Chap 9: Truyện lượm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Vì sao Ri viết ? Vì chap 8 ghi là bộ này 10 chap nên phải viết tiếp :))*
*Đừng lo, chap này giải trí thôi :))*
____________
Nguồn: Internet

Câu chuyện số 1:

Một tòa nhà cổ, rất lớn được phá dỡ để nhường đất cho việc xây dựng tòa nhà cao ốc khác. Vì nơi này ở rất sát với các tòa nhà khác, công ty xây dựng không thể cho nổ mà phải tháo dỡ từng tầng một của nó. Khi đang gỡ bỏ tầng thứ 49, hai công nhân tìm thấy một bộ xương khô ở trong chiếc tủ phía sau hầm cầu thang. Họ quyết định gọi cảnh sát để báo việc này.
Khi cảnh sát tới, 2 người công nhân dẫn đường cho họ tới cái tủ và cho họ thấy bộ xương. Nó mặc đầy đủ quần áo, phủ đầy mạng nhện và bụi bặm và ở trong tư thế cúi người. Tất cả mọi người đều thấy khung xương thật là đáng sợ. Họ luôn tự hỏi rằng bộ xương này thuộc về ai và tại sao nó đó lại có mặt ở trong chiếc tủ.
Đội điều tra đem khung xương đi và việc dỡ bỏ tòa nhà được hoãn lại cho tới khi cảnh sát tìm thấy chân tướng của bộ xương. Hai ngày trôi qua và những người công nhân bắt đầu mất kiên nhẫn. Họ không thể chịu nổi nữa. Họ muốn biết rằng rốt cuộc họ đã tìm được xương của ai.
Hai người công nhân gọi điện cho cảnh sát và nói: “Chúng tôi là người đã tìm ra bộ xương khô ở trong cái tủ và muốn biết rằng người quá cố là ai?”
Viên cảnh sát đáp: “Thực ra thì bộ xương thuộc về một người khá là quan trọng đấy”
“Uh, vậy rốt cuộc người đó là ai”-họ hỏi
Đầu dây bên kia đáp lại: “ Nhà vô địch cuộc thi Trốn Tìm cấp Quốc Gia năm 1956”
_____________
Câu chuyện số 2:

Chủ nhà từ chối cho thuê phòng vì nhà chỉ có hai phòng, một của hai vợ chồng và một của cô con gái. Người khách nằn nì:
– Tôi có thể nằm trên một chiếc ghế hay một xó xỉnh nào đó cũng được!
Ái ngại cho người khách lạ, ông chủ nhà đưa khách vào nhà và nói:
– Thôi được! Tôi thấy anh có vẻ đàng hoàng… Anh có thể ngủ chung phòng với con gái tôi nhưng với điều kiện là anh không được đụng vào người nó!
Người khách đồng ý ngay không chút suy nghĩ. Chủ nhà dẫn anh ta lên gác, vào một căn phòng nhỏ, dặn dò:
– Anh có thể nằm bất kỳ nơi nào trong phòng nhưng xin nhớ cho là không được làm gì con gái của tôi đấy!
Người khách trải áo xuống sàn và nằm xuống nhưng loay hoay mãi mà không thể ngủ được vì sàn nhà quá cứng và trời thì lạnh. Liếc thấy cô gái con chủ nhà đã có vẻ ngủ say, anh ta rón rén lại bên giường. Lay lay cô gái vài cái không thấy phản ứng gì, anh ta leo lên giường, gác chân lên người cô gái và đánh một giấc say sưa.
Sáng hôm sau, người khách dậy sớm, cô gái vẫn còn nằm. Anh ta trèo xuống cảm ơn ông bà chủ nhà tốt bụng rồi xin thanh toán tiền trọ để tiếp tục lên đường. Ông chủ nhà nói:
– Không cần trả tiền. Chúng tôi thấy thật bất tiện khi phải để anh ngủ chung phòng với con gái tôi.
– Ông bà tốt quá! Xin cảm ơn ông bà đã tin tưởng! – Người khách nói và nhỡ mồm hỏi thêm – Sao trời lạnh thế mà suốt cả đêm con gái ông bà chẳng chịu đắp chăn, không thấy cô ấy bị viêm họng và da thịt cô ấy thì mát lạnh…
– Xin thứ lỗi! – Ông chủ nhà nói nhỏ – Vì hôm nay là ngày chúng tôi đưa cháu ra nghĩa trang của làng.
_____________
Câu chuyện số 3:

Bà mẹ đang thức nửa đêm để chăm con học bài... bỗng nhiên đứa con la lên: " Mẹ oi con nhìn thấy Ma". Bà mẹ bảo:" hok có ma đâu con đừng sợ..."
Mộtlúc sau đứa con lại la lên: "Mẹ ơi con nhìn thấy ma thật mà ..". Bà mẹ nhăn mặt: "làm gì có..."; Lần thứ 3 đứa con hét toáng lên :" MẸ ƠI MA ÐÓ... NÓ BAY NGOÀI CỬA KÌA..."
Bà mẹ nhìn nó và âu yếm :" THẾ NÃY GIỜ MÀY TƯỞNG TAO LÀ MẸ MÀY ÀH HÍ HÍ HÍ
___________
Câu chuyện số 4:

Hồi mới Hòa Bình (Năm 1975) nhà cửa còn thưa thớt. Trên con đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây rất vắng vẻ, cây cối mộc um tùm. Đi ngang khúc đường này ai ai cũng rùng mình bởi hơi lạnh rợn xương sống và nghe nói nơi đó hồi chiến tranh rất nhiều người chết. Ông Tám đi làm ruộng ở Cóc Rinh cách đó khoảng 3 cây số, do lay hoai nhổ cỏ, rảy dim đến tận trời lặng mà vẫn không hay. Đến 7 giờ tối mới xong việc ông Tám đạp chiếc xe cọc cạch đi về. Đi gần đến đoạn đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây, Ông Tám nhớ lại việc người ta thường bàn tán rằng đoạn đường này có nhiều ma, nên ông cũng nghe ơn ớn trong mình.
Khi ông đạp xe đến đầu đọan đường này thì có một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặt áo trắng quần nâu sậm xin được goá gian. Nghĩ rằng có them một người đi chung sẽ bớt sợ hơn nên ông Tám đồng ý ngay. Đi được khoảng vài trăm mét thì ông Tám bắt chuyện nói cho đỡ sợ ma.
Ông vứa đạp xe vừa hỏi:
_ Tui nghe nói nơi đây ma nhiều lắm phải không chú em?
Người ngồi sau bình tỉnh trả lời:
_Đâu có nhiều đâu chú, chỉ có mình tui thôi hà.
____________________ HẾT___________________
*Manga Bonnus hen*
*Chap 10 là creepy nhen*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net