[Thiên Trường Địa Cửu]2.Xuân Mộ ƯớcThề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~XUÂN MỘ ƯỚC THỀ~

"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ,

Vô duyên đối diện bất tương phùng."

Nàng và y nhất định có duyên. Nếu không sao còn có thể gặp nhau?

Chỉ là số phận dường như định sẵn nàng luôn phải nhìn theo y. Chơi vơi như kẻ tìm ảnh trăng trên mặt nước...

***

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Nhân gian như một giấc mộng phù sinh chớp mắt đã hơn mười lần rừng phong đổi lá. Phong vân biến chuyển. Nhật nguyệt luân hồi. Chuyện xưa cũng theo cố nhân chậm rãi trở thành một loại ký ức dễ dàng hồi tưởng bên làn khói mỏng của ly trà thanh đạm.

Gian trà thất nằm ẩn mình dưới bóng lá trúc xanh mát, tịch mịch như tranh. Nắng non chao nghiêng qua kẽ lá rơi từng dải lấp lánh ngoài bậc thềm lát đá. Cánh cửa lớn rộng mở đón làn gió thanh tân vào không gian thoáng đãng mang phần nhiều vẻ phóng khoáng theo kiểu kiến trúc thanh thoát của người Đông Doanh(1). Sàn lát lớp gỗ bóng loáng tưởng chừng có thể soi gương được. Toàn bộ căn phòng cũng được bài trí đơn giản. Chiếc bàn gỗ vuông thấp kê ở chính giữa, xung quanh không bày ghế mà rải rác đệm ngồi. Tấm bình phong căng vải lụa thêu tay những thân trúc xanh lơ thơ lá cao ngang tầm đầu người ngăn lại một khoảng nhỏ bày tủ gỗ kiểu dáng thanh thoát chạm khắc những đường mềm mại mà không khảm. Bộ đồ trà bằng sứ trắng men ngọc vẽ hoa văn lam nhạt vốn dĩ được đặt trên bàn nay đã bị di chuyển.

Ngồi tựa lưng vào cánh cửa, y yên lặng đưa mắt ra khoảng rừng chen đầy màu xanh của những thân trúc cao vút. Làn khói mỏng từ chén trà bên cạnh tỏa ra mờ ảo. Sợi nắng đan dệt trên thân trường y màu nguyệt bạch thành muôn vạn hoa nắng lay động. Tĩnh lặng không có một tiếng động nào ngoài tiếng rì rào muôn thuở của lá trúc trong gió. Y chìm sâu vào thế giới của riêng mình. Những lúc tịch mịch hiếm hoi như thế này luôn khiến y yêu thích. Không phải không khí đầy nghiêm túc của quân doanh, cũng không phải sự ồn ào của nhân gian chuyển đổi, càng không phải khí thế ngập ngụa máu tanh và lãnh khốc của sa trường. Thời gian ngừng chảy trong khoảnh khắc mênh mông rợn ngợp màu xanh khiến y tạm quên đi những sa bàn và tin tức bề bộn ở quân doanh. Thành Lạc Dương vốn dĩ không yên ổn như người ta vẫn thấy. Hoặc có vài kẻ nhận thấy lớp sóng ngầm âm ỉ trực xô đổ sự yên bình cố hữu thì cũng là những kẻ phải lặng yên xoay vần cán cân vô hình giữ vững tình thế mà người ta vẫn cho là yên bình đó.

Đôi khi y muốn tìm cho mình một khoảnh khắc để lãng quên thế gian, giống như người bộ hành cần có những chặng nghỉ chân. Trách nhiệm Long Nhương tướng quân trao lại, y không quên. Lời hứa năm nào y mới thực hiện được một nửa. Đứa trẻ kia giờ đã trở thành một thiếu niên có năng lực. Mười năm y nỗ lực thay phụ thân nó làm người hướng dẫn, dưỡng thành một nam tử có thể phần nào đáp ứng kỳ vọng của vị đại tướng quân khi xưa. Y biết mình còn một nửa lời hứa chưa thực hiện...

