Short story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The cookie thief

A woman was waiting at an airport one night, With several long hours before her flight. She hunted for a book in the airport shop,

Bought a bag of cookies and found a place to drop.

She was engrossed in her book, but happened to see That the man beside her, as bold as could be, Grabbed a cookie ortwo from the bag between, Which she tried to ignore, to avoid a scene.

She read, munched cookies and watched the clock, As the gutsy "cookie thief" diminished her stock.

She was getting more irritated as the minutes ticked by, Thinking, "If I wasn't so nice, I'd blacken his eye!"

With each cookie she took, he took one, too.

When only one was left, she wondered what he'd do. With a smile on his face and a nervous laugh,

He took the last cookie and broke it in half.

He offered her half, as he ate the other.

She snatched it from him and thought, "Oh brother, This guy has some nerve, and he's also rude. Why, he didn't even show any gratitude!"

She had never known when she had been so galled, And sighed with relief when her flight was called.

She gathered her belongings and headed for the gate, Refusing to look back at the "thieving ingrate."

She boarded the plane and sank in her seat,

Then sought her book, which was almost complete.

As she reached in her baggage, she gasped with surprise. There was her bag of cookies in front of her eyes!

"If mine are here," she moaned with despair, "Then the other were his and he tried to share!" Too late to apologize, she realized with grief That she was the rude one, the ingrate, the thief!

Do unto others as you would have them do unto you.

Tên trộm bánh quy

Một phụ nữ ngồi trong phòng đợi,

Trong nhiều giờ đằng đẵng trước chuyến bay. Cô cố tìm một quyển sách ưng ý nơi quầy sách, Mua một hộp bánh và tìm nơi ngồi nghỉ.

Khi đắm mình trong từng trang sách thì tình cờ cô thấy, Người đàn ông bên cạnh, trơ tráo biết mấy,

Lấy bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người. Để tránh cãi vã, cô đã cố làm ngơ.

Cô đọc sách, nhai bánh và sốt ruột xem đồng hồ. Trong khi hắn trơ tráo chén gần hết hộp bánh của cô. Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt,

"Nếu ta không tốt bụng, hắn đã bầm mặt."

Mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng lấy một cái, Khi chỉ còn một cái, cô tự hỏi hắn sẽ làm gì. Với nụ cười trên môi, và cử chỉ gượng gạo, Hắn lấy chiếc cuối cùng và bẻ đôi nó ra.

Đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia,

Cô giật miếng bánh từ trên tay hắn và thầm nghĩ... “Thật trơ tráo và vô cùng khiếm nhã.

Sao hắn chẳng hề tỏ chút hàm ơn!”

Chẳng muốn tìm hiểu khi cơn nóng giận lên cao, Cô thở phào khi chuyến bay được thông báo. Cô thu dọn đồ đạc và đi tới cửa vào,

Chẳng thèm ngoái nhìn tên trộm vô ơn.

Cô lên máy bay, và ngồi phịch xuống ghế, Rồi tìm cuốn sách cô đọc đã gần xong.

Cô lục túi xách của mình, và ồ lên kinh ngạc, Hộp bánh quy của cô, nằm ngay trước mắt.

"Nếu hộp bánh mình đây", cô kêu lên tuyệt vọng,

“Thì ra những cái bánh kia là của ông ta và ông đã cố chia sẻ." Quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận

Rằng cô mới là người khiếm nhã, là tên ăn trộm vô ơn!

Hãy đối xử với người khác theo cách mà bạn muốn họ đối xử với bạn.

Discouraged?

As I was driving home from work one day, I stopped to watch a local Little League baseball game that was being played in a park near my home. As I sat down behind the bench on the firstbaseline, I asked one of the boys what the score was.

"We're behind 14 to nothing," he answered with a smile. "Really," I said. "I have to say you don't look very discouraged."

"Discouraged?" the boy asked with a puzzled look on his face. "why should we be discouraged? We haven't been up to bat yet."

Tại sao phải nản lòng?

