Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

– Cái gì? Một tuần á?

Cả Albus và Scorpius cùng nhau hét lên. Tụi nó bây giờ đang nằm trong bệnh xá và được bà Pomfrey tống cho một lô một lốc bùa kiểm tra. Cuối cùng, kết luận sơ bộ là như sau: Hai đứa nó trúng bùa Tuft adherence. Nhưng thằng ếm bùa ngu ngốc kia lại ếm không đúng cách nên mới khiến tụi nó dính vào nhau theo cái kiểu này. Vì vậy, bà Pomfrey và giáo sư Fitwich sẽ cần một tuần để tìm dược và cách giải bùa cho chúng nó. Và tình trạng này, hiển nhiên, sẽ kéo dài một tuần nữa.

– Merlin! Làm sao chúng con có thể sống sót qua một tuần cơ chứ.

Scorpius rên rỉ. Bị dính má vào nhau thế này thì ngay cả những sinh hoạt cá nhân đơn giản nhất cũng sẽ trở nên khó khăn, chứ đừng nói là đi học.

– Các trò phải chịu khó một chút thôi. Họ nói dài nhất là một tuần, nếu thuận lợi thì có thể rút ngắn lại thời gian giải phép. Xem nào, ta cho phép hai trò có thể nghỉ bất cứ môn học nào mà hai đứa cảm thấy bất tiện. Và Scorpius, tạm thời trò hãy chuyển đến phòng dành cho huynh trưởng nhà Slythrin của Albus đi.

Hiệu trưởng McGonagall nhẹ ngàng mà bất đắc dĩ nói. Mấy rắc rối thế này vẫn thường xuyên xảy ra trong trường. Và bà thường phải ra mặt trong những trường hợp nghiêm trọng. Huống hồ, đây còn là con của Harry Potter và Draco Malfoy nữa. Bà thật không biết có nên báo về cho gia đình về tình trạng hiện tại của hai đứa không. Bà dám đảm bảo hai ông bố kia sẽ đến trường làm loạn như cái lần đầu tiên nghe tin hai thằng con quý hóa nhà mình bồ bịch với nhau lắm.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Albus chợt lên tiếng hỏi:

– Hiệu trưởng, ai là người đã ếm bọn con thế ạ?

– À, một thằng nhóc năm thứ năm của Hufflepuff. Nó nói là muốn ếm trò Potter vì trò đã đem nó ra làm trò cười. Yên tâm! Ta sẽ điều tra rõ và có hình phạt xử lí đích đáng.

– Là thằng béo đó... ưm...

Scorpius vừa kịp rít lên mấy chữ thì bị Albus bịt miệng. Cậu ta quay lại cười với hiệu trưởng:

– Tụi con biết rồi. Cám ơn cô, Hiệu trưởng!

– Không có gì đâu, Albus! Nếu có gì không ổn, hai đứa phải lập tức báo cho các giáo sư đấy! Hai đứa nghỉ ngơi một chút rồi về phòng. Đồ đạc của trò Malfoy sẽ được chuyển qua sau. Ngày mai, khi tình hình hai đứa tạm ổn, ta sẽ cho phép người khác đến thăm các trò.

Cô McGonagall mỉm cười nhẹ rồi bước ra ngoài, nói gì đó với bà Pomfrey và thầy Fitwich. Ở bên trong, Scor đã giật tay Albus ra khỏi miệng nó và nghiến răng:

– Tao nhất định sẽ khiến thằng béo đó phải trả giá!

– Còn tao thì chẳng hi vọng gì việc mày sẽ làm nên chuyện trong cái tình trang này cả.

Albus, với sự bình tĩnh hoàn hảo của Slytherin, nói ra mấy câu vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm pháo nổ tanh bành trong đầu cậu chủ nhỏ nhà Malfoy. Cố gắng để không phải hét lên trong tình trạng cái mặt ngu ngu của một thằng nào đó cứ chình ình ngay trước mặt mình, nó nói:

– Vậy tính sao? Tha cho nó hả?

