem đó là ai .

- Ko phải là phim, mà là thật rồi sao?- Cô nói trong vô thức, thấy hơi thở của ai đó rất gần, vô tình Cô nhồm người lên thì đụng phải mặt Chị, hai bờ môi hờ bỗng gặp nhau.

     Bất ngờ Chị chẳng phản ứng kịp, mà nói đúng hơn là phản ứng thế nào nữa,Chị cứ tưởng Cô là NH, còn Cô cứ tưởng là a đã tìm ra Cô, thế rồi hai bờ môi cứ quấn lấy nhau, từng chiếc cút cũng mở ra, Cô ôm lấy tấm lưng của Chị (tuy là con gái nhưng tấm lưng ấy lại chắc), Chị trườn xuống hôn lên cổ Cô, đưa tay sờ soạn khắp đường cong, đôi môi căn mọng đi đến đâu để lại dấu vết đến đó, rồi lại trườn lên hôn vào đôi môi đang khẽ rung lên vì những khoái cảm chưa từng có, Chị đưa tay xuống vuốt ve từng thớ thịt trên người Cô rồi lại dừng ngay nơi ẩm ướt đó, nhẹ nhàng nhẹ nhàng. Cô nấc lên từng tiếng khẽ chau mày lại, những cảm xúc dâng tràn trong cơ thể khó tả, Chị hôn nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, đôi mày khẽ giãn ra.

.....

 iu e, iu e nhiều lắm. -Chị thều thào bên tai Cô nhưng mắt thì vẫn nhắm nghiền lại vì rượu, vì hạnh phúc, rồi đưa tay rút ra một chiếc nhẫn đeo vào tay Cô, chiếc nhẫn đã từ lâu Chị muốn đeo nó cho Cô.

  Cô nghe tiếng thì thào bên tai thì mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ, nghe thì thào bên tai Cô cũng chẳng phân biệt được giọng nam hay nữ, và vì cũng quá mệt Cô chẳng nhận thức được điều gì xảy ra cứ vẫn nghĩ là a.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau.

    Chị nhăn mặt vì ánh sáng chiếu vào phòng, và vì hôm qua uống quá nhiều rượu, chưa kịp hoàn hồn thì quay qua Chị thấy có người nằm bên cạnh, Chị giật mình nhảy cẩn lên, hết sức lấy lại bình tĩnh thay vì la toán lên, thấy người mình trống trơn. Cùng lúc đó Cô cũng cựa mình và thấy gì đó vắng vẻ trên người mở mắt thì thấy Chị đang ôm đồ, mắt chữ O miệng chữ A.

...aaaaaaaaaaaaaa - cả hai cùng hét lên. Chị vội chạy ngay vô bathroom trấn tỉnh lại, thay đồ... thì ra đêm qua là thật không phải mình nằm mơ, chị vỗ trán tự trách mình đã làm gì vậy nè.

    Mình đang làm cái quái gì thế này? tại sao Cô gái kia lại ở phòng mình? tại sao đêm qua lại...??? - rất rất nhiều câu hỏi đặt ra mà chẳng có câu trả lời.

      Còn Cô la lên một hồi, Cô cũng lấy lại bình tỉnh, nhìn lên bàn thấy thẻ khóa phòng thì ra tối qua Cô nhầm phòng, cầm nhầm thẻ khỏa phòng của người kia, Cô ngồi dạy thì bỗng thấy đau ở dưới, nhìn lên trên giường Cô khẻ rơi một giọt nước mắt, thay đồ và nhớ lại tối qua, là Cô tự tưởng tượng là a, là do Cô đã.... lặng lẽ đi ra khỏi phòng về phòng mình, thu xếp đồ đạc trả phòng và quay về nhà. Cô đi không hề oán trách người kia, là do Cô tự tưởng tượng, nhưng bỗng thấy mình tại sao lại điên đến thế ngay cả mặt Chị ấy còn ko nhớ rõ, tối qua uống nhiều quá mà chẳng nhìn thấy mặt chị ta một lần, sáng nay cũng thế mái tóc che mất thấy dáng vấp vội vã, như có lỗi chạy nhanh vào bathroom làm Cô khẻ nhếch môi.

- Mình điên thật mất đi cái quý giá nhất mà chẳng hề bít mặt người kia, chỉ nhớ loáng thoáng cái dáng vấp rất cao, hơi ốm, và có chút men men, ngay cả cái tên cũng ko bit. - Cô cố nhớ lại hình ảnh về Chị và tự trách bản thân đã không biết kiềm chế.