- Một ngày nọ, khi đang lái xe về nhà sau giờ tan tầm, tôi dừng lại ở công viên gần nhà để vào xem trận đấu bóng chày tranh giải địa phương. Vừa ngồi xuống băng ghế cạnh sân bóng, tôi hỏi một trong những cậu bé đang có mặt ở đó về tỉ số của trận đấu.

"Chúng cháu bị dẫn trước 14-0 ạ!" cậu bé mỉm cười, trả lời tôi.

"Thật sao?", tôi ngạc nhiên. "Thế mà nhìn cháu chẳng có chút gì nản lòng nhỉ!"

"Nản lòng ư?" cậu bé hỏi lại với vẻ khó hiểu lộ rõ trên mặt. "Tại sao lại nản lòng cơ chứ? Trận đấu còn chưa kết thúc cơ mà!"

Where I’m belonging

A little girl whose parents had died lived with her grandmotherand slept in an upstairs bedroom.

One night, there was a fire in the house and the grandmother perished while trying to rescue the child. The fire spread quickly, and the first floor of the house was soon engulfed in flames.

Neighbors called the fire department, then stood helplessly by, unable to enter the house because flames blocked all the entrances. The little girl appeared at an upstairs window, crying for help, just as word spread among the crowd that firefighters would be delayed a few minutes because they were all at another fire.

Suddenly, a man appeared with a ladder, put it up against the side of the house and disappeared inside. When he reappeared, he had the little girl in his arms. He delivered the child to the waiting arms below, then disappeared into the night.

An investigation revealed that the child had no living relatives, and weeks later a meeting was held to determine who would take the child into their home and bring her up.

A teacher said she would like to raise the child. She pointed out that she could ensure her a good education. A farmer offered her an upbringing on his farm. He pointed out that living on a farm was healthy and satisfying. Others spoke, giving their reasons why it was to the child's advantage to live with them. Finally, the town's richest resident arose and said:

"I can give this child all the advantages that you have mentioned here, plus money and everything that money can buy."

Throughout all this, the child remained silent, her eyes on the floor. "Does anyone else want to speak?" asked the meeting chairman.

A man came forward from the back of the hall. His gait was slow and he seemed in pain. When he got to the front of the room, he stood directly before the little girl and held out his arms. The crowd gasped. His hand and arms were terribly scarred.

The child cried out:

"This is the man who rescued me!"

With a leap, she threw her arms around the man's neck, holding on for dear life, just as she had that fateful night. She buried her face on his shoulder and sobbed for a few moments. Then she looked up and smiled at him.

"This meeting is adjourned," said the chairman.

Not he who has much is rich, but he who gives much.

Bài học về cách chấp nhận

Mỗi lần gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ ngay đến câu chuyện của cậu bé Jamie Scott. Ngày đó, Jamie đang thử diễn một vai trong vở kịch của trường.

Mẹ cậu bé nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm huyết vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm tâm bà lo sợ con trai mình sẽ không được chọn. Đến ngày nhà trường quyết định chọn vai diễn, tôi theo bà đến trường để đón Jamie sau giờ tan học.

Vừa nhìn thấy mẹ, Jamie chạy vội ngay đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú: "Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem nào?", cậu bé la toáng lên rồi nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi: "Con được cô chọn là người vỗ tay và cỗ vũ, mẹ ạ!"

Roles - and how we play them

Whenever I'm disappointed with my spot in life, I stop and think about little Jamie Scott. Jamie was trying out for a part in a school play. His mother told me that he'd set his heart on being in it, though she feared he would not be chosen.

On the day the parts were awarded, I went with her to collect him after school. Jamie rushed up to her, eyes shining with pride and excitement. "Guess what, Mum," he shouted, and then said those words that remain a lesson to me: "I've been chosen to clap and cheer."

Nơi trở về

Một cô bé mồ côi cha mẹ sống cùng bà ngoại trong một căn phòng nhỏ trên gác. Một đêm, căn nhà bỗng bốc cháy và người bà đã thiệt mạng trong khi cố gắng cứu cháu gái của mình. Ngọn lửa lan nhanh, và cả tầng trệt của căn nhà nhanh chóng chìm vào biển lửa.

Những người hàng xóm gọi điện cho đội cứu hỏa, rồi đứng đó nhìn trong vô vọng, mà không thể xông vào nhà bởi ngọn lửa đã chặn kín mọi lối vào. Cô bé tuyệt vọng kêu khóc cầu cứu bên cửa sổ trên gác. Lúc ấy, trong đám đông lại có tin đồn rằng lực lượng cứu hỏa sẽ đến chậm vài phút vì họ đang bận chữa cháy ở nơi khác.

Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện cùng với chiếc thang. Ông dựng chiếc thang tựa vào bức tường của ngôi nhà, rồi nhanh chóng tiến vào bên trong. Và ông trở ra với cô bé ở trên tay mình. Ông trao cô bé cho những người đang dang tay chờ bên dưới rồi mất hút vào màn đêm.

Mọi người điều tra và thấy rằng cô bé chẳng còn người thân nào cả. Vài tuần sau, một cuộc họp được tổ chức để quyết định xem ai là người sẽ chăm sóc và nuôi nấng cô bé.

Một cô giáo muốn nhận nuôi cô bé. Cô đưa ra lý do rằng mình có thể bảo đảm cho em một nền giáo dục tốt. Một người nông dân nhận chăm sóc cô bé vì ông cho rằng cô bé sẽ khỏe mạnh và thoải mái khi được sống ở nông trại. Những người khác cũng đưa ra những lý do thuận lợi để được nhận nuôi cô bé.

Cuối cùng, một người dân giàu có nhất thị trấn đứng dậy và nói:

“Tôi có thể mang đến cho cô bé này tất cả những điều kiện thuận lợi mà mọi người vừa đề cập, cộng với tiền bạc và tất cả những gì mà tiền có thể mua được.”

Trong suốt buổi thảo luận, cô bé vẫn im lặng, mắt nhìn xuống sàn nhà. “Còn ai có ý kiến khác nữa không?” ông chủ tịch lên tiếng.

Một người đàn ông từ cuối phòng bước lên phía trước. bước đi của ông chậm chạp và có vẻ đau đớn. Khi đã đến trước mặt mọi người, ông bước thẳng đến chỗ cô bé và đưa đôi bàn tay ra. Mọi người vô cùng kinh ngạc. Bàn tay và cả hai cánh tay của ông đều bị phỏng trầm trọng.

Cô bé òa khóc:

“Đây chính là người đã cứu cháu!”

Rồi cô bé quàng tay quanh cổ người đàn ông, như đang giữ chặt lấy cuộc sống thân thương, như em đã làm trong cái đêm định mệnh ấy. Rồi cô bé gục đầu vào vai người đàn ông và khóc nức nở trong giây lát. Sau đó em ngước nhìn lên và mỉm cười với ông.

“Cuộc họp đến đây là kết thúc,” người chủ tọa tuyên bố.

Chẳng phải người có nhiều của cải mới là người giàu có, chính những người cho đi mới là người giàu có.

A family had twin boys whose only resemblance to each other was their looks. If one felt it was too hot, the other thought it was too cold. If one said the TV was too loud, the other claimed the volume needed to be turned up. Opposite in every way, one was an eternal optimist, the other a doom and gloom pessimist.

Just to see what would happen, on the twins'' birthday their father loaded the pessimist''s room with every imaginable toy and game. The optimist''s room he loaded with horse manure.

That night the father passed by the pessimist''s room and found him sitting amid his new gifts crying bitterly.

"Why are you crying?" the father asked.

"Because my friends will be jealous, I''ll have to read all these instructions before I can do anything with this stuff, I''ll constantly need batteries, and my toys will eventually get broken." answered the pessimist twin.

Passing the optimist twin''s room, the father found him dancing for joy in the pile of manure. "What are you so happy about?" he asked.

To which his optimist twin replied, "There''s got to be a pony in here somewhere!"

Hai cậu bé

Một gia đình có hai cậu con trai sinh đôi chỉ giống nhau ở mỗi vẻ bề ngoài. Nếu một thằng cảm thấy quá nóng, thì thằng kia lại thấy là quá lạnh. Nếu một thằng bảo TV bật to quá, thì thằng kia lại kêu rằng âm lượng cần phải tăng lên nữa. Đối nghịch nhau ở mọi khía cạnh, một cậu là người lạc quan còn cậu kia là một kẻ bi quan đầy u ám.

Muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra, vào ngày sinh nhật của cặp song sinh bố của hai cậu chất đầy phòng của cậu bé bi quan với đủ đồ chơi và trò chơi mà ta có thể tưởng tượng ra được. Phòng của cậu lạc quan thì đầy phân ngựa.

Tối hôm đó ông bố đi qua phòng của cậu bé bi quan và thấy cậu ta ngồi giữa đống quà, khóc lóc một cách chua chát và cay đắng.

“Làm sao mà con khóc vậy?” ông bố hỏi.

“Bởi vì mấy đứa bạn con sẽ ghen tị, con sẽ phải đọc hết những hướng dẫn của đồ chơi trước khi con có thể làm bất cứ điều gì với những thứ này, con sẽ lại phải cần đến pin đều đều, và đồ chơi của con rồi sẽ bị hỏng”. Cậu bé sinh đôi bi quan đáp.

Đi ngang qua phòng của cậu lạc quan, ông bố thấy cậu ta nhảy múa vui vẻ trong đống phân. “Lý do gì mà con vui vẻ đến vậy?” ông bố hỏi.

Ông con trả lời, “Chắc chắn phải có một con ngựa con đâu đó trong này!”

Bài học rút ra: người lạc quan luôn sống tốt, người bi quan lúc nào cũng khổ. Không quan trọng bạn có gì, mà quan trọng là thái độ của bạn đối với cuộc sống.

Smiling through the storm.

There was a little girl who walked to and form school every day.

One day, though the weather that morning was questionable and clouds were forming, she set out on her daily trek to the elementary school.

As the afternoon progressed, the winds whipped up, along with thunder and lightning. Her mother was concerned that her daughter would be frightenedas she walked home form school and she herself feared that the electrical storm might harm her child.

Following the roar of thunder, lightning, like a flaming sword, was cutting through the sky. Concerned, the mother quickly got into her car and drove along the route to her child’s school. As she did so, she saw her little girl walking along, but at each flash of lightning, the child would stop, look up and smile at the sky.

Another and another flash of lighning followed and with each the little girl would look up at the streak of light and smile. The mother pulled her car up beside the child, and she lowered the window and called to her, “ What are you doing? Why do you keep stopping ?”

The little girl answered, “ I am trying to look pretty! God keeps taking my picture.”

Bài dịch:

Câu chuyện xin được bắt đầu tại một thị trấn nhỏ nọ.

Hằng ngày luôn có 1 cô bé nhỏ tung tăng đến trường mỗi sáng.

Một hôm, trời bắt đầu có dấu hiệu chuyển mưa vào buổi sáng, những đám mây tạo ra nhiều hình ding phong phú khác nhau; dù vậy cô vẫn bắt đầu chuyến đi đến lớp trung học của mình

Khi buổi chiều dần buông, những cơn gió di chạy thật nhanh đến bên nhau cùng với sấm và sét. Người mẹ của cô nhóc ở nhà vô cùng lo lắng cho con, chẳng biết trên đường nó đi từ trường về sấm sét có trúng nó không? ; nó có hoảng sợ không?.

Mưa mỗi lúc lớn hơn, bầu trời như bị xé toạc ra bởi 1 cây kiếm lửa. Tiếng sấm thì rền vang cả khung trời. Người mẹ nọ do lo sợ cho con mình vội vã vào xe và đi dọc theo con đường mà cô bé đi từ trường về nhà. Và trên đường đi. À cô bé nhỏ kia rồi, người mẹ mừng khi thấy con. Nhưng nhóc có hành động thật lạ: sau mỗi lần bầu trời bị cắt ra thì nó lại ngước lên trời mà mỉm cười.

Cứ thế, cứ thế, cứ thế cây kiếm lửa ngày càng xé tấm lụa đen ra làm nhiều mảnh khác nhau và mỗi lần như thế thì nhỏ lại ngước lên và mỉm cười. Bà mẹ bực tức hướng xe về cạnh đứa trẻ, hạ kính xe xuống và mắng:

“ Con đang làm cái quỷ quái chi thế? Có ngừng ngay cái việc ngốc ngếch kia lại không thì bảo?”