– Tất nhiên là không. Sẽ người khác lo vụ này.

Albus cười cười khiến Scorpius lạnh cả sống lưng. Nếu không quen thân với cậu trai thứ nhà Potter, ít ai biết một khi sự bình tĩnh đáng sợ của cậu ta được thể hiện ra ngoài, tức là lúc cậu ta đang tức giận đến cực điểm. Tất nhiên, hệ lụy kéo theo sẽ không hề nhẹ nhàng và yên ả gì đâu. Thằng nào xấu số đã bày ra rắc rối này cho bọn chúng nên cầu nguyện đi là vừa.

– Vậy giờ thì đi thôi!

– Hửm? Đi đâu?

– Về phòng! Chứ mày định phơi mặt ở đây cho đến sáng à?

Albus thản nhiên nói rồi kéo nó đứng dậy. Vì má hai đứa đã dính vào nhau nên cái kiểu vừa đi vừa cúi đầu vừa cố nhích gần vào đối phương khiến tụi nó thấy kì quặc hết sức. Nhưng đó là tụi nó nghĩ vậy. Chứ đám tiểu động vật của Hogwarts thì cho rằng cái cảnh "tình thương mến thương" này quá ư là nóng mắt. Và dù tụi nó đã chọn giờ ăn tối để về phòng thì vẫn không thể ngăn được một số ánh mắt dòm ngó của một số bạn nhỏ đang hớt hải trên đường đến Đại sảnh vì sợ muộn.

Nhóm con rắn nhỏ: Nhìn kìa, là Huynh trưởng của bọn mình và người yêu anh ấy! Oa, họ đang đứng sát rạt vào nhau kìa!

Nhóm sư tử con: Mặt chỉ cách nhau vài inch. Chắc là sắp hôn rồi! Chúng ta thử chờ xem bao giờ bọn họ hôn nhau!

Nhóm tiểu chim ưng: Bình thường luôn tỏ ra xa cách nhưng hôm nay lại thân mật như thế. Vấn đề này cần được cấp tốc nghiên cứu!

Nhóm các bé lửng: Mắt chớp chớp, mồm đớp đớp.

Scorpius cảm thấy đầu mình sắp phun trào dung nham núi lửa. Và cái đám tiểu động vật ngu ngốc kia, nếu bọn chúng không ngậm cái miệng ngớ ngẩn của chúng lại, nó nhất định sẽ cho mỗi đứa một phát bùa khóa lưỡi để làm kỉ niệm. Nó không phải là một kẻ giỏi kiềm chế cảm xúc khi mà những việc ấy dính dáng đến thằng nhóc mắt xanh bên cạnh.

Một vòng tay ấm áp chợt vòng qua vai nó, kéo sát nó vào người. Tiếng thằng nhóc tóc đen thầm thì:

– Bình tĩnh nào! Kệ bọn chúng đi!

– A... ừ... nhưng... tay mày...

Scor lắp bắp nói không thành câu. Mặt nó không hiểu sao mà nóng phừng phừng. Merlin, cầu Ngài đừng để cậu ta cảm nhận được điều đó.

– Làm như vậy nhìn sẽ đỡ kì quái hơn! Chúng ta đi thêm một chút nữa thì sẽ về phòng thôi!

– Ừ!

Scorpius mỉm cười thật nhẹ, không hiểu sao cảm thấy thật an toàn. Có lẽ... là vì vòng tay này quá ấm áp chăng? Nó cũng chẳng biết nữa. Chỉ là... dù Albus không thích nó, nhưng nó vẫn muốn giây phút này kéo dài lâu hơn một chút nữa thôi.

~~~oOo~~~

– Xin... xin lỗi! Tớ không biết là Potter lại nhảy vào giữa cậu với cậu ta. Tớ...

Ở một góc khuất sau thư viện, một thằng nhóc năm năm nhà Hufflepuff béo ục béo ịch thấp giọng cầu xin. Sắc mặt nó càng ngày càng tái xanh khi thấy sự giận dữ của người kia – Kent Smith.

– Đồ ngu xuẩn! Có tí việc mà cũng không làm nổi. Nếu mày hé ra nửa lời là tao đứng sau vụ này thì mày sẽ không yên ổn đâu.

– Không, không! Tớ không hề tiết lộ gì cả. Có cậy miệng tớ cũng sẽ không nói!

Tên béo hốt hoảng túm lấy tay áo Smith. Đúng lúc đó thì một giọng nói trầm thấp vang lên kéo lấy sự chú ý của chúng.

– Tiếc quá! Tôi lại nghe thấy hết cả rồi! Biết làm sao bây giờ?

Một thanh niên trẻ tuổi trong bộ áo chùng đồng phục nhà Gryffindor xuất hiện. Anh ta có đôi mắt nâu vừa ấm áp vừa tinh anh, mái tóc đen lòa xòa tự nhiên càng tôn thêm vẻ lãng tử.

– James Sirius Potter!

Smith trợn mắt lên nhìn kẻ đang đứng trước mắt – con trai cả của người anh hùng Harry Potter và là Thủ lĩnh nam sinh. James Potter lợi hại đến nỗi cả cái trường này không một ai dám gây sự với anh ta. Và hắn cũng không hề muốn đối đầu với kẻ này. Nhưng xem ra bây giờ đã quá muộn để nghĩ như thế. Hắn rút đũa phép ra:

– Potter, anh muốn gì?

– Can đảm ghê chưa? Tôi cũng chẳng muốn gì cả. Xem nào, vậy hai chúng ta quyết đấu, được không?

– Quyết đấu?

Smith sợ hãi lặp lại. Hắn rõ ràng không phải đối thủ của James. Khẽ liếc về phía sau ra hiệu cho tên béo, hắn nói cứng:

– Được rồi! Vậy thì quyết đấu.

James tỏ ra khá thích thú. Anh và Smith lùi lại về phía sau và cúi chào theo đúng kiểu một trận đấu tay đôi chính thức. Nhân cơ hội đó, tên béo liền nhanh chóng lẻn đi để tìm các giáo sư. Nó dám chắc đó là ý mà Smith ra hiệu cho nó. Và rất có thể hắn sẽ tha cho nó lần này.

– Petrification! (Hóa đá)

Tia sáng màu tím bắn về phía tên béo khiến nó đông cứng lại. Ngay sau đó, một cậu trai nhà Rvenclaw đi đến gõ gõ lên người tên đó.

– Ừm, chất lượng không tệ!

– Rei là giỏi nhất mà!

James cười híp mắt trong khi Smith mặt tái xanh nhìn cậu trai tóc nâu mắt tím xinh đẹp kia. Hắn không ngờ là James còn đi chung với người khác. Hơn nữa đây là Rei Charlotte – Huynh trưởng nhà Ravenclaw và là người yêu của James Potter. Tất nhiên, pháp thuật của người này cũng không hề kém cạnh gì bạn trai mình.

Rei sau khi kiểm tra xong thì quay lại, thờ ơ nói:

– James, đừng đùa nữa, làm gì thì làm mau lên. Em đói rồi! Chúng ta phải đến Đại sảnh đường ăn tối. Ngày mai, chúng ta còn đi thăm Al và Scor nữa!

– Tuân lệnh "vợ yêu"!

James giả vờ nghiêm mặt nhận lệnh rồi bật cười khi Rei lườm anh cháy sém, hoàn toàn bỏ mặt tên Smith đang đứng đó ra khỏi thế giới riêng đầy tim hồng bay tá lả của hai người. Lẽ dĩ nhiên, có cơ hội ngu gì mà không trốn đi chứ. Nhưng thật không may cho hắn, James và Rei đã nhận ra.

