Ác mộng ngọt ngào [ Nightmare x Cross ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt yêu 13 : Trả hàng quynhtrang0398

Cross : - Đừng , đừng làm vậy , nhóc con 

Cậu bật tỉnh trên tấm đệm êm ả , đôi tay còn run run vì thứ vừa xảy ra , âm thanh van xin của người em trai của cậu lại vang lên một lần nữa . Cảnh tượng Papyrus bị giết được tái hiện với màu sắc ngày càng u ám . Ai cũng nghĩ rằng kẻ sát nhân luôn đi cướp tài nguyên từ các Aus khác như cậu thì phải mạnh mẽ nhưng mấy ai ngờ bên trong thì cậu là kẻ yếu đuối , những tổn thương từ lòng tin mà Frisk đã gây ra ko thể nào xoá bỏ . Con tim cậu đau đớn lắm , ghì chặt mà muốn khóc nhưng ko đổ lệ , thật lạ ? Vẫn như mọi hôm , Cross nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn sáng cho riêng mình , cứ ngồi vừa ăn vừa ngẫm nghĩ hồi lâu , sẽ ra sao nếu cậu đối xử với Frisk tốt hơn hay cố gắng van xin , chắc cô bé sẽ tha cho cả X-tale . Cậu rửa bát xong thay quần áo , xách giỏ đi chợ để mua những đồ dùng cần thiết cho bữa kế . Tối hôm nay , có người đặc biệt sẽ ghé qua nhà , đó là Nightmare , người cậu thương nhất . Cho dù anh luôn lạnh lùng trước mặt các Sans khác nhưng sau lưng thì tỏ ra lãng mạn vô cùng . Cậu có mặt lúc 4h chiều ở nhà chỉ vì loay hoay làm những món anh thích 

------ Hơn 8 giờ ------

Cross cảm thấy rất đói bụng , mà ko nỡ ăn đồ ăn trên bàn để được cùng anh thưởng thức chúng . Đợi hoài đợi mãi , cuối cùng thì tiếng cửa cọt kẹt khẽ mở , một tên Sans " đen xì " bước vào , ngoảnh đầu tứ phía như thể tìm ai đó , anh bước vào phòng bếp , mới thấy được cậu đang ngủ . Nét mặt thì cứ cười cười , miệng thì măm măm chiếc áo khoác mà tối hôm trước anh để lại , ko những thế còn để lộ chiếc răng mèo trông rõ dễ thương . Anh ko thể chịu đựng được mà nựng má cậu khi chưa có sự cho phép rồi vội rút tay về . Anh ngồi xuống , mặc kệ mùi hương thơm ngon của thức ăn , thậm chí ko thèm để ý bụng mình đang reo , ko gọi cậu dậy mà nói chuyện , bởi thứ anh quan tâm bây giờ chỉ có duy nhất mỗi cậu . Lần này anh nhận thấy sắc mặt cậu đã thay đổi , tỏ ra sợ hãi , còn liên tục kêu " Papyrus , đừng bỏ anh một mình " . Phải ! Cậu đã sống đơn độc hơn 5 năm trời rồi còn gì , ko có nhà , ko bạn bè , ko người thân chỉ có Nightmare , nên anh muốn chăm sóc cậu thật tốt để người mình yêu được khỏe mạnh 

Nightmare : - Cross , em ko sao chứ ? 

Cross : - Em sợ quá , Nightmare * túm áo *

Anh hôn cậu trước ánh nến lung linh , tạo cho cậu thấy dễ chịu hơn trước . Mọi nỗi sợ như đều tan biến , chẳng còn vương vấn gì , do sắc mặt trở về bình thường . Anh cởi áo ra , đắp lên trên người cậu khéo bị cảm , kèm theo hôn má rồi lẳng lặng ra khỏi cửa 

Nightmare : - Chúc em có một cơn ác mộng hạnh phúc hơn từng giấc mơ em có , mong rằng trong đó có cả anh , Crossy 

( Pun : - Nếu ko hay xin bạn chớ ném đá mình :(( sợ lắm )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net