"Tu sitio en el cielo"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc motobanhmeo chạy dl vui :)))

——————-


Irene bước vào căn phòng bị bao quanh bởi hơi thở của thần thánh. Tranh vẽ sơn dầu và tượng Đức Chúa được bày biện ở khắp nơi, cùng với những nến thơm và thập tự giá. Nàng mở rộng cánh cửa để ánh nắng tràn vào trong khi nheo mắt nhìn cách bày trí gây ngộp thở, "Chết tiệt, gái ơi! Ở đây toàn Thánh và Chúa!"

Joy không lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng thái quá của người mới tới, thản nhiên lau chùi khẩu SCAR-L của mình, tháo lắp băng đạn và cợt nhả ngắm vào thân dưới no đủ của Irene, "Họ là người tình của tôi, là vệ sĩ của tôi. Họ che chở cho tôi và Hyoseob, gái ạ."

"Khốn nạn thật, mấy cái này nên để ở nhà." Irene lần nữa lắc đầu trước bức tượng Chúa Jesus bị đóng đinh. Chạm tay lên những vết máu chảy dọc cơ thể Chúa, nàng cười gượng, "Xin lỗi nhưng tôi không chắc là mình muốn gặp mấy vị này khi tôi chết đâu."

"Ừ tôi biết", Joy vẫn chuyên tâm vào khẩu súng, không quá chú ý đến câu chuyện.

"Cô nghĩ có kiếp sau không? Chuyện thiên đường này nọ ấy?"

"Sau khi bị bắn lủng sọ và người nát bươm như tổ ong á? Không." Joy nhún vai trước câu hỏi tưởng như quá đỗi ngây thơ với những kẻ ngông cuồng luôn sẵn sàng để chết. "Thật đấy."

"Thế thôi á? Chết là hết hả?"

"Không hẳn thế, các kí ức vẫn còn, phải chứ?"

Irene ngập ngừng, "Vậy cô muốn được nhớ đến như thế nào?"

"Để xem...tôi chẳng biết nữa. Chắc là tôi muốn mọi người nói về những thứ quan trọng. Rằng họ đồng cảm với tôi. Không biết, kiểu như...tình bạn. Hoặc là cái gì đó nghe như thể tôi đã từng rất, rất có ý nghĩa với người khác." Ngả lưng xuống thảm mặc cho khẩu súng trường đè nặng lên bụng, Joy nghiêng qua nhìn Irene.

Joy hầu như đã nghĩ rằng cuộc nói chuyện này thật sự thừa thãi. Những người như cô hay nàng, làm những việc phi pháp để thỏa mãn bản ngã lười nhác của mình, để cho Belphegor* điều khiển cuộc đời và tìm mọi cách né tránh lối sống kiểu 996** mục ruỗng tâm hồn trong những tòa cao ốc khô khan đến hết hai phần ba quãng đời mà đáng lẽ ra nên tận hưởng những thứ tươi đẹp. Luôn không có kết cục tốt cho những kẻ như các cô. Hoặc là chết sau song sắt nhà tù, hoặc là chết dưới làn đạn của cảnh sát. Chỉ một số rất ít, rất ít có thể chạm tới hạnh phúc mãi mãi về sau và cô tự xếp mình ra khỏi tập hợp đó.

"Tôi luôn nhớ đến những kỷ niệm đẹp giữa chúng ta." Irene hướng mắt về phía xa và nhận lại tiếng phì cười từ Joy, "Cưng à, hài quá đấy."

Irene nằm úp sấp xuống bên cạnh cô nàng đang tỏ thái độ cợt nhả, không cho thế là đúng, "Tôi tin vào kiếp sau." Nàng trở nên nghiêm túc khiến Joy hơi bất ngờ, nhưng rồi cô gái cao hơn cũng quyết định yên lặng để lắng nghe, "Thật ra, tôi nghĩ ta sẽ sống mãi với những suy nghĩ cuối cùng trước khi chết."

Joy buông một tiếng thở dài.

Irene, mặt khác, nở một nụ cười trìu mến với bức tranh sơn dầu lớn vẽ Chúa Jesus đang giữ một quả tim bằng đá quý phát hào quang lấp lánh, "Do đó, khi đời bỗng trở nên điên rồ hơn bao giờ hết, tôi sẽ nghĩ đến những khi mình hạnh phúc. Và tôi sẽ sống mãi với các kí ức đẹp đẽ đó."

"Đó là một cách tuyệt vời để tận hưởng cuộc sống." Joy đáp.

.

.

.

Xe cáp ở nội đô Lisbon quả là một tuyệt tác của các kĩ sư người Bồ Đào Nha. Dưới ánh nắng ấm áp của thời tiết giao mùa, khoang xe vắng người chầm chậm di chuyển tạo điều kiện tuyệt vời cho bàn tay Wendy tự do mơn trớn lên vùng da lõa lồ bên dưới chiếc chân váy ngắn ngủn ôm sát của Irene.

"Hồi nhỏ, khi kì nghỉ hè kết thúc, chị nghĩ 'Khi lớn lên mình sẽ không phải quay lại trường học nữa'. Giờ không đi học, chị phải đối mặt với thứ tồi tệ hơn cả trường học. Cuộc đời."

Wendy phì cười trước những lời đầy triết lí của người yêu. Cô cọ sống mũi mình lên sống mũi cao tuyệt đẹp của Irene và để cho hương dầu gội của nàng tràn ngập buồng phổi.

"Tại sao phải từ bỏ điều này?", Irene nhăn mũi, cố gắng tìm kiếm một sự đồng tình từ Wendy nhưng chỉ nhận lại ánh mắt ngọt lịm và cái ôm ấm áp của cô.

"Bởi vì kì nghỉ luôn kết thúc, người yêu của em ạ." Wendy hôn lên cái bĩu môi làm nũng của Irene, tay mân mê thập giá bằng kim loại trên dây choker đen mà nàng đeo, "Em cười khi thấy chị ở đây bên cạnh em. Em rất vui khi ta dạo phố ở Madrid và uống bia ở quảng trường. Hai ta sống như là hoàng tộc."

Irene tránh khỏi những cử chỉ thân mật của cô, với đôi lông mày hơi chau lại, nàng nhìn thẳng vào mắt Wendy, "Hàng ngày em sống chật vật, băn khoăn liệu có trả nổi hóa đơn tiền điện. Em thì khuân vác bình gas để trang trải-"

"Em không bận tâm về nó." Wendy ngắt lời.

"Còn chị thì cả ngày ngập trong mớ phép tắc và những buổi xem mắt chết tiệt với đám giàu có dở hơi mà cha chị bày ra." Nàng vừa nói vừa vùi mình vào lòng Wendy, chôn đầu vào hõm vai cô, "Chị chỉ muốn ở bên em cả ngày."

Wendy ôm lấy nàng, xoa lên phần da thịt sau lưng lộ ra khỏi áo hai dây quyến rũ, "Vậy ta phải cướp thứ lớn hơn nữa. Vì ta không muốn tiền bạc chỉ để mua sắm. Ta cần tự do và cái giá cho nó rất đắt đấy."

Ôm chặt hai má Wendy, Irene nhìn cô bằng ánh mắt quyết tâm hơn bao giờ hết, "Chị muốn nó. Chị muốn được tự do. Việc đ*o gì ta phải ổn định như những người khác? Không cướp, ta đâu được sống cuộc đời mà ta muốn?"

Tầm nhìn của Irene di chuyển từ đôi mắt sang đôi môi đầy đặn nhưng hơi khô của Wendy, nàng muốn hôn lên đôi môi ấy, "Em nghĩ sao?"

"Em muốn đi du lịch khắp thế giới với chị." Wendy thì thầm bằng tông giọng trầm khàn sẽ xuất hiện mỗi khi cô xúc động mà không thể biểu đạt bằng lời. "Em muốn thấy chị trên một hòn đảo hoang ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó, với ngực trần rám nắng,..."