       Sau khi trấn tỉnh xong, Chị sợ ra phải đối diện với Cô, " Thôi đã làm thì phải chịu vậy?"- Chị mở cửa bước ra định nói với Cô điều gì thì thấy phòng trống hươ. - Ơ, Cô ấy đâu rồi? - Chị ngạc nhiên khi Cô ấy đi và không nói điều gì? cũng ko.... nhìn lên giường Chị ngạc nhiên vô cùng rồi lại ngồi thừ ra đó, trách bản thân đã làm một người tổn thương.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

7 năm sau............

    Từ cái ngày ấy xảy ra, cả hai đã sống cuộc sống của riêng mình, có những hối hận, nhưng cũng chính vì nó cũng có những thay đổi, sống có trách nhiệm với bản thân mình hơn.

    Hôm đó, Chị trở về nhà , vừa cắm sạc điện thoại thì tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên quá trời, là của NH, vì đêm đó điện thoại chị hết pin nên NH gọi mãi mà chẳng được, chẳng biết Chị ở nơi nào mà đến.

- Thì ra bồ cũng ko bỏ rơi mình?- Chị cười khổ.

   Từ ngày đó Chị giấu tình cảm của mình dành cho NH xem NH như người bạn thân, âm thầm bên cạnh chăm sóc, và chia sẽ, lặng nhìn những bước đi của NH. Bắt đầu tiếp quản công ty, tính tình có lẽ trầm lặng xuống và lạnh lùng hơn.

....

    NH lúc đầu thấy hơi lạ vì cô bạn của mình bỗng nhiên thay đổi không còn là con người hay nói, hay chọc ghẹo mình, hay làm trò hề cho mình xem nữa.

    Chị vẫn iu NH vẫn ở bên cạnh nhưng tại sao cách quan tâm, cách iu của Chị lại thay đổi, chính chị cũng ko nhận ra điều đó. Chị trở nên lành lùng đến khó tả.

- Hôm nay đi ăn với mình nhé? - NH nhắn tin cho chị.

- ok. - chị reply cũng rất lạnh lùng, nhưng chị vui lắm, một người suốt ngày bận rộn với công việc mà nói khác đi là người của công việc bỗng nhiên hôm nay lại có nhã hứng rủ chị đi ăn.

30ph sau.................

- Mình tới rồi bồ ra đi.- NH đến đón chị tại công ty.

Chị đã đứng đợi ở sãnh từ lâu rồi, thấy chiếc xe chị bỗng mỉm cười, rồi bước ra.

- Bồ có phép biến hóa hay sao vậy?- NH nói mà cử chỉ chọc ghẹo chị vì tin nhắn vừa mới gửi thì chị đã xuất hiện.

- Mình đi thôi! - chị leo lên xe, rồi mỉm cười.

- Này bồ ko thể cười tươi hơn chút được sao? suốt ngày chau mày lại nhìn đáng ghét thật.- NH ghẹo chị.

- Hề hề - chị quay qua cười trừ, rồi làm mặt phụng phịu.

- Bồ thật là...- NH nói

     Cả hai cũng dừng xe trước nhà hàng, cả hai bước vào trong, và gọi đồ ăn ra.

- Cho tôi 2 phần beafsteak, it phô mai nhé.- Chị và NH cùng kêu, rồi cả hai nhìn nhau cười.

- Lâu lắm rồi chúng ta đi ăn cùng nhau thế này, mà lại vẫn kêu cùng món nhỉ. - Chị nói

- Thế sau này ngày nào mình cũng đi ăn như thế này nhé.- NH lên tiếng, vì cô biết cô dành quá nhiều time cho công việc, quên cả mọi thứ xung quanh, Chị nghe vậy thì mừng lắm, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt.

- Bồ hứa đấy nhé. - chị nói, mỗi cử chỉ quan tâm của NH đều làm chị happy, ngày bỗng nhiên iu đời hơn.

....

      Thức ăn được đem ra, mỗi phần beafsteak được đưa lên bàn. Chị nhìn chăm chú cô bồi bàn, thấy có cảm giác gì đó quen quen lạ thường, cho đến khi cô ấy vào bên trong. NH lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt mà chị cũng ko để ý, sực chị quay lại hiện thực.

- Bồ nhìn ngta gì mà kỹ thế, để ý đến ngta rồi sao?- NH lên tiếng

- Có người mình để ý rất kỹ nhưng chẳng để ý tới mình? - chị bỗng hoàn hồn rồi lên tiếng.