Mười năm...

Thời gian có thể nhanh như vậy.

***

~Tướng phủ~

Sân viện sau phủ rộng rãi đối diện với hoa viên nhỏ vốn là nơi hắn luyện tập hàng ngày. Mặt trời đã lên cao. Nắng xiên lấp lánh trên nền cát vàng càng làm nổi bật hình dáng thiếu niên trong bộ võ phục gọn gàng đang chăm chú vào từng đường kiếm. Kiếm quang lấp loáng tựa ngàn đóa hoa nắng bung nở. Cắt qua những hạt bụi cát trên không, ánh thép lạnh tỏa tròn trong kiếm chiêu tuyệt mĩ. Như có như không, thân ảnh biến hóa cùng đường kiếm vẽ nét cứng cỏi, đầy sắc sảo. Mũi kiếm uốn lượn theo nắng có cương có nhu, hòa hợp như đan cùng gió. Một thân tử y phiêu diêu trong thứ kiếm thuật thiên biến vạn hóa.

Kết thúc bộ kiếm pháp, hắn khẽ thở ra một hơi. Nhưng chưa hơi thở chưa kịp thoát hết khỏi cổ họng đã nghe tiếng gió rít rất khẽ. Thanh kiếm vốn hơi thả lỏng chúc đầu xuống đất nhanh chóng hất lên nửa vòng cung vừa kịp gạt đi cành trúc mảnh hướng thẳng yết hầu mình. Thân trúc chỉ bằng ngón tay đầu cành còn mấy cái lá xanh mềm dẻo như rắn lượn không chịu buông tha hắn. Bằng cách nào không rõ, nó thoát khỏi tầm khống chế của kiếm trong tay hắn phóng thẳng lên lướt ngang qua mặt. Hắn vội nghiêng đầu né tránh, cạnh lá bén nhọn vẫn sượt qua gò má để lại cảm giác hơi ran rát. Chỉ có thế, hắn liền biết mình chưa đạt. Thân ảnh vận trường y nguyệt bạch cũng hiện rõ trước mặt. Hắn cúi đầu ôm quyền hành lễ một cách kính cẩn:

-Tướng quân!

Y gật khẽ, ném cành trúc trên tay xuống đất. Nhìn thiếu niên trước mặt y trầm giọng:

-Tiểu Vũ, kiếm chiêu thôi chưa đủ. Sự nhạy bén càng cần được rèn luyện.

-Vâng, tướng quân!

-Ngày mai cậu tới chỗ tri phủ đại nhân, ngài ta mời cậu.

Bất giác hắn khẽ nhăn mày thầm than trong lòng. Y chỉ liếc qua, khóe môi nhếch nhẹ như cười.

-Cũng đã tới tuổi, cậu nên suy nghĩ nghiêm túc một chút. Ta thấy con gái tri phủ đại nhân cũng là khuê môn tú nữ...

-Thúc thúc!-Hắn trực tiếp bỏ qua lễ nghĩa mà kêu lên, vẻ mặt như bối rối.-Nhã Yên cô nương với con quả thực không có gì!

Y nhướng mày, lần này thì thực sự bật cười khẽ.

-Tiểu tử không cần hấp tấp như vậy.

-Con...

-Đã có người khác rồi?-Y hạ giọng, ý cười càng sâu.

Người khác? Chợt nhiên hắn nghĩ tới một bóng dáng nhỏ bé.

Yên nhi...

Đã mười năm không gặp rồi. Muội có còn nhớ Vũ ca?

Thấy hắn thất thần, y lại càng khẳng định.

-Nói cho ta biết, ta giúp cậu.

Giật mình, hắn nhìn vẻ nghiêm túc của y rồi cúi đầu:

-Con muốn tìm Yên nhi!

Bàn tay y dừng lại trên vai hắn. Cô bé khi trước?

Ấn tượng khi ấy y nào quên. Đôi mắt trong veo như nước suối nguồn ngước nhìn y.

Y không quên...

Hai nam nhân chợt im lặng. Tiếng gió đùa trên không thổi ký ức ùa về.

Năm ấy khi phát hiện miếng ngọc bội tín vật của Long Nhương tướng quân trên người hắn. Y liền gửi cả hai đứa trẻ lại y quán, một mình đi xác thực thân phận. Khi trở lại đưa Tiết Vũ về Lạc Dương cô bé gái đã không còn ở chỗ Quách lão. Công việc của lão đại phu bận rộn không thể để mắt trông chừng mọi lúc. Nhưng y cũng không hiểu tại sao con bé lại bỏ đi một mình. Sau đó dù y có cho người tìm kiếm nhưng vẫn hoàn toàn không thấy.

Bây giờ nghe Tiểu Vũ nhắc tới, y giật mình. Cảm giác ngày trước không hề nhạt phai...

***

~Túy Hoa Lâu~

Mới thoáng thấy bóng trường y nguyệt bạch, hoa nương đã bày ra bộ mặt tươi tỉnh đầy vẻ phong tình uyển chuyển bước tới. Y phục lụa là hoa lệ, sóng mắt đong đưa. Chiếc quạt tròn che nửa khuôn mặt trang điểm đậm. Nàng ta cất giọng ngọt ngào hướng tới y:

-Ôi! Quan gia ngài tới rồi!

Y cau mày nghe gai nổi lên khắp mình. Nàng ta lại bày trò đùa giỡn. Thấy sắc diện y trầm hẳn xuống, mày kiếm nhíu sâu, hoa nương biết ý phẩy tay xua mấy cô nương định tới vây quanh y, nhỏ giọng nghiêm túc hẳn:

-Phòng của ngài trên lầu hai đã chuẩn bị xong. Vẫn như mọi khi, không có ai.

Y gật đầu khẽ dợm bước lên lầu.

Chợt nghe một tiếng kêu thanh thúy, y xoay mình lại vừa đúng lúc nhìn thấy thân ảnh màu lam rơi xuống từ trên lầu ba. Cả sảnh đường nín thở, gần như đông cứng lại. Giai nhân tựa điệp ảnh lam sắc phất lên giữa chốn tục phàm. Mọi kẻ ngây người quên mất chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có y giật mình phản ứng. Mũi chân khẽ điểm, y nhún mình phóng lên tiếp lấy bóng áo lam.

Trong sự im ắng lạ thường của Túy Hoa lâu, sảnh đường hoa lệ của lâu viện gác tía lầu son bày ra quang cảnh khiến người người mê mẩn. Trường y nguyệt bạch phiêu diêu lướt qua nơi nắng soi nghiêng đỡ lấy lam sắc y xoay một vòng trước khi nhẹ nhàng tiếp đất.Ngàn đóa hoa nắng bung nở lấp lánh trên kiện y phục tưởng chừng không phải của phàm nhân. Như bạch hạc quá giang mang cánh lam điệp chờn vờn giữa nhân gian vương bụi hồng trần. Như mộng cảnh khi người còn nửa tỉnh nửa mê, cơn mộng tinh khiết buổi sớm mai...

Y vững vàng hạ chân xuống đất không có lấy nửa điểm lảo đảo. Công phu nhiều năm rèn luyện coi như không uổng mà thiếu nữ trong tay cũng nhẹ bỗng. Nàng còn nhắm nghiền mắt, thân thể hơi run rẩy dường như còn chưa nhận ra mình đã an toàn. Bỗng nhiên tiếng vỗ tay ran lên khắp bốn phía. Một màn anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi thiên hạ không khỏi cảm khái. Thiếu nữ ngỡ ngàng mở mắt nhìn lên. Khoảnh khắc chạm vào đôi mắt trong veo như nước kia toàn thân y chấn động. Cố nhân! Mà nàng cũng ngây ngẩn cả người chỉ còn biết nhìn chăm chăm vào thân ảnh trước mặt. Trong lòng thầm run lên, nghe từng nhịp tim bắt đầu đập loạn, hoài niệm bao năm tan nhòa thành khói sương. Là y lại cứu nàng lần nữa...

Mười năm đủ để nhật nguyệt chuyển rời, đủ để một cô bé hóa thành một thiếu nữ, đủ để một thanh niên thuở nào trở nên chững chạc. Nhưng không đủ để ấn tượng tàn phai...

Cô bé con ngày trước giờ trong tay y là hình hài thiếu nữ mi thanh mục tú, khuôn dung xinh đẹp tựa đóa tường vi e lệ chưa tới hồi mãn khai. Đôi mắt nàng như trước không đổi, chứa hồ nước ngày thu trời trong mây vắng vời vợi mênh mang. Nàng nhìn lên y, trong mắt chỉ có hình bóng kẻ vận trường y nguyệt bạch. Ngạc nhiên, sững sờ hay cả chút nhớ mong hoài niệm nàng đều không che giấu. Nàng và y đã hoàn toàn quên mất cả hai vẫn còn đứng giữa sảnh nơi bao kẻ thích thú nhìn mà phấn khích thiếu chút đập bàn vì ngưỡng mộ bọn họ. Hoa nương âm thầm kêu thét trong lòng. "Này! Đây không phải nhất kiến chung tình đấy chứ????" Đây là kỹ nữ đáng giá ngàn vàng của lâu đó nha.

-Tiện nhân!-Tiếng hét chói tai đánh vào thính giác phá vỡ cảnh đẹp. Y lúc này mới nhận ra mình vẫn còn ôm nàng trong tay, vội vàng xen lẫn lúng túng thả nàng xuống. Lam y thiếu nữ cũng ngượng ngùng, gò má ửng lên màu cánh đào.

Một gã trọc phú tuổi tầm trung niên áo lụa là lượt hổn hển từ trên bậc thang... lăn xuống. Thân thể ục ịch của gã thật khiến người ta liên tưởng tới một chiếc màn thầu lăn tròn. Ngay cả khuôn mặt cũng tròn trặn, hàng râu trê như thể nét mực ai đó trêu ngươi gã mà vảy lên. Gã tay cầm quạt bạch ngọc, dáng bộ muốn học đòi tao nhã nhưng cử chỉ làm điều ngược lại, hùng hổ muốn lấy thịt đè người.

Lam Yên giật mình lại run rẩy nghĩ tới bộ mặt ghê tởm của gã ép bức mình trên lan can lầu ba khiến nàng vì né tránh mà không cẩn thận ngã xuống. Không tự chủ, nàng hơi nép mình vào phía sau lưng y.Bàn tay nắm chặt đầy vẻ căng thẳng. Y cũng nhận ra ngay nàng đang sợ, tự giác chắn phía trước, cau mày nhìn gã đang lật đật hướng phía này chạy tới.

Gã trọc phú chỉ quạt thẳng mặt y trừng mắt đe dọa:

-Ngươi tránh!

Đổi lại y một tia biểu cảm cũng không có, gương mặt lạnh lùng thường lệ đã trở lại. Thấy thế gã kia đảo mắt, hất hàm một lần nữa:

-Ta bảo ngươi tránh! Con tiện nhân đó là của ta, ta phải dạy bảo nó!

Tiện nhân? Một loại sóng lớn cuộn lên trong tâm y. Cô bé ngày nào y gặp có thể là tiện nhân? Thần sắc y càng trầm xuống, khí lạnh từ khi nào tản ra khắp người khiến gã trọc phú đang hùng hổ cũng phải âm thầm nuốt nước bọt.

-Của ngươi?-Y hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén quét sang hoa nương đang chần chừ đứng phía sau.

Cảm nhận được sự đe dọa không nói thành lời của y, nàng ta run khẽ. Làm một kẻ buôn hương bán phấn, nếu không thức thời nắm được ý khách thì đã chẳng có được Túy Hoa lâu ngày hôm nay, nàng tất nhiên hiểu ý của y. Một vị tướng quân và một gã trọc phú quèn, lựa chọn thế nào ngay cả kẻ ngốc cũng biết huống chi là một tú bà! Lấy lại vẻ tươi cười như hoa, nàng tiến tới lựa lời giải thích.

-Ài, khách quan thật có lỗi với ngài. Lam Yên cô nương có hẹn trước với Thương tướng quân đây!-Cố tình nhấn mạnh hai chữ "tướng quân", nàng âm thầm mong lão trọc phú này hiểu ra mà không tiếp tục sách nhiễu. Cả Lạc Dương thành chỉ có một vị Thương tướng quân mà thôi!

Nghe thấy danh vị của kẻ trước mặt, gã chỉ thiếu điều muốn tát ngay vào mặt mình một cái. Cửa quan tuyệt đối không phải chỗ nên dính dáng, mặc dù Thương tướng quân chẳng phải giống như "quan tri huyện phụ mẫu" nhưng cũng là quyền cao chức trọng không được đắc tội. Mồ hôi lạnh đã đổ đầy trán, gã lắp bắp không nói nên lời.

Mặc kệ gã với biểu hiện sợ hãi, y xoay bước thong thả lên lầu. Thế nhưng Lam Yên, nàng vẫn còn đứng im lặng cúi đầu không có ý đi theo khiến y phải mở lời:

-Lên đây!-Ngữ khí trầm ổn không có vẻ lãnh đạm như khi nói với gã trọc phú nữa.

Nàng chậm chạp ngẩng đầu lên và y lại thấy ánh mắt của cô bé khi xưa, có một chút do dự nghi hoặc nhưng không phản đối. Rồi nàng mỉm cười, ánh sáng trong mắt nhòa hẳn đi. Như một loài hoa âm thầm tỏa cánh, nụ cười không âm sắc chỉ hình lên trên cánh môi hồng nhạt vẫn khiến người ta phải nín thở. Một đôi thân ảnh nguyệt bạch lam sắc bước lên lầu làm cả sảnh đường phải ngẩn ngơ.

Căn phòng được chuẩn bị cho y trên lầu rộng và thoáng đãng, bài trí đơn giản. Cửa sổ mở rộng nhìn ra phía hồ nước phẳng lặng. Bàn tròn gỗ đàn hương kê giữa phòng, trên có bày lư hương bằng đồng nhỏ chạm khắc tinh xảo. Mùi trầm nhàn nhạt trong không gian gió lùa. Khuất sau tấm bình phong căng vải lụa trắng muốt là chỗ ngồi của nhạc công phòng khi y có hứng nghe đàn. Cây thất huyền cầm cũng được treo ngay ngắn bên cạnh.

Từ khi bước vào phòng nàng nghe rõ tim mình đập ngày càng khó kiểm soát. Gặp lại y trong tình cảnh này, y sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Điều nghi vấn chợt làm lòng nàng thắt lại. Chốn ngõ liễu tường hoa thế này... Nhưng phản ứng vừa rồi của hoa nương thì rõ ràng y là khách quen. Người như y có thể quen gót chỗ này? Trong lòng nàng hỗn loạn những ý nghĩ rối bời quên cả việc mình còn đứng. Chỉ khi giọng của y vang lên nàng mới nhận ra.

-Ngồi đi!- Nàng hơi giật mình, rồi cũng e dè bước lại gần chiếc ghế bên cạnh y. Vừa lúc ấy những người hầu gái bước vào mang theo thức ăn dọn lên bàn.

Trong lúc nàng lúng túng không biết làm gì cho phải thì ngoài cửa truyền tới thanh âm tiếng cười hào sảng. Một vị quân gia vận bộ giáp nhẹ tiêu sái bước vào, trái phải còn theo hai cô nương dáng vẻ mềm mại như cành dương liễu. Mới bị chuyển về Túy Hoa lâu, nàng không thể biết hết các vị tỷ muội ở đây.

Trông thấy nàng đứng bên cạnh bàn, hắn ta dừng hẳn cước bộ. Mắt mở to hết mức biểu lộ cho sự ngạc nhiên cực độ. Hết đảo mắt từ nàng sang y và ngược lại, hắn dường như không nói nên lời. Còn y vẫn thản nhiên chỉ nhàn nhạt nói:

-Còn không mau tới, thức ăn sắp nguội hết rồi. Ngươi càng ngày càng chậm chạp đấy, Mộ Dung Tuấn.

Bằng vẻ mặt đầy nghi hoặc, hắn tiến tới nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt đánh giá khắp trên dưới đến nỗi y cũng phải cảm thấy khó chịu mà buông đũa.

-Ngươi nhìn cái gì?

-Quả nhiên là mỹ nhân!-Hắn đập bàn gần như hét lên, cổ họng được khai thông sau nỗi bất ngờ quá sức, nói một tràng-Thương Hàn, ngươi từ khi nào đổi tính rồi? Gọi mỹ nhân hầu rượu nữa đấy! Đây chắc hẳn phải là hoa khôi Túy Hoa lâu đi!

-Ngươi không ăn?-Y lạnh lùng hỏi.

Mộ Dung Tuấn gật đầu lia lịa.

-Phải ăn chứ! Tiểu mỹ nhân tới đây rót rượu cho ta!

Hắn chưa dứt lời thì bình rượu đã được đặt xuống trước mặt. Thương Hàn mở miệng chặn hắn tức thì:

-Muốn uống thì tự rót!

Hắn hậm hực liếc sang y, nhưng rồi nụ cười càng trở nên xán lạn hơn bao giờ hết.

-Vừa rồi ta có nghe hoa nương nói...

-Nàng biết đánh đàn chứ?-Y trực tiếp cắt ngang lời hắn, quay sang nàng đứng bên gương mặt đã trở nên ửng hồng, mà hỏi. Nhận được cái gật đầu khẽ khàng, y liền bảo –Đàn một khúc đi!

Lam Yên hiểu ý y, lùi ra sau tấm bình phong. Không lâu sau tiếng đàn trong trẻo cất lên. Uyển chuyển như mây bay nước chảy. Thanh thoát như gió thổi lá rơi. Biến ảo như hoa nắng ẩn hiện trên cầu vồng sau mưa. Một khúc "Cao sơn lưu thủy" cho tri kỷ trải dài trong gió, cầm âm ngập căn phòng.

Mộ Dung Tuấn không khỏi ngạc nhiên, suốt bữa cứ nhìn Thương Hàn đầy khó hiểu. Từ bao giờ cái kẻ này lại để mắt tới giai nhân? Cho dù y có thường xuyên tới chốn người đời tầm hoan thác lạc thì cũng với cái lý do quái đản: tránh những đám mai mối đau đầu, tìm lấy sự yên lặng trong căn phòng đặt cố định chẳng bao giờ gọi kỹ.

Không khí yên lặng lạ thường cứ thế kéo dài suốt bữa ăn. Tiếng đàn lấp đầy không gian...

***

Có những điều tưởng chừng như bị quên lãng giữa dòng thời gian xuôi ngược. Nhưng khi tái kiến lại cồn cào mãi không thôi.

Có những loài hoa nở trong đêm sương sa. Tuy không thấy bóng hình nhưng hương lưu luyến mãi.

***

Y vẫn như trước tới Túy Hoa lâu đều đặn. Khác chăng bây giờ có người chờ đợi y...

Theo nàng bước trên những bậc thang gỗ cũ mòn dẫn lên lầu xây cất bên dòng sông nước xanh như ngọc, y chợt cảm thấy chiều nhẹ như cánh én.Thúy Lầu được dựng như một vọng cảnh đài trên cao có thể bao quát trọn con sông nhỏ hiền hòa uốn lượn mềm mại qua những triền cỏ xanh ngắt. Sắc mai nở trắng ngần loang trên cành cây, nhạt nhòa cả phía chân trời vốn dĩ xanh mờ mờ. Mới đầu xuân, hơi gió còn lành lạnh thoảng thoảng hương hoa ngòn ngọt thổi tung làn tóc đen tuyền thả phía sau lưng khi nàng đứng bên cạnh lan can gỗ sơn son màu đã nhạt phai theo vết nước mưa dầu dãi. Phía nàng hướng về, bầu trời mây tha thẩn nhẹ tênh khiến y chợt buột miệng: "Bạch vân thiên tải không du du"(2). Nàng ngoảnh lại dịu dàng cười:

-Yên nhi thích chỗ này cũng vì thế.

Y bước tới phía sau nàng nhẹ giọng:

-Nơi này quả thật giống Hoàng Hạc lâu.(3)

Nàng chắp hai tay trước ngực ngẩng nhìn y:

-Ngài tới đó rồi?

Y gật đầu không nói, nhìn ánh mắt nàng sáng lên đầy vui vẻ, chợt thấy khó chịu vì tin báo vừa nhận được hôm nay. Cả phong thư cấp báo chỉ vẻn vẹn mấy chữ lệnh cho y đem quân tới bến Bình Tân hỗ trợ Bạch Hổ tướng quân.

Nhận thấy sự khác lạ của y, nàng nghiêng đầu hỏi:

-Tướng quân,có chuyện gì sao?

Y nhìn theo bóng chiều buông là là, sương khói ẩn hiện khắp mặt sông, im lặng không biết nói thế nào. Một lúc lâu sau mới trả lời:

-Ta sắp phải đi...

Nàng nhìn nét mặt y cũng không hỏi thêm nữa, y là tướng quân, hai chữ "phải đi" kia nàng biết nó chứa đựng điều gì.

Quay lại bàn đá phía trong, y lặng lẽ rót cho mình ly rượu. Nhìn rượu sóng sánh trong ly bạch ngọc, y trầm ngâm.

"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi"(4)

Nghe tiếng ngâm trầm miên man, nàng đứng bất động.

Sa trường là chốn như thế nào? Rượu đỏ như máu, máu đỏ như rượu. Sinh mệnh khoảng khắc đầu gươm mũi giáo. Say? Cho quên những tháng ngày máu tanh? Trận mạc không phải nơi chạm đến bằng cơn mơ lúc ngày rạng...

"Kỷ nhân hồi?" Tim nàng bỗng thắt lại...

"Hứa với tôi, ngài sẽ trở về." Nàng thì thầm.

Ánh mắt y xa xăm nơi nắng tắt dần.

Chiều buông.

Im lặng, y gật đầu...

***

Ngày y đi, nàng đứng trên bến lặng lẽ đặt vào tay y cành liễu xanh. Chiếc túi hương nhỏ xíu nàng thêu tặng, y để nàng tự tay đeo cho mình. Ánh mắt nàng long lanh, thế nhưng nước mắt không rơi, chỉ gió đưa lời nàng thì thầm khe khẽ.

"Ngài nhất định sẽ bình an"

(Hết phần 2)

Chú giải:

(1) Người Đông Doanh: Người Nhật

(2) Trích bài "Hoàng Hạc lâu" của Thôi Hiệu, nghĩa của câu trích: Mây trắng ngàn năm còn bay chơi vơi.

(3) Hoàng Hạc lâu: một thắng cảnh nổi tiếng của Trung Quốc nằm trên mỏm Hoàng Hạc cơ, núi Hoàng Hạc, bên sông Trường Giang, huyện Vũ Xương nay thuộc thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc

(4) Bài "Lương Châu từ", dịch nghĩa:

Rượu bồ đào rót vào li dạ quang

Muốn uống thêm mà tiếng tì bà đã giục lên ngựa

Say giữa sa trường cũng xin người đừng cười

Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về.

Phần tiếp: Hạ nhật biến động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net