"Uh hmmm..", Irene ậm ừ khi thấy hơi thở của Wendy bắt đầu nóng lên.

"...cầm hai ly mojito, và em sẽ nghĩ 'Mẹ kiếp, đời mình may mắn vãi l*n'." Wendy tiếp tục thì thầm với đôi môi của Irene đang áp gần sát và hơi thở họ như quyện vào làm một.

Irene luôn yêu cái cách từng âm tiết tròn đầy của ngôn ngữ phát ra bởi đôi môi ấy. Tiếng Tây Ban Nha có một lợi thế tuyệt vời của chính nó, tính lãng mạn đến độ điệu đà và ngọt ngào quá đỗi khiến cho câu chửi thề cũng thánh thót như một áng thơ tình. Hay ngược lại nhỉ, rằng lợi thế của ngôn ngữ là do nó phát ra từ phiến môi hồng của người mà nàng đang say đắm, với đầu lưỡi đảo trong khoang miệng thôi đã khiến Irene muốn chiếm trọn lấy chẳng cần đắn đo.

"Nếu ta may mắn như thế, ta nên tận dụng cơ hội may mắn ấy."

"Kể tên một thành phố đi. Ở thật xa. Em hứa sẽ đưa chị đến đó khi ta đi du lịch quanh thế giới."

Wendy mở lời trước và Irene ngay lập tức đưa ra đáp án.

"Tokyo."

"Được thôi, Nhật Bản chuẩn bị đi nhé!"

Và họ phì cười với nhau bởi sự hài hước trước khi trao nhau một nụ hôn nồng cháy, trong khoang xe chỉ có hai người là hành khách giữa buổi chiều ngập nắng.

"Lần đầu tôi chọn Tokyo là để đi cùng Wendy tới thành phố xa Tây Ban Nha nhất. Tôi biết rằng tôi hạnh phúc khi yêu em ấy ở các thành phố khác nhau."

.

.

.

Khu phố nhộn nhịp đầy người. Cả người lớn và trẻ con, mọi độ tuổi, xúng xính trong quần áo sặc sỡ và đầy trang sức hạt cườm lấp lánh cùng những chiếc mũ chóp thêu tay cầu kì bằng chỉ màu. Họ nhảy múa, hát hò và ăn uống, cười nói bên những ly bia lớn hoặc ngả ngớn bên những bàn nhậu kéo dài hàng dãy phố. Phải có đến hàng ngàn con người đang cùng tận hưởng không khí lễ hội này.

Wendy và Irene kéo nhau đi lại nhìn ngắm những cửa hàng sáng rực bán đồ lưu niệm, hoặc đồ ăn, hoặc quà tặng gì đó. Họ có vẻ chăm chú vào các quầy hàng, nhưng thật ra mỗi người lại đang vô cùng tập trung vào người còn lại.

"Hỡi thánh Anthony." Irene vươn tay và xoay vòng trước tượng thánh, giọng luyến láy nhại theo lời thoại của một vở nhạc kịch khiến Wendy bật cười ha hả.

Hai người len qua đám đông vui vẻ ồn ã trong không khí náo nhiệt của lễ hội, với đèn nháy và cờ đuôi nheo chăng khắp nơi như carnival.

"Người đẹp ơi..." Wendy đáp lại màn tấu hài của Irene bằng cách dùng cả hai tay ôm lên má một con ngựa gỗ trang trí đầy hoa, cô lúc lắc đầu và trề môi nói với con ngựa bằng lời thoại của Hamlet làm cho Irene nghiêng ngả như thể trận cười sẽ bẻ ngược sống lưng của nàng ra sau mất.


"Lần thứ hai tôi chọn Tokyo là để thay đổi cuộc đời."

.

.

.





_______________


"Tu sitio en el cielo" - Một chỗ (cho cho tôi/cho bạn) nơi thiên đàng.





(*) Belphegor - Con quỷ đại diện cho tội lỗi Lười Biếng trong Thất đại tội.

(**) Văn hóa 996 - viết tắt của chế độ giờ làm việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần, hiện đang áp dụng tại một số nước châu Á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net