- ......- không gian im lặng trong vài giây, NH như hiểu ra từ lâu nhưng lại cố né tránh. cô biết cô vùi lắp bản thân vào công việc chẳng có time để hẹn hò, những giây phút quan tâm như bao cặp tình nhân khác, cô sợ đến với nhau mà chẳng có time dành cho nhau thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu, nên đành giữ mối quan hệ này ở mức tình bạn thì tốt hơn, tình cảm cô dành cho chị ko đủ lớn như chị dành cho cô.

- e hèm - chị hắn giọng như làm xóa đi không gian im lặng.

 Thật ra cô bồi bàn lúc nãy trông thấy gì đó quen quen mà mình không nhớ. thôi ăn tiếp rồi mình về công ty giải quyết đống hồ sơ. -Chị lên tiếng giải thích.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.....

...

   Đúng! cô bồi bàn đó là Cô thật, từ sau ngày ấy, Cô đã vừa học vừa làm, Cô chẳng biết học nhiều vậy để làm gì, mỗi bằng cấp Cô học đều thuộc một lĩnh vực khác nhau, nhưng Cô chưa bao giờ áp dụng nó vào cuộc sống, học là một chuyện nhưng chưa lấy bằng để đi xin việc làm, Cô thích tự do, ko thích gò bó trong khuôn khổ của công sở, hết đi làm thêm nhà hàng, khách sạn, làm tất cả những gì có thể kiếm ra tiền, cũng chẳng biết kiếm nhiều tiền để làm gì, Cô cũng đâu có thiếu. Có lẽ vì để vùi lắp vào công việc để Cô ko còn time nghĩ tới a, Cô học nhiều như vậy chắc cũng tìm thử học có thứ gì mà làm a phải từ bỏ nơi này để đi du học kiếm 1 tấm bằng danh giá.

...

- " Này nhóc ngày kia a sẽ sang Pháp du học, e có ra sân bay tiễn a ko nhóc?"- a nói.

- a đi rồi sao nhanh vậy? - tim Cô thắt lại khi nghe a nói sẽ đi, điều mà Cô sợ nhất, sợ phải xa a, sợ phải không nhìn thấy a hằng ngày nữa, sợ không còn nhìn nụ cười của a nữa.

- ...uhm.. !!! - a trả lời một cách ngây thơ.

     Từ lâu a chỉ xem Cô như một đứa e gái, và việc sắp phải đi xa và thông báo cho đứa e gái này cũng bình thường, giống như thông báo với tất cả người thân quen mà thôi, a đâu để ý đến cảm nhận của Cô thế nào.

- oh.... chắc e.. sẽ.. rất nhớ a !- Giọng Cô rung rung.

 Chẳng hiểu sao tim Cô đau rất đau, mà miệng lại thốt ra những lời nói đó.

- uh ! chắc chắn rồi và a cũng sẽ rất nhớ mọi người ! - a trả lời nhưng ko hiểu hàm ý câu nói của Cô.

- Ko.. a thật đúng là đồ ngốc... tại sao a đi như vậy, a có thể ở đây học mà, sao nhất thiết lại đi đi đến cái nơi đáng ghét đó chứ, ở đây ko tốt sao, có biết bao nhiêu bạn bè, người yêu thương a.... và e.. e yêu a... đồ ngốc.. a ko hiểu hay cố tình ko hiểu...- Cô khóc nấc lên, nói một mạch những lời nói chất chứa trong lòng bấy lâu nay, dồn nén và đến lúc phải nổ tung.

    Này nhóc ! e đang nói cái gì vậy hả? - a nổi cấu lên, bởi vì trong lòng a cũng đang bất ngờ với đứa e gái bé nhỏ này, " chài, nó iu mình sao? sao lại vậy ko thể nào? nhóc à, a ko thể, a chỉ xem e như e gái và chưa bao giờ ... đây chỉ là tình iu chớp nhoáng trong lứa tuổi của e thôi, rồi nó sẽ trôi qua nhanh chóng". a đã nghĩ như thế để tự trấn an mình, bởi lẽ a biết trong a ko chỉ có tình cảm a trai dành cho đứa e gái, nó còn nhích hơn một chút nhưng a ko muốn tiến xa hơn, khi trong a ko có gì cả, sự nghiệp thì chưa tới đâu.

    khi nghe a nói Cô bỗng giật mình, a sợ a giận. - e.. e xin lỗi , e biết a chỉ xem e như đứa e gái ko hơn ko kém, nhưng e ko muốn làm e của a mãi,.. nếu như lần này ko nói ra e sẽ ko có cơ hội để no...o.

     Chưa kịp nói dứt lời thì a đã lấy tay chặn môi Cô lại. - Nhóc này, e có biết suy nghĩ của e thật ấu trĩ hay ko? e có biết tình iu là gì ko? ko phải nói ra là sẽ iu đâu.. e còn quá nhỏ để hiểu về tình iu đó nhóc à!

....

   Đúng e con nít, giờ đã mấy năm trôi qua rồi, e có còn là con nit nữa ko a, chắc giờ này a đang hạnh phúc bên một cô gái Tây nào đó cũng nên. Cô ngồi vào một góc trong nhà hàng vì ít khách, nhớ về kỷ niệm a với cô. Sau ngày ấy xảy ra, Cô cũng ko đến tiễn a ra sân bay, chỉ nhắn vẻn vẹn 1 câu :" chúc a thành công". rồi một giọt nước mắt lăn xuống. Cô trôn giấu tất cả vào quá khứ, bắt đầu cuộc sống ko có a, ko còn nhìn thấy a. Cô lao vào cuộc sống bận rộn, cuộc sống chỉ có công việc, tiếp xúc với nhiều người mới làm Cô bớt cô đơn trống trải. Cô mân mê cái chiếc nhẫn Cô đeo nó trên cổ, chẳng hiểu vì sao Cô lại giữ và đeo nó như thế, mà nó có phải dành cho Cô đâu, thôi thì cứ coi nó như là vật minh chứng một lần lên xe hoa vậy.

      Cô khẻ mỉm cười vì ý nghĩ điên rồ của mình, lên xe hoa với người xa lạ, người trao mình chiếc nhẫn nhưng lại ko nhớ nổi cái mặt mũi thế nào, người chồng đầu tiên của mình như thế này sao. - Cô cười khổ.

    Chị làm về thấy bỗng nhiên muốn uống gì đó, nhưng lại một mình, chị muốn gọi cho NH nhưng lại sợ làm phiền, tấp vào quán bên đường chị gọi một ly cafe nhanh mang ra xe.

- Cho tôi một ly cafe mang về nhé.- chị vừa nói vừa lấy ví trong giỏ sách ra.

- Của Chị đây. - Cô phục vụ nói.

    Chị ngước lên thì ngạc nhiên.Chẳng phải lúc chiều cô làm trong nhà hàng, giờ này lại đứng bán cafe, chẳng lẽ cô ấy phân thân, à ko chắc sinh đôi.- chị trấn tĩnh.

- Chị gì ơi, của chị đây.- Cô nói lớn hơn một tý làm chị đang phân tâm quay về.

à à... xin lỗi... tiền của Cô đây.- Chị đưa tiền rồi ra xe, thôi suy nghĩ.

    Cô nhìn dáng chị đi khuất thì lầm bầm. chẳng lẽ mình đẹp vậy sao? sao chị ta lại ngớ người ra như thế. - Cô đập trán mình một cái, bớt mơ tưởng đi Hà ơi, Cô nhếch miệng.

...............................................................................................................

Vài hôm sau

- Hà bên công ty KL group có tuyển nhân viên, bồ có muốn qua đó dự tuyển ko? mình thấy bồ kì lắm nha, học thì nhiều mà chẳng bao giờ đi xin việc, toàn làm mấy công việc vớ va vớ vẩn này. mình mà là bồ thì giờ mình đã thăng chức vèo vèo rồi đó.- cô bạn thân đang huyên thuyên.

- bồ thích thì cứ nộp vào, mình ko có hứng.- HaT trả lời cách lạnh lùng

....

   chẳng lạ gì với tính cách của bạn mình, rồi cũng bỏ qua, cô bạn thân âm thầm nộp hồ sơ vào.

Vài tuần sau

   Có điện thoại Hà ơi, cô bạn cùng phòng đưa điện thoại cho Cô. Cô lằn nhằn cái gì đó, có ngày nghỉ mà cũng ko đc yên.

- Thôi nàng ơi, ngày nghỉ của nàng chứ có ngày nghỉ của người ta đâu, nghe máy đi nè.- Cô bạn đưa máy cho Cô.

- Alo.- HaT giọng còn ngái ngủ.

- Có phải Cô Tăng Thành Hà đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lan