Thế là, phía sau thư viện vang lên một tiếng thét vô cùng thảm thiết. Rồi sau đó, người ta thấy cặp đôi nổi tiếng nhất Hogwarts thắm thiết nắm tay nhau bước vào Đại sảnh, nhưng có vẻ cao hứng hơn mọi khi. Rồi sau sau đó nữa, người ta thấy một tên béo năm năm nhà Hufflepfull bị hóa đá trong một tư thế rất kì cục và con trai ngài Bộ trưởng, với cả người mọc đầy lông lá gớm ghiếc đang múa những điệu múa kì quặc ở giữa sân trường vào sáng hôm sau. Tất nhiên, vụ này trở thành trò cười cho tất cả học sinh trong trường và vẫn còn được đem ra tán nhảm trong nhiều tuần sau đó.

Một kết cục thảm hại cho kẻ đã gây ra rắc rối. Vậy còn người vướng phải rắc rối đó thì sao? Xin thưa, họ vẫn đang ôm nhau ngủ khì trên giường như thể thế giới có ra sao cũng chẳng liên quan đến họ kia kìa. Nhưng mà đã ngủ thì vẫn phải có lúc thức dậy. Và người thức dậy đầu tiên chính là cậu nhóc tóc vàng da trắng mắt xám tro tên Scorpius Malfoy.

– A A A A A... ưm... ưm...

Scorpius hét lên theo phản xạ không điều kiện và kết quả là bị kẻ chết tiệt nào đó bịt mồm lại.

– Malfoy, tao nhớ mày là Ravenclaw chứ không phải là Gryffindor. Sao mày còn ồn ào hơn cả họ vậy hả?

– Ưm... ưm...

Scor ú ớ. Lúc này, tên nhóc tóc đen mắt xanh danh xưng là Albus Severus Potter kia mới chịu bỏ tay ra.

– Sao mày dám ôm tao ngủ hả tên chết bằm?

– Nếu mày nhớ tình cảnh khốn khổ hiện tại của chúng ta thì mày nên biết là đó là cách duy nhất để tao với mày có thể ngủ với cái kiểu dính má như thế này. Hay là mày muốn tao nằm đè lên mày?

– Mày... mày đi chết đi!

Scorpius rít lên, vừa bực vừa ngượng. Tỉnh dậy thì thấy người mà mình đơn phương suốt mấy năm đang ôm mình ngủ như đúng rồi, không có chút phản ứng nào mới lạ. Vậy mà tên mặt dày này còn dám nói như thế, nó thật sự muốn cho thằng cha này một phát đạp.

– Malfoy!

– Cái – gì?

Ai đó nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

– Sao mày có vẻ kích động thế?

– TAO KHÔNG C-... ưm... ưm...

Lại một lần nữa, cậu nhóc mắt xám bị bịt miệng với đúng kẻ đã làm vậy với nó hai lần trước đó. Thằng nhóc "hung thủ" thở dài:

– Bỏ đi, tao không muốn cãi nhau trong lúc này. Chỉ cần mày đừng hoạt động cơ miệng quá là được, làm má tao đau muốn chết!

Albus lầm bầm mấy từ cuối trong miệng. Cậu không muốn Scor tiếp tục nổi xung thiên như tối qua, khi bọn nó ngồi bàn xem nên sống kiểu gì cho qua một tuần khi mà phải ăn uống, ngủ nghỉ, làm việc cá nhân trong tình trạng như thế này. Cậu đã phải đánh choáng nó và vất vả lắm mới đưa được tên nhóc tóc bạch kim đó lên giường ngủ. Dẫu sao thì Albus vẫn phải công nhận một điều, Scorpius khi ngủ nom rất dễ thương. Tất nhiên, cậu trai thứ nhà Potter sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân đã thức cả đêm chỉ để ngắm thiên thần đã cướp mất trái tim của mình đang say ngủ đâu, ha ha ha...

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net