[Tự Tâm] The Story Was Told - "Tự Tâm" chuyện đã kể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Credit: Cốt truyện và nhân vật gốc thuộc về MV "Tự Tâm" của Nguyễn Trần Trung Quân. Đây là bản chuyển thể thành truyện thơ của tớ - EvialRichardson.

- - -

Ta tìm thấy Em,
Đêm ấy trăng sáng đến không ngờ
Ánh trăng như mảnh lụa phủ khắp muôn nơi...
Ta tìm thấy Em,
Ánh sáng tinh khôi bắt ánh nhìn Ta
Hương sen thanh khiết dẫn lối con đò...
Ta tìm thấy Em,
Bông sen thơm ngát giữa làn nước trong
Bông sen tỏa sáng giữa đêm trăng tròn...
Ta tìm thấy Em,
Khẽ khàng nâng niu nhấc bạch liên hoa
Và Ta tìm thấy Em...

Đôi mắt Người kia trông thấy Em,
Cớ sao thay đổi khác lạ...
Đôi mắt Người kia thoáng uất hận,
Người khiến lòng Ta chợt hoang mang...

"Đừng chờ nữa ai ơi..."

Người hỡi,
Xin Người hãy thứ lỗi cho Ta...

"Họ thương người khác rồi..."

Trái tim Ta,
Đã thuộc về bạch liên hoa rồi...

Mái tóc Em bồng bềnh hơn mây,
Thướt tha hơn lụa,
Thơm ngát hơn hương sen...
Đôi môi Em nhẹ nhàng hơn cánh bướm,
Mềm mịn hơn nụ hoa,
Môi Em Ta yêu hơn hết thảy...
Gương mặt Em thanh thoát dịu dàng,
Đôi mắt Em sáng hơn ánh trăng kia,
Nụ cười Em xoa dịu tâm hồn Ta...

Bàn Tay Em khéo léo cầm cây vĩ,
Ngón Tay Em lanh lẹ lướt dây đàn,
Âm thanh trong trẻo vang khắp không gian,
Từng nốt quyện vào ánh trăng diệu kì...

Em hỡi,
Tâm trí Ta chỉ còn bóng hình Em...
Chỉ còn đôi mắt,
Chỉ còn bờ môi,
Chỉ còn tiếng đàn vang vọng của Em...

Đêm trăng sáng,
Ánh mắt Ta thu trọn lấy bóng Em...
Em thanh khiết như bạch liên hoa,
Trong sáng như giọt sương ban sớm...
Ta yêu tiếng cười của Em,
Yêu cách Em thướt tha giữa làn nước trong
Yêu cách Em âu yếm nhìn Ta
Yêu cách bờ môi Em chạm bờ môi Ta...

Con đò chông chênh,
Em kéo Ta xuống đầm sen
Lại cuốn Ta vào một nụ hôn không hồi kết...
Em và Ta,
Hai kẻ si mê trong cuộc tình
Nào biết Người kia đã trông thấy...

"Dành trọn hết niềm tin để yêu
Nhưng nhận lại chỉ là tổn thương...
Tóc ai đã phai màu theo gió sương..."

Em và Ta,
Hai thân hình ướt đẫm
Cuốn lấy nhau...

Ngón Tay Em,
Khẽ chạm sống mũi Ta
Em nở nụ cười âu yếm...

Ta hỏi Em
Liệu Em có dám hứa với Ta,
Em gật đầu...
Ta hỏi Em
Liệu Em có hứa ở bên Ta trọn kiếp này,
Em mỉm cười...

Nụ cười của em
Trong sáng không vương chút bụi trần,
Em gật đầu...

Em ôm lấy Ta,
Tựa vào khuôn ngực Ta mà thiếp đi,
Mặc cho ánh trăng mơn man làn da em...

Em hỡi,
Ta mới để tâm...
Chiếc mặt dây chuyền ngọc Em đeo trên cổ,
Ta từng thấy ở đâu rồi...

"Dành trọn hết niềm tin để yêu
Đến cuối cùng chẳng ai ở lại...
Chỉ còn mình" Ta "nơi đây
Đau đến tận cùng..."

Chiếc trâm cài
Bạch kim lấp lánh...
Ta dành trọn tấm lòng
Điêu khắc hình bạch liên hoa...

Người nhìn Ta,
Ánh mắt đầy thù hận...
Phải chăng Người đã biết,
Ta đang dối lừa trái tim Người...

Người rời khỏi Ta,
Lòng Ta bồn chồn khó tả...
Mặc cho linh cảm dẫn lối,
Ta bước theo Người...

Người và Em,
Hai kẻ
Đẹp đôi...

Hai mảnh dây chuyền ngọc bích,
Ghép lại
Thành một trái tim thật hoàn hảo...

"Buồn vỡ đôi..."

Người kia ôm lấy Em,
Dường như Em đã nhớ ra điều gì...
Điều mà Ta cố chấp,
Không hay biết...

Tiếng khóc đớn đau của Em xé Tan màn đêm yên tĩnh,
Đôi mắt buồn thương của Em khiến lòng Ta xót xa...
Và Ta nhận ra...
Ta vốn chỉ là người đến sau,
Tìm thấy Em dưới đêm trăng sáng,
Tìm thấy Em nhờ bạch liên hoa ngát thơm,
Tìm thấy Em dưới làn nước lạnh...

