16. Tình anh em đổ vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


17 giờ, Chương Hạo trùm bịch kĩ lưỡng, cả người đen thui núp sau bụi cây ở gần quán cà phê Red Panda để theo dõi Sung Hanbin và cậu nhân viên quán đang chuẩn bị ấy cái gì.

"Hôm nay mọi người đi ăn thịt nướng, Hanbin cũng muốn ăn." Sung Hanbin thở dài, chán nản úp mặt xuống quầy thanh toán.

Park Jisung thấy vậy, vỗ vai an ủi: "Thôi, Hanbin ráng lên, Jisung cũng phải nhịn nè, tụi mình phải ấy mà, ấy quan trọng hơn ăn."

"Hanbin biết rồi, vì tương lai tươi sáng đúng không?"

"Đúng vậy, vì một cuộc sống nở hoa, chúng ta phải ấy thật chậm thật chắc mới được."

Chương Hạo núp từ đằng xa, tất nhiên là không thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn được khẩu hình miệng, lại là ấy, rốt cuộc chúng bay ấy cái gì mà bí hiểm dữ vậy?

Sung Hanbin uể oải gật đầu, nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng rồi cùng Park Jisung đi ra ngoài. Chương Hạo thấy thế liền nhanh chóng bám theo.

Không hiểu hai người đó rốt cuộc muốn đi đâu, lòng vòng nãy giờ cũng đã nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa làm nên cơm cháo gì hết. Chẳng lẽ ấy của bọn họ là đi dạo à? Nhưng mà đi dạo đến mười giờ đêm á?

"Chắc được rồi đó Jisung, đâu có ai bám theo đâu." Trong khi Sung Hanbin ngó nghiêng xung quanh, Chương Hạo đã vội vàng núp vào cây cột điện rồi.

Park Jisung nghiêm mặt nói: "Đi vậy cho người ta biết mình nguy hiểm, Jisung thấy trên phim vậy là ngầu lắm."

Nói xong, cả hai quay đầu nhìn lại ở phía sau một lần nữa, chắc chắn không bị ai theo dõi, bọn họ mới gật đầu quẹo vào khu công viên trò chơi Thỏ Trắng rồi tiếp tục đi thẳng vào rừng.

"Vãi, tụi nó chơi public luôn á?" Chương Hạo giật mình, hoảng hốt đuổi theo hai người đó.

Đúng lúc này, một người đột nhiên đụng trúng anh.

"A, xin lỗi, tôi đang hơi gấp, tôi phải đi bắt gian cái đã."

Chương Hạo vội vàng đứng dậy, lại nhìn thấy chàng trai này cũng ăn mặc y hệt mình, còn định chạy theo Park Jisung và Sung Hanbin liền kéo lại hỏi.

"Tôi cũng vậy, cái người mặc áo trắng là người... là em trai của tôi. Cậu có quen người áo xanh không?" Chương Hạo vừa nói, vừa chỉ vào Sung Hanbin đang mặc áo trắng, rồi đến Park Jisung mặc áo xanh.

Chàng trai ngạc nhiên, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, cái cậu áo xanh đó là bé... không, cũng là em trai của tôi."

Chương Hạo tức giận, đánh nhẹ cậu ta một cái: "Cậu sao không quản em trai mình vậy hả? Nữa đêm nửa hôm nhắn tin hẹn này hẹn nọ, nếu không phải tối hôm qua tôi tình cờ nhìn thấy, chuyện xấu này cũng vĩnh viễn không bị đưa ra ánh sáng."

Chàng trai cũng không vừa, hất mặt cãi lại: "Gì mà tại tôi chứ? Nếu em trai anh không chịu thuận theo thì chuyện đã không xa đến mức này."

Nói một hồi, cả hai cùng đưa ra một kết luận: "Nói chung tụi mình vô tội, là tại chúng nó!"

Hai người tiếp tục bám theo đôi gian phu kia, thuận tiện hỏi thăm.

"Tôi tên Chương Hạo, 23 tuổi. Cậu tên gì?"

"Tôi tên Chung Thần Lạc, 22 tuổi, anh là người Trung Quốc à?"

"Đúng vậy, cậu cũng thế sao?"

"Quê em ở Thượng Hải."

"Ồ, quê tôi ở Phúc Kiến, cậu đến Hàn Quốc mấy năm rồi?"

"Lâu lắm rồi, hình như vài năm trước á, còn anh?"

"Tôi mới một năm trước thôi."

Càng nói, Chương Hạo và Chung Thần Lạc càng thấy cả hai hợp nhau, nếu không phải bây giờ đang bắt gian thì bọn họ đã kéo nhau ra quán nào đó ngồi nói tiếp rồi.

Vậy mà cuối cùng vẫn chẳng có gì xảy ra, cả hai chỉ thấy Sung Hanbin và Park Jisung đột nhiên đi sâu vào rừng rồi ngồi bệt ở trỏng.

Lần này núp ở khoảng cách gần hơn, Chương Hạo và Chung Thần Lạc có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

"Chừng nào kế hoạch của Jisung mới xong vậy? Ngồi ở đây bữa giờ Hanbin nhớ Hạo quá, lại còn bị muỗi đốt hoài." Sung Hanbin ấm ức, đưa tay ra muốn đập mấy con cứ vo ve đến gần mình nhưng lần nào cũng hụt.

"Hanbin phải gọi là ấy chứ, không được nói rõ ràng như vậy. Thế Hanbin có tiền không mà đòi đi chỗ khác?" Park Jisung thở dài hỏi anh.

Sung Hanbin bĩu môi: "... Hanbin không có tiền, Hanbin đưa Hạo giữ hết rồi."

Park Jisung gật đầu: "Trùng hợp ghê, Lạc Lạc cũng giữ tiền của Jisung rồi. Thôi ráng lên, muỗi đốt xíu rồi sẽ qua, còn tương lai có người yêu thì phải ấy mới có được."

"Hanbin biết rồi."

Chương Hạo và Chung Thần Lạc giật giật khóe miệng, hai đứa này hay, thế là ấy của tụi nó là kế hoạch dụ bọn họ vào tròng đấy à?

"Hình như không có gì để bắt rồi." Chương Hạo thở dài, anh tốn công vô ích quá.

"Thôi mình đi ăn đi, kệ hai người đó." Chung Thần Lạc vừa nói vừa cẩn thận di chuyển, kéo tay Chương Hạo: "Anh thích thịt nướng không? Em biết quán này ngon lắm."

Nhớ lại hôm nay đã vỡ kèo với đám anh em chí cốt, Chương Hạo cũng gật đầu đồng ý. Vậy là cả hai nhanh chóng lẻn đi ăn mảnh, để lại Park Jisung và Sung Hanbin ngồi trong rừng bị muỗi đốt quá trời luôn.

*ăn mảnh

Sung Hanbin và Park Jisung bừng bừng lửa giận, không hẹn mà cùng đứng lên một lúc.

"Hanbin/Jisung phải đi bắt gian rồi! Hạo/Lạc Lạc đang đi ăn với người ta." Hai đứa giật mình, nghe vậy thì nghệch mặt ra.

Bỗng bọn họ nhìn thấy màn hình điện thoại của nhau, chúng nó tức giận nói.

"Đó là cái đồ đáng ghét mà! Hả?"

Sung Hanbin đẩy Park Jisung một cái: "Jisung nói ai là đồ đáng ghét hả? Đồ đáng ghét là cái người trong điện thoại Jisung kìa. Ai cho nói xấu Hạo của Hanbin!"

Park Jisung cũng không vừa, đưa tay nắm hai bên má của Sung Hanbin nhéo thật mạnh: "Đồ đáng ghét dám quyến rũ Lạc Lạc của Jisung, Hạo của Hanbin mới là đồ đáng ghét!"

"Nói xàm, đồ đáng ghét Lạc Lạc của Jisung mới là người quyến rũ Hạo của Hanbin."

Vậy là hai người nhào vào đánh nhau, đứa thì nắm tóc, đứa thì kéo quần. Đến khi mà cả hai hết chịu nổi, vừa khóc vừa gọi điện mách "anh trai" thì câu chuyện mới dừng lại.

Chương Hạo và Chung Thần Lạc nghe điện thoại xong đành phải nhờ nhân viên gói đồ ăn lại rồi đi đến đón bọn họ về.

"Nghỉ chơi với Jisung!"

"Ai thèm chơi với Hanbin chứ!"

"Hanbin, Hanbin đuổi việc Jisung luôn."

"Đuổi đi, chắc Jisung sợ quá!"

Vậy là tình anh em đổ vỡ từ đây. "Ấy" của bọn họ cũng tan thành mây khói.

_____
Tui: Mới thi xong, quá đã luôn.
Màn cameo siu chất đến từ nhà trẻ ước mơ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net