Đứa bé hơi ấp úng trả lời mẹ nó: “ con….con ….con muốn làm những cử chỉ đẹp! Thượng Đế trên cao sẽ nhìn thấy con, Người sẽ luôn nhớ đến con.”

Có một cô bé nhỏ hàng ngày vẫn tự đi bộ đi học.

Một sáng nọ, trời bắt đầu có dấu hiệu chuyển mưa, những đám mây ùn ùn kéo đến, nhưng bé vẫn đến trường như thường lệ.

Chiều đến, gió thổi ào ào cùng với sấm và sét. Người mẹ của cô bé ở nhà vô cùng lo lắng, vừa lo không biết liệu con mình đi bộ về có sợ hãi lắm không, vừa lo sấm sét ngoài kia sẽ làm hại đến con gái mình.

Mưa mỗi lúc lớn hơn, bầu trời như bị xé toạc ra bởi 1 cây kiếm lửa. Tiếng sấm thì rền vang cả khung trời. Người mẹ lo quá vội vã vào xe và lái dọc theo con đường đi học của con. Chị đã thấy cô bé nhỏ đang lũn cũn bước đi. Nhưng cứ mỗi khi một ánh chớp nháng lên bé lại dừng lại, ngước lên trời và mỉm cười.

Cứ thế, cứ thế, mỗi lần sét chớp sáng cô bé lại ngước lên và mỉm cười. Người mẹ dừng xe cạnh con, hạ kính xuống và gọi to, “Con đang làm cái gì vậy? Tại sao lại cứ ngừng lại như thế?”

Cô bé trả lời: “Con đang cố làm mình xinh đẹp hơn. Vì Chúa Trời đang chụp ảnh con mà.”

The five boons of life

By Mark Twain

I

In the morning of life came the good fairy with her basket, and said:

‘Here are gifts. Take one, leave the other. And be wary, choose wisely! Oh, choose wisely! For only one of them is valuable.’

The gifts were five: Fame, Love, Riches, Pleasure, Death. The youth said eagerly:

‘There is no need to consider’, an he chose Pleasure.

He went out into the world and sought out the pleasures that youth delights in. But each in its turn was short lived and disappointing, vain and empty; and each, departing, mocked him. In the end, he said: ‘Those years I have wasted. If I could but choose again, I would choose wisely’.

II

The fairy appeared and said:

‘four of the gifts remain. Choose once more; and oh remember – time is flying, and only one of them is precious’.

The man considered long, then chose Love; and did not mark the tears that rose in the fairy’s eyes.

After many, many years the man sat by a coffin, in an empty home. And he communed with himself, saying: ‘One by one they have gone away and left me; and now she lies here, the dearest and the last. Desolation after desolation has swept over me; for each hour of happiness the treacherous trader. Love, has sold me I have paid a thousand hours of grief. Out of my heart of hearts I curse him’.

III

‘Choose again’. It was the fairy speaking. ‘The years have taught you wisdom – surely it must be so. Three gifts remain. Only one of them has any worth, remember it, and choose wisely’.

The man reflected long, and then chose Fame; and the fairy, sighing, went away.

Years went by and she came again, and stood behind the man where he sat solitary in the fading day, thinking. And she knew his thought.

‘My name filled the world, and its praises were on every tongue, and it seemed well with me for a little while. How little a while it was! Then came envy; then detraction; then calumny; then hate; then persecution. Then derision, which is the beginning of the end. And last of all came pity, which is the funeral of fame. Oh, the bitterness and misery of renown! Target for mud in its prime, for contempt and compassion in its decay’.

IV

‘Choose yet again’. It was the fairy’s voice. ‘Two gifts remain, And do not despair. In the beginning there was but one that was precious, and it is still here’.

‘Wealth – which is power! How blind I was!’ said the man. ‘Now, at last, life would be worth the living. I will spend, squander, dazzle. These smokers and despisers will crawl in the dirt before me, and I will feed my hungry heart with their envy. I will have all luxuries, all joys, all enchantments of the spirit, all contentments of the body that man holds dear. I will buy, buy, buy! Deference, respect, esteem, worship –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net