Chap 3: Du lịch ở Paris (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm vào lòng :" Thôi, chút nữa ăn xong tạnh mưa anh dẫn đi mua sắm. Đừng giận "

Cậu cười tươi, chạy lên lầu lấy bộ quần áo cho anh. Trước khi đi còn quăng lại một câu :" Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy "

Sau khi thay bộ đồ do Lộc Hàm mang tới anh đi bằng bộ dạng kỳ cục tới bàn ăn, mở bịt nilon ra. Đơn giản là vì bộ này size quá nhỏ

Cậu nhìn những món ăn được trình bày ra dĩa, chạy tới chỗ Ngô Thế Huân hôn một cái ' Chụt ' rõ to. Lộc Tử Thao cùng chồng mình vô tình thấy cảnh đó. Y nổi hứng trêu chọc :" Lộc Lộc, tụi con sao trông giống vợ chồng son quá vậy? "

Lộc Hàm mỉm cười nhìn ba nhỏ của mình bằng ánh mắt trìu mến :" Ba lớn, ba nhỏ ghen tị với tụi con kìa! Ba lớn phạt mẹ đi "

Kim Tuấn Miên đưa cọc tiền cho đứa con trai của mình rồi thì thầm vào tay cậu :" Đứa con trai ngoan, cầm tiền đi du lịch nhé! "

Lộc Tử Thao trước khi bị chồng mình ẵm lên xe còn mắng hai câu cùng tiếng rên rỉ :" Thằng mất dạy! Sao mày lại hại ba nhỏ của mày chứ ?! Ư....Tuấn...Miên....A....Ư~ "

Anh nhìn sang Lộc Hàm :" Vậy ăn xong chúng ta cho đồ cần thiết vào vali, mua sắm rồi bay qua Paris du lịch? "

Cậu gật nhẹ đầu :" Cũng được. Tiền mua sắm anh bao nhé. tiền ăn chỉ đủ nhiêu đây "

Sau ba mươi phút sắp xếp vali của bản thân thì hai bạn chẻ lên xe mô tô hai người một chiếc, vali thì để cho đám thuộc hạ mang lên máy bay vip.

Cả khu mua sắm náo loạn vì hai người con trai . Chàng trai thấp hơn cao khoảng 1m65 ( hơi dìm = ̄ω ̄= ), làn da trắng nõn, mái tóc màu bạch kim và trên mặt nở nụ cười bóp chết bao trái tim đàn ông. Người bên cạnh cao chừng 1m9, mái tóc màu nâu kết hợp gương mặt lạnh lùng càng tăng thêm vẻ quý phái và thu hút nữ giới. Đã có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, gia thế giàu có, hiền lành lân la làm quen. Nhưng Ngô Thế Huân lại đuổi đi chỉ vì chàng trai nhỏ bên cạnh nhìn mấy người kia đầy chán ghét. Đã có nhiều lần anh tự hỏi mình là tại sao lại như vậy? Vì cậu mà đuổi bao nhiêu cô gái đẹp, hiền lành, v.v... Chắc chỉ là  Ngô Thế Huân sợ bạn thân mình buồn thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net