người đi trong sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta vốn là:
người đi trong sương mơ,
bên kia thềm nghiêng nắng

có gì đó mà chờ?

***

Trong thành phố, dưới một vòm cầu, khuất sau những hàng cây xanh, bóng tối um tùm không thể nào thấy được ánh sáng.

Xù Xì đi lạc, cậu đứng ở bên kia vòm cầu, nơi có ánh sáng từ bóng đèn đường vàng vọt.

Dáng Xù Xì cao và gầy, trên vai là một cây đàn đã cũ, dưới chân là những đoá hoa mọc ra từ đôi giày nâu bám đất.

Xù Xì nhìn thấy bên kia vòm cầu có cái gì đó đang từ trong bóng tối nhìn mình chằm chằm. Thứ đó lặng im, nhưng khi gió vừa thổi, mùi hương của cỏ cây, của trái rừng ngọt ngào quấn quít.

Cậu tò mò, nhưng cũng lo sợ.

Rồi, chân cậu cứ bước đến. Đến gần sát ranh giới giữa bên kia bóng tối và bên này vùng sáng.

Xù Xì cuối cùng có thể nhìn thấy "thứ" đang ẩn mình trong vùng tối ấy là gì.

"Này, sao cậu đứng đấy một mình thế?"

Xù Xì cất tiếng hỏi. Nhưng cậu không bước đến gần hơn.

Trong bóng tối, "thứ" gì đó bỗng cảm thấy sợ hãi, nó giật mình bước lùi về sâu hơn trong vùng đất tối.

Xù Xì e dè đưa bàn tay chạm vào vùng tối ấy.

Và, nó quay đầu chạy trốn.

Xù Xì thảng thốt, trong lúc ấy, trời đột ngột đổ cơn mưa. Từng giọt lạnh, nhè nhẹ bay và thấm đẫm trên gương mặt cậu. Đôi mắt ấy mờ mịt, vẫn luôn nhìn vào trong vùng tối như chờ đợi.

Cậu khẽ đưa tay, hứng lấy những giọt mưa ấy. Gió bắt đầu cuốn theo mưa, mưa nặng hạt và trắng xóa. Xù Xì vốn là một cái cây, nên cậu đứng đó. Không ai biết cậu chờ đợi điều gì.

Bên trong vùng tối, "thứ" gì đó vẫn luôn không rời mắt khỏi cậu. Nhưng, nó không đủ dũng cảm khi nhìn thấy tổ chim trong lồng ngực của Xù Xì.

Một chiếc tổ chim nhỏ, có hoa thơm và đẹp đẽ.

Nó e dè, không muốn làm bạn, cũng chẳng muốn đến gần Xù Xì. Nó dường như đang đấu tranh, liệu rằng bản thân nó có làm tổn thương đến chiếc tổ chim ấy hay không. Liệu rằng, Xù Xì sẽ không làm đau trái tim bé xíu kia của nó chứ?

Mưa bên ngoài như trút, nó vẫn cứ mặc kệ. Hơi lạnh tràn qua vùng sáng và đến nhanh hơn ở nơi vùng tối dưới vòm cầu. Xù Xì khẽ run, người thì ướt đẫm, mấy đóa hoa nhỏ rũ xuống, tổ chim vẫn hoàn hảo trong lồng ngực của Xù Xì. Còn đôi mắt của cậu, vẫn cứ hướng về vùng tối ấy, chờ đợi.

Trong mưa, dường như mọi thứ cứ mập mờ không rõ. Từng cơn đau ngắt quãng xâm chiếm linh hồn nó, ở sau vùng tối.

Nó ôm mình chịu đựng, bên ngoài tiếng mưa rả rích. Mưa rơi nhiều, nỗi đau càng dai dẳng, đeo bám lấy linh hồn nó, chúng thi nhau cấu xé con tim bé xíu, đầy những vết thương vẫn còn âm ỉ.

Chai rượu nhỏ bên cạnh nó chỉ còn được một chút. Nó cắn môi mình do dự, đấu tranh, rồi vươn tay mở lấy chai rượu ấy. Nó chỉ ôm trong lòng, không nỡ uống cạn, càng không dám để mình say.

Nó ngoảnh đầu nhìn về vùng sáng bên kia, Xù Xì vẫn đứng đó. Nó không nhìn rõ cảm xúc của Xù Xì, không nắm bắt được những thứ mà cậu đang làm. Những thứ không xác định luôn khiến người ta có cảm giác e ngại, lo sợ.

Chợt, nó thấy Xù Xì vòng tay ra sau với lấy cây đàn cũ. Xù Xì chậm chạp chỉnh dây đàn. Chai rượu trong tay nó không biết đã mở nắp từ lúc nào.

Nó như người bị thôi miên, chằm chằm nhìn theo từng hành động của cậu. Xù Xì chạm tay vào từng dây đàn, âm thanh diệu kỳ ấy vậy mà lại xoa dịu đi nỗi đau đang dằn vặt linh hồn nó.

Men nồng tràn ngập trong khoang miệng, đầu lưỡi tắm táp trong vị cay đắng xen lẫn chua nhẹ. Tiếng đàn và lời ca vang lên, át cả tiếng mưa, vỗ về những nỗi đau đang thi nhau bám riết chủ thể của nó.

Chúng mơ màng, không biết vì rượu hay vì bài ca.

Đôi mắt Xù Xì tựa mồi lửa, thắp lên những điều âm ỉ trong lồng ngực nó. Nó chợt thấy rung cảm, khao khát được bước ra khỏi vùng tối, tiến đến gần bên để được nghe bài ca của Xù Xì.

Mưa triền miên, trắng xóa. Xù Xì vẫn hát, tiếng đàn và lời ca át đi cả tiếng mưa. Nó chợt cảm thấy, Xù Xì như ngọn lửa, cứ bập bùng mãi trong mưa.

"Đừng đến gần, tổ chim trong lồng ngực của cậu ta sẽ thương tổn. Và cậu, cậu có chắc mình sẽ vẹn nguyên nếu lao mình ra khỏi vùng tối chứ?"

Chiếc khiên sắt ở đằng sau lưng nó bỗng cất tiếng nói. Nó khựng lại, ngập ngừng. Liếc mắt nhìn tổ chim trong lồng ngực của Xù Xì, một thứ đẹp đẽ và ngập tràn tình yêu. Thứ tình yêu mà chỉ là của riêng một người. Nó sẽ không cướp đoạt, không chạm vào tình yêu của kẻ khác. 

Nó run lên nhè nhẹ, lùi về sau trong bóng tối nhiều thêm chút nữa.

Những hạt mưa chịu thua sự lỳ lợm của Xù Xì, chúng kéo nhau chạy đi nơi khác. Ở dưới vòm cầu, nơi bên trong vùng tối và bên ngoài vùng sáng, dưới chân Xù Xì nở rộ những đóa hoa, những nhành cây lá trên đầu cậu lấp lánh nước bạc, một mùi hương thanh mát, yên bình sau mưa gió.

"Cậu ổn chứ?" Xù Xì tiếp tục hỏi, nhưng cậu không nhúc nhích, không đưa tay chạm đến. Không mảy may có chút ý định nào muốn bước vào vùng tối để kéo nó ra khỏi.

Nó thấy hụt hẫng, có lẽ vì khoảnh khắc trong lòng nó nóng lên, con tim xao động mãnh liệt và khi thứ cảm xúc rối ren chưa thể gọi tên ấy xuất hiện, nó đã mong đợi.

Rằng Xù Xì sẽ kéo nó ra khỏi vùng tối. 

Nhưng, Xù Xì chỉ đứng đó và lặng lẽ nhìn theo. Ánh nhìn cháy bỏng khiến cho người ta nhen nhóm những niềm hi vọng. Nhưng cũng là sự lạnh lùng của những kẻ mang tâm hồn nghệ sĩ lang thang.

Tất nhiên, nó vẫn hiểu. Chẳng có ai phải có nghĩa vụ trở thành kẻ cứu rỗi cho người khác. 

Nó thì là đứa tò mò, dễ rung cảm trước những thứ xinh đẹp kỳ lạ. Mà Xù Xì có những điều mới mẻ, say đắm và nồng nhiệt, chúng cuốn lấy, hút lấy linh hồn nó đẩy vào một không gian khác. 

Ở không gian mà cả hai chỉ có thể chạm lấy nhau bằng linh hồn. 

Nó chìm sâu vào trong những suy tưởng của chính mình, bóc tách từng lớp cảm xúc đang rối ren ấy. 

"Chúng ta cần có giới hạn."

"Nếu đó là lựa chọn của cậu, nhớ đừng để bản thân mình bị tổn thương. Tớ chẳng thể giúp cậu nếu như cậu tự làm đau mình."

Tấm khiên vẫn luôn thủ thỉ bên tai nó, vẫn luôn ôm ấp và vỗ về nó, đợi chờ cho những xúc cảm của nó trôi đi. 

Nó đứng dậy, bước lại gần ở nơi ranh giới.

Xù Xì cũng tiến đến gần. 

Bất chợt, Xù Xì đập mạnh vào không gian trước mặt cả hai. Những mảnh kín trong suốt vỡ nát, cứa từng vết cắt vào người nó. Nó hốt hoảng, nhìn Xù Xì cũng đang nhìn nó.

Những gì đến quá nhanh, thường khiến cho con người ta bị tổn thương. Không chút ngoại lệ nào.

Xù Xì vươn tay, nó cũng vô thức mà đưa tay, bàn tay nhỏ đầy vết thương chưa lành lộ ra dưới ánh sáng.

Xù Xì nhìn thấy, một bản thể của "thứ" bên trong vùng tối:

Một chú Gấu Mèo bé xíu, bên hông là chai rượu sắp cạn, sau lưng là một tấm khiến sắt đang treo. Nơi ngực trái, là một vết sẹo xấu xí vẫn chưa thể nào lành lại.

Thành phố lạ lùng, dưới ánh đèn vàng, sương mờ bao phủ mông lung, làm nhạt đi những đường nét gai góc của chú Gấu Mèo nhỏ bé, làm mờ đi những vết sẹo trên thân mình của Xù Xì, làm lãng quên đi những gì tồn tại với danh nghĩa của riêng một người nào đó.

Phút chốc ấy, một bài nhạc mà Gấu Mèo mê thích chợt vang lên.

Cùng lúc, cái nắm tay - không đan tay - siết chặt lấy nhau.

Ở một chiều không gian khác, linh hồn giao thoa và quấn quýt lạ kỳ. Bản thể của cả hai cũng trở nên nhạt nhòa, không cần phân định, không cần hiện hữu rõ ràng. 

Khoảnh khắc này sẽ là duy nhất trong đời của chú Gấu Mèo nhỏ bé, sẽ được lưu giữ như là một thước phim đầy màu sắc, chân thực đến từng xúc cảm dần trôi xa và tan đi.

Rất nhanh, Gấu Mèo trở về với hiện thực. Nó cúi xuống nhìn những vết thương trên tay, trong lồng ngực đang rỉ máu. Thứ ảo giác như lại trở về với miền ký ức xưa cũ, khi nó bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp, chỉ đủ để một ánh trăng chiếu rọi vào phòng.

Nó từng bầu bạn cùng trăng, từng đem hết tấm lòng của mình để cùng với trăng say đắm. Thế nhưng rõ ràng là với vết thương nơi ngực trái xấu xí kia, nó đã bị đau rất nhiều.

Và những vết thương vì mảnh vỡ cứa vào của hiện tại, khiến nó chợt xót xa và biết rằng phút giây này sẽ trôi qua ngay, không thể níu giữ.

Còn Xù Xì vẫn say mê, với tâm hồn tươi trẻ nồng nhiệt của mình. Xù Xì là một cái cây, cái cây đón lấy tất cả những nỗi lòng của mọi người trên đời. Là cái cây nhưng cũng có linh hồn của gió. Mà đã là gió thì phiêu du bất định, không thể nắm bắt được.

Cũng giống như những thứ ở bên kia vùng sáng, những người ở vùng sáng cùng với Xù Xì, họ không tách rời khỏi thế giới, nhưng họ luôn muốn chạm tay vào một vùng viễn du xa xôi, bay bổng hơn hiện thực.

Họ khao khát tình yêu, nhưng không hiểu tình yêu. Họ chỉ mơ hồ chạm vào nó, muốn được người khác trao tình yêu.

Nhưng liệu rằng, họ có thực sự yêu? Hay chỉ là một giây rung cảm với nhau giữa biển người rộng lớn?

Mà ngược lại, Gấu Mèo nhỏ bé đơn độc trong bóng tối. Nó cũng khao khát được yêu thương, được dìu dắt và cứu rỗi. Nó hiểu tình yêu là một phạm trù vĩ mô ngoài tầm, là một xúc cảm quý giá và đáng để suy tư, để lao vào đắm chìm. Nó tìm kiếm và chờ đợi, dù rằng điều ấy khiến cho nó quen dần với nỗi xót xa. Nó luôn tự định hình và gọi tên hết tất thảy. Phân biệt rạch ròi và bóc tách từng lớp lẫn lộn rối ren của những rung động ập đến.

Mà chúng ta, giữa muôn vàn chúng ta, có lẽ, tình yêu không phải là thứ cảm xúc duy nhất trên đời. 

Tuy rằng ở hiện tại, nó cứ đi trong sương mơ, không thể nhìn thấy được điểm tựa. Những thứ không xác định dễ dàng cuốn lấy, dễ dàng khiến nó sa ngã đắm chìm. 

Vậy nên, dù đi trong sương mơ hay chạm vào một ánh lửa, nó cũng sẽ cẩn thận mà bước. Và nếu như những tổn thương trong hành trình ấy khiến nó lo sợ, có lẽ nó sẽ trở lại nơi chốn của mình để trú ẩn.

Tay buông, sương tan. Thành thị lạ lùng vắng lặng. Rung động qua đi, cả hai còn rất nhiều điều phải nghĩ.

Gấu Mèo ngoảnh đầu nhìn lại vùng tối phía sau lưng mình, rồi lại nhìn đôi mắt của Xù Xì, lần cuối.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net