Nhưng Em hỡi
Ta lỡ yêu Em rồi
Liệu trong tim Em
Có Ta hay có Người...

"Lời hứa nay theo gió bay rồi..."

Người hỡi,
Ngày ấy Ta cứu người khỏi vị thích khách kia
Ta chưa nhận mặt
Người đã thổi bùng ngọn lửa thiêu đốt...

Người hỡi,
Đã bao đêm Ta phiền muộn vì nguyên cớ hành động của Người
Đã bao đêm Người an ủi Ta
Mà lòng Ta thấy khó tin...

Người hỡi,
Ta hiểu rồi
Người bên Ta
Nhưng vẫn nặng lòng với tình nhân cũ...

Vị thích khách ấy,
Là nghệ nhân chơi đàn tài ba chốn hoàng cung
Là tình nhân của nàng
Là bạch liên hoa của Ta...

Ta đi từng bước chân Ta nặng nề,
Căm phẫn trào lên,
Thiêu đốt Ta đến từng huyết mạch...
Bàn tay nắm chặt,
Run lên,
Trâm cài cứa sâu vào da thịt,
Trâm cài bạch liên hoa vốn dành cho Em...

"Thuyền cứ trôi..."

Tiếng đàn của Em vang khắp không gian,
Hòa theo từng động tác uyển chuyển của dàn vũ công...
Ta không để tâm bọn họ,
Ta lặng lẽ quan sát Em,
Chiếc mặt nạ vàng che khuất ngũ quan tinh tế kia...
Một nốt nhạc chệch đi,
Âm thanh đang mượt mà bỗng nghẽn lại,
Toàn quần thần đồng loạt nhìn về hướng Em...
Chiếc mặt nạ rơi xuống,
Để lộ đôi mắt đỏ lên vì rơi lệ,
Cớ sao,
Cơn phẫn nộ trong Ta lại bùng lên...

"Lượm ánh trăng tàn vụn vỡ..."

Tất cả,
Là tại
Người...

"Chuyện tình yêu sao cứ dở dang
Chẳng thể trọn vẹn yêu hết đời..."

Cơn cuồng nộ như vũ bão
Cuốn lấy Ta...
Hất đổ bàn yến tiệc
Ta thống hận nhìn Người...

Tất thảy sợ hãi quỳ dưới chân Ta,
Người sợ hãi quỳ dưới chân Ta...
Chỉ riêng Em,
Vẫn sững lại,
Đôi mắt đượm lệ đau đớn nhìn Ta...

"Bên cạnh ai một thời cũng sẽ rời..."

Rút lấy thanh kiếm luôn kề sẵn bên mình,
Ta trút cơn giận lên Người...
Em hỡi,
Cớ gì lại cản Ta,
Phải chăng Em còn nặng tình cũ...

"Chuyện tình yêu sao cứ dở dang
Kết thúc chỉ là sự nuối tiếc..."

Ta hận Em,
Đưa thanh kiếm kề sát cổ Em...
Em nhìn Ta,
Đôi mắt thương đau nhòe nước,
Đôi mắt đã từng thật trong sáng,
Đôi mắt đã từng nhìn Ta âu yếm...
Trong tim Em liệu đã từng có Ta,
Hay chỉ mình Ta ảo vọng đêm dài,
Với từng mảnh kỉ niệm vụn vỡ,
Chìm vào hư không...

"Người tổn thương nhất ở lại cũng chính là" Ta...

Nét kinh khiếp lướt qua gương mặt Em,
Em không chút chần chừ xoay người,
Đỡ lấy nhát đâm của Người kia...

"Dặn lòng không còn thương còn nhớ
Nhưng chẳng thể nào ngăn trái tim lại..."

Hàng loạt mũi tên đồng loạt bay về phía Người,
Bóng Người đổ xuống,
Huyết đỏ nhuộm tầm mắt Ta...

"Chưa một ai thật lòng thương" Ta...

Em lịm đi trong vòng Tay Ta,
Bờ môi thoáng nụ cười xót xa...

"Dặn lòng không còn thương còn nhớ
Cớ sao hy vọng đến cố chấp..."

Ta ôm chặt lấy Em,
Thanh kiếm trên Tay đã buông tự bao giờ...
Ta xin lỗi,
Ngàn lần xin lỗi Em...

Chút sức lực cuối cùng,
Ngón Tay thanh mảnh của Em khẽ khàng chạm lên sống mũi Ta,
Như đêm trăng ấy Em đã từng...
Ta đã chẳng thể nào ngăn trái tim mình lại,
Ta đã hi vọng đến cố chấp,
Ta đã gây ra một tấn bi kịch,
Ta đã đánh mất Em...

Tất cả,
Lắng đọng,
Trong tiếng hét...

Đau thương,
Thống hận,
Xót xa,
Xé toạc màn đêm thanh tịnh...

Bạch liên hoa,
Tinh khôi và thanh khiết,
Ngàn lần,
Cầu xin em hãy trở lại với Ta...

"Nhạt nhòa bờ mi
Trong giấc mộng si..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net