F

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 9 cuối cùng cũng qua, và tháng 10 là mùa đông, cũng là mùa của các lễ trao giải. Sắp tới vào trung tuần tháng 10, JungKook sẽ tham gia một giải thưởng lớn ở khách sạn trung tâm thành phố. Giải này quy tụ những nhân vật nổi tiếng trong tất cả các lĩnh vực, và anh nghĩ sẽ là một buổi tiệc long trọng lắm đây.

Jimin không đi được với anh, phần vì ban tổ chức không cho người ngoài vào, phần vì cậu nói đó là dịp JungKook kết giao bạn bè, sự có mặt của cậu có lẽ sẽ khiến không khí kém tự nhiên hơn.

"Không, anh nghĩ em sẽ được mọi người yêu mến lắm đấy." JungKook nhấc cốc sữa nóng vừa pha lên, mỉm cười với Jimin.

"Chừng nào anh viết xong bản thảo và sách được xuất bản, em sẽ đi với anh đến buổi ra mắt." Jimin khúc khích cười.

"...anh sắp xong rồi..." JungKook lúng túng rờ bản thảo vẫn chưa được lấp kín, cảm thấy dạo này mình đã lơ là công việc. Tốc độ viết dạo này của anh đang chậm lại, có ngày thậm chí còn chẳng viết được trang nào.

Jimin mỉm cười đá lông nheo với JungKook vì cậu biết anh vừa loè cậu, nhưng cậu không giục anh, sẽ rất tồi tệ nếu thúc giục một nhà văn. Vậy nên cậu dọn dẹp đồ trong phòng rồi rời ra ngoài cho anh làm việc.

JungKook cầm bút lên, cố gắng nghĩ ra cái gì đó để viết. Dòng cảm xúc đặc biệt lấp kín chỗ giấy kia dạo này dường như đã khô cạn, anh không hiểu sao mình không cảm nhận lại được chúng nữa. Có vấn đề gì đó với cái này sao... nhưng ở chỗ nào kia chứ...? JungKook cọ ngòi bút sột soạt trên giấy, cố nghĩ ra cái gì đó trong lúc đọc lại các bản thảo cũ.

Quân đội đã quyết định chặt đầu em giữa phố thị, như một lời răn đe với những kẻ có âm mưu phản lại đất nước hay dung túng cho những kẻ tội đồ, và tôi phải lãnh trách nhiệm ấy. Chặt đầu em... giữa hàng ngàn ánh mắt căm phẫn, để thoả mãn những sự hiếu kì tàn nhẫn... thế giới này là như vậy đấy...

"Hi vọng cậu sẽ hoàn thành tốt việc đó." Tư lệnh quân đội nói với tôi bằng vẻ mặt đắc ý khi cuối cùng tôi cũng đã không thể bảo vệ em "Dân chúng sẽ tin tưởng cậu hơn nếu cậu làm xong việc này, và chúng ta chẳng cần có thêm bất kì sự rùm beng nào từ bạn trai của cậu nữa, hoàng tử ạ."

Bạn trai? Tất cả mọi người đều biêt em yêu tôi, và tôi đã vô tình hành động như thể tôi cũng yêu em, nhưng chưa bao giờ tôi thừa nhận điều đó. Tôi có thể động chạm với em, hôn em, làm tình với em, nhưng tôi chưa sẵn sàng thể hiện tình cảm với em. Cứ như thế, tôi giết dần giết mòn tình yêu thương trong lòng mình và dập tắt mọi hi vọng của em. Tôi phải làm gì đây?

Đêm trước ngày bị hành hình, em và tôi gặp nhau lần cuối cùng trong nhà ngục tối tăm và ẩm ướt. Trông em thật khoẻ mạnh và hồng hào, em mãn nguyện với quyết định ấy của chính quyền, như một sự giải thoát cho kiếp quái vật mà em phải gánh chịu. Em mỉm cười, nụ cười tươi sáng rạng rỡ làm cái chết cận kề trở nên nhẹ bẫng kì lạ.

"Thật hạnh phúc khi hoàng tử sẽ hành hình em. Em không còn gì phải hối tiếc hết." Em nói, hai gò má gầy gò hồng lên thật dễ thương "Hi vọng hoàng tử cũng sẽ cảm thấy như vậy."

Như vậy? Cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện vì được chặt đầu em sao? Thật điên rồ, mọi chuyện đã đi đến nước này, chống lại định mệnh là điều không thể. Tôi chẳng còn lời nào để nói với em. Có lẽ tôi nên nói gì đó để giúp em vui vẻ nốt những giây phút cuối cùng, Namjoon đã dặn như vậy. Nhưng tôi không nghĩ ra điều gì cả... tôi đứng đó ngắm nghía khi em dọn lại giường nằm và trong phòng giam, chải mái tóc đen óng bù xù, rửa mặt trong cái chậu nước cáu bẩn góc phòng. Em muốn chuẩn bị tốt nhất cho cái chết mà em chờ đợi đã lâu... cái chết sẽ giải thoát đau thương cho em và cả những người khác.

