CHAPTER 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SULLI’s POV

Tại sao cậu vẫn không chịu quên tớ đi?

Tớ không còn là một con người tốt đẹp khi ở bên cậu nữa, sao cậu lại sống trong những kí ức ‘đau buồn’ đấy mãi chứ? Bên cạnh cậu còn rất nhiều người cần cậu và tớ cũng nghĩ cậu có thể được sống hạnh phúc bên người đó mà.

Đúng, sẽ không sao nếu như cậu có một tình yêu mới, một tình yêu mà KHÔNG CÓ tớ. . .

Tớ sẽ thật long chúc cậu hạnh phúc với nụ cười nở trên môi, nhưng tớ sợ…

Và tại sao tớ lại thấy cậu cứ lẩn quẩn quanh tớ? Ngay cả khi tớ ngủ, cậu ảnh hưởng với tớ quá nhiều, mùi hương của cậu, nụ cười của cậu, tất cả… Vì chúng mà tớ chẳng tìm được tình yêu mới được.

Vào lúc cuối như thế này, tớ sắp quên được cậu rồi, tại sao cậu lại cứ xuất hiện trước mặt tớ. Cậu muốn ở bên tớ? Chẳng phải tớ là đứa khốn nạn đã bỏ cậu đi trước tiên sao? Tớ đã nghe cậu khóc khi tớ rời xa khỏi cậu. . . Tớ chẳng còn là chỗ dựa của cậu nữa đâu. Quên tớ đi . . .

END SULLI’s POV

Những tia nắng sáng sớm chiếu rọi vào khuôn mặt thiên thần của Krystal, nhìn cô hiện giờ như một bức tranh hoàn mỹ do thiên nhiên tạo ra. Cựa mình thức dậy, tối qua hẳn cô cũng đã rất hạnh phúc vì có Sulli – người cô luôn yêu thương bên cạnh mình, điều cô nghĩ tới tiếp là không biết hôm qua cô và cô ấy đã làm gì rồi!?! Vì quá say nên cô chẳng còn nhớ gì cả ngoài việc tối qua Sulli đã bên cô.

Nhưng khi quay sang phía bên kia giường thì cô bỗng không thấy Sulli đâu. Chẳng lẽ tối qua chỉ là mơ? Chỉ mơ thôi sao?... Bật người dậy, cô nghe thấy tiếng nước xả trong phòng tắm. Đúng, hẳn là Sulli rồi chứ không lẽ ma. Khi nghĩ đến điều này Krystal bỗng nở nụ cười thật tươi, còn gì sung sướng bằng tối qua chẳng phải mơ chứ.

*CẠCH* Tiếng cửa mở một cách dứt khoát, bước ra là một người con gái với mái tóc ước đẫm, mặc áo sơ mi và quần jean kiểu rách, tay thì đang bận dùng khăn lau đi mái tóc ướt.

“Thức rồi à?” – Sulli lạnh lùng hỏi

“Ừm” – Nhưng có lẽ Krystal không nhận ra Sulli có gì lạ, cô vẫn cười tươi, giờ chắc hẳn trong đầu cô chỉ biết tối qua không phải là mơ thôi. Cô bỗng bật dậy, tiến thẳng đến Sulli và ôm cô ấy.

“. . .” – Sulli khựng lại, chẳng nói gì.

“Hôm qua cậu nói là thật phải không?” – Krystal thì thầm vào tai Sulli

“…Không.”

“Huh? Cậu nói gì cơ?” – Krystal khẽ nhăn mặt với câu trả lời ngắn gọn vừa thoát ra từ miệng Sulli.

“Tôi nói là đêm qua tôi nói dối đó.” – Sulli giật mạnh mình ra khỏi vòng tay của Krystal, bây giờ người phải khựng người lại chính là Krystal.

“Cậu đùa phải không?” – Cô nắm lấy tay của Sulli, nhưng không, cô chưa kịp nắm thì bàn tay ấy đã tránh khỏi tay cô rồi.

SULLI’s POV

“Tôi không đùa, nghe cho kĩ đây...” – Tôi nói với nụ cười và khuôn mặt chế giễu của mình – “Đêm qua những lời của tôi nói chỉ là nói dối thôi, cô tin những lời đó sao? Tôi ở bên cô vì tôi chỉ tò mò là cái thứ tình yêu ‘quái quỷ’ này ra làm sao thôi. Cô nghĩ tôi muốn ở bên cô thật à? Cô cũng biết mà, lúc mới vào nhóm tôi chỉ đi theo cô để chúng ta đều nổi thôi, chứ chẳng có ý gì cả. Cô thật sự ngốc lắm đó.” – Từng câu tôi nói ra cứ như hàng ngàn cây kim đâm vào tim tôi. Tôi sợ… Tôi đã tập những lời này biết bao nhiêu lần từ khi cái tin đồn tôi hẹn hò với Choiza oppa xuất hiện nhưng chưa xác nhận rồi. Tôi không muốn cậu ấy đau lòng nhưng tôi cứ nghĩ chỉ có cách này mới làm cậu ấy quên đi tôi thôi, mặc dù nó sẽ làm cậu ấy hận tôi nhiều hơn nữa. Có ai nghĩ là nếu như thế này thì trong tương lai tôi mà quay lại f(x) thì sao nói chuyện với cậu ấy đây? Hay là không nhìn nhau hay đùa giỡn với nhau nữa? Như thế chắc chắn f(fans) sẽ biết là có chuyện gì đó, dù sao trước đó giờ tôi cũng cứ dính lấy cậu ấy…

“Vậy còn chuyện tồi qua thì sao?” – Cố ấy ngồi bệt xuống giường, mắt bây giờ đã đỏ và nước mắt cũng đã lăn trên khuôn mặt thiên thần đó. Khốn nạn, tôi thật khốn nạn!

Tôi biết, cô ấy cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua đâu, vì hôm qua cũng đã say khướt rồi mà.

“Chuyện hôm qua? Thì là tôi được nếm ‘hương vị’ của cô một lần nữa thôi.” – Tôi nói với cái cười nửa miệng. Thôi rồi, giờ cô ấy đã bắt đầu khóc lớn lên rồi. Tôi làm sao đây? Bỏ đi? Hay đứng đây nhìn cô ấy với vẻ mặt khinh bỉ này của tôi? Và tôi cho cách tốt nhất là bỏ đi…

END SULLI’s POV

Sau khi Sulli rời đi. Krystal khóc càng ngày càng to, cô tự hỏi rằng, cô đã làm gì sai sao? Cô đã từng sợ cô sẽ mất Sulli, nhưng bây giờ thì cô đã mất cô ấy thật rồi. Và vừa lúc nảy, Sulli đã làm cái vẻ mặt mà cô chưa từng thấy đó, thật sự lòng cô rất đau. Tại sao ư? Vì cô ấy đã chiếm một phần lớn trong trái tim cô. Cô đã từng rất yêu cô ấy nhưng giờ chỉ nhận được những câu nói cay đắng, nào là chỉ muốn biết thứ tình yêu này là gì, với chẳng là nói cô bệnh hoạn này nọ. . . Sau hôm nay cô sẽ sống sao đây? Vừa tối qua đã biết bao nhiêu hành động quan tâm mà cô ấy dành cho cô, mới mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua, nó đã làm cô đau như thế nào? . . .

Krystal chìm vào một khối suy nghĩ mơ màng, cô càng ngày càng khóc to lên. Nhưng cô đâu hay? Có một người đang âm thầm nghe tiếng cô khóc phía bên kia cửa, và khuôn mặt người đó cũng đã đẫm thứ nước gọi là nước mắt. . .

.

.

.

Từng ngày trôi qua đối với Krystal như là từng ngày cô sống trong địa ngục, lạnh lẽo, âm u… Jessica cũng đã điện thoại an ủi cô nhiều lần nhưng những thứ đó vẫn không xóa được hình ảnh của Sulli trong đầu cô. Cô không muốn dày vò bản thân mình như thế này nữa, cô muốn quên, nhưng càng quên thì cái hình ảnh của Sulli lại khắc sâu vào trong tâm trí cô . . .

KRYSTAL’s POV

Ngày qua ngày, nước mắt của tôi cũng dần cạn khô, tôi biết chứ! Tôi không nên vì cái con người khốn nạn ấy mà hành hạ bản thân mình như thế này. Cậu ấy đến bên tôi vì chỉ muốn lợi dụng tôi thôi. Phải… Chỉ là LỢI DỤNG thôi tôi. Nhưng cậu ấy bước vào trái tim và tâm trí tôi quá nhiều rồi. Đến cả ngủ cũng mơ đến cậu ấy, khi thức dậy thì lại hoang tưởng đêm qua cậu ấy ở cùng với tôi, đi đâu, làm gì tôi cũng nhớ đến cậu ấy? Tôi bị sao thế này? Chẳng phải cậu ấy là người bỏ tôi đi trước sao? Thật là… tên khốn nạn mà.

Tôi muốn quên, và một lần nữa tôi lại tìm đến rượu, chẳng phải ai cũng nói rượu là thứ giúp người khác quên đi tình yêu hay làm phai mờ nhạt đi tất cả sao? Và đêm ấy Jessica unnie đã đi cũng với tôi, chắc hẳn ai cũng biết chị ấy có tửu lượng rất ‘vĩ đại’ nhỉ? Chuẩn rồi, đêm ấy tôi say mềm mà chẳn hề hấn gì đến chị ấy.

“Chị đã từng như em chưa?” – Tôi hỏi chị ấy trong khi mơ màng lắc nhẹ ly rượu trước mặt.

“Chưa. Em say rồi, về thôi SooJung...” – Chị ấy nói nhìn tôi với ánh mắt thương xót. Hẳn chị ấy không được vui khi thấy cái hình ảnh tàn tạ này của tôi.

“Em không muốn về, về rồi thì cũng chẳng biết làm gì đấy thôi.” – Tôi giở cái giọng say mè ra.

“May là dạo này đám paparazzi ít đấy. Về nhanh kẻo lại bị thấy.” – Bất kể tôi nói thế nào chị ấy vẫn kéo tôi về nhà. Khi trên xe, chị ấy cứ lảm nhảm cái gì đấy. Tôi chỉ nghe thoang thoáng là f(x) này nọ, SNSD này kia. . .

.

.

.

Chị ấy dìu tôi đến giường, rồi nhìn tôi. Tôi biết mà, Jessica, chị ấy không muốn tôi như thế này, và khi nghĩ đến điều đó, nước mắt tôi lại tuôn ra. Tuôn ra một phần vì chị ấy, phần còn lại thì… tôi không muốn nhắc đến.

Tôi khóc, khóc không lớn, nhưng đủ để chị ấy khóc theo, chị ấy ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi chẳng nói gì cả mà chỉ biết khóc.

“Quên đi… Có nhiều người cần em hơn mà” – Jessica unnie vuốt ve lưng tôi.

“Em biết nhưng… Cậu ấy ảnh hưởng đến em rất nhiều…” – Tôi khóc càng ngày càng lớn hơn.

“SooJungie mạnh mẽ của chị đâu rồi..?”

“Em nghĩ là không còn nữa đâu” – Tôi cười nhạt

“Không, chị cá là ngày mai em sẽ mạnh mẽ hơn hôm nay rất nhiều.”

“I don’t know…”

“Chị nói mà… ”

. . .

Và đêm ấy chị ấy ngủ với tôi, Jessica unnie cứ như mẹ vậy, những lúc tôi buồn đều an ủi hay cỗ vũ cho tôi mạnh mẽ thêm. Tôi yêu chị ấy rất nhiều, và tôi cũng không muốn chị ấy cứ buồn vì tôi mãi như vậy được.

“Tôi không đùa, nghe cho kĩ đây...” – Tôi nói với nụ cười và khuôn mặt chế giễu của mình – “Đêm qua những lời của tôi nói chỉ là nói dối thôi, cô tin những lời đó sao? Tôi ở bên cô vì tôi chỉ tò mò là cái thứ tình yêu ‘quái quỷ’ này ra làm sao thôi. Cô nghĩ tôi muốn ở bên cô thật à? Cô cũng biết mà, lúc mới vào nhóm tôi chỉ đi theo cô để chúng ta đều nổi thôi, chứ chẳng có ý gì cả. Cô thật sự ngốc lắm đó.” – Và câu nói của Sulli lại hiện lên trong đầu tôi, kèm theo cái nụ cười ấy.

Đúng vậy, lúc trước tôi đã ngu ngốc đến vậy sao? Tôi yêu cậu ấy nhưng cậu ấy chẳng yêu tôi, tôi như một con ngốc vậy. Giờ thì nghĩ lại cậu ấy chẳng là gì của tôi cả. Tôi sẽ quên cậu ấy. Tôi sẽ quên đứa bỏ đi tôi một cách hèn hạ như vậy, chắc rồi, có ai mà đi thương nhớ nuối tiếc cái con người bỏ mình đi. Tôi sẽ quên cậu, Choi Jin Ri . . .

END KRYSTAL’s POV

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net