Buổi sáng ngày thi hành án tử, trời mưa lâm râm và bầu trời xám xịt quần thảo. Dân chúng tập trung đông thật đông xung quanh nơi tôi sẽ chém đầu em... một cảnh tượng vui thú bệnh hoạn của một thế giới thối nát mà tôi không thể chống lại.

Người ta dẫn em lên bục, trong chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, khuôn mặt em sáng lên sự chờ đợi điều hiển nhiên sẽ đến. Lính bảo em quỳ xuống, em vui vẻ làm theo mà không chút thái độ phản kháng. Lưỡi gươm trong tay tôi lạnh và sắc, thứ có thể chém lìa một cái đầu, đó không phải niềm tự hào. Tôi thấy nhục nhã cho chính bản thân và những kẻ đang háo hức chờ giây phút con quái vật kia bị giết chết.

Thời khắc đã điểm, tôi vung gươm lên để làm tròn nhiệm vụ của mình. Bầu trời thật buồn, những giọt mưa lạnh buốt bay vơ vẩn trong không khí, lưỡi gươm trong tay tôi giáng xuống và những mặt kim loại nhuốm đầy dòng chất lỏng đỏ tươi. Những người chứng kiến ồ lên một cái thích thú, ngó chăm chăm cái đầu đã rớt ra từ phần cổ ròng ròng máu.

"Tốt lắm, hoàng tử, chúng tôi tự hào về ngài..." Tư lệnh vỗ vai tôi như vỗ vai một đứa con nít đã làm chuyện sai lầm theo lời của một kẻ ngon ngọt.

Đột nhiên tôi tức giận đùng đùng. Tôi nhảu xuống bục, túm lấy cái đầu xơ xác đỏ loè, giơ về phía đám đông đang hiếu kì chỉ trỏ.

"Nhìn đi..." Tôi nói, lắc lắc cái đầu trong tay "...cậu ta chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi. Quái vật mà mấy người nói, chẳng có gì khác chúng ta cả, cũng như vậy, với khuôn mặt và tính người, với máu đỏ như con người và một cái chết do chính con người định đoạt. Mấy người đã vừa lòng chưa?"

Tôi đã hoá rồ dại, tôi chẳng còn thiết gì trong cái thế giới tàn nhẫn và ác độc này nữa. Đoá hoa đẹp cuối cùng cũng bị đạp nát, cớ sao phải cố là thứ tươi đẹp để rồi lại bị vùi dập xuống bùn đen? Tôi không hiểu nổi thế giới này nữa, một thế giới đem cái chết của người khác ra làm thú vui tiêu khiển, là trò giải trí cho những kẻ cầm quyền. Tôi không thể chịu nổi tình cảnh này nữa.

Thật nhẹ nhàng, tôi bế phần thân lạnh ngắt của em lên và rời khỏi đó, đi thật xa, thật xa khỏi những ánh mắt khó chịu và những lời đàm tiếu. Tôi chẳng còn gì để mất nữa, em đã đi rồi, tôi chẳng còn điều muốn bảo vệ nữa... tôi sẽ không trách cứ bất kì ai cả, đây là quyết định mà tôi đã tự chọn lấy.

Một căn nhà hoang đổ nát, nước mưa dột từng ngóc ngách và ánh sáng mờ mờ trải trên nền đất ẩm. Tôi đặt em xuống đó, lấy con dao nhỏ vẫn cài bên hông, đâm thật mạnh vào lồng ngực em. Đây sẽ là cách duy nhất khiến em được ở bên tôi mãi mãi... mãi mãi thuộc về tôi, cùng tôi đi đến khắp muôn nơi mà không chịu sự miệt thị nào cả. Chỉ còn cách này thôi...

Dưới lớp thịt dần sẫm lại, trái tim em vẫn còn đỏ hỏn và ấm. Màu đỏ thật mê hoặc, khiến ai cũng muốn được đưa tay nếm thử hương vị. Tôi chậm rãi móc quả tim ra, mân mê nó trong lòng bàn tay, cảm nhận những nhịp đập cuối cùng của nó, rồi đưa lên miệng mình. Mùi tanh của máu không làm tôi dừng lại, nó chỉ như dụ hoặc tôi, và những vị tanh chát ấy ngập đầy miệng tôi khi tôi cắn lên trái tim nhỏ nhắn ấy-

"Hộc..."

JungKook buông bút thở dốc, túm chặt lồng ngực trái của mình. Lại cơn đau ấy... nó lại đến nữa... dài hơn, quặn hơn... JungKook trượt khỏi ghế ngã ra sàn, mồ hôi rịn trên trán anh, khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng để bò đi tìm thuốc. Không... không thấy đâu cả... làm ơn hãy mang lọ thuốc cho tôi với...

JungKook ú ớ kêu lên những âm thanh khàn khàn, tay với với về một điểm vô định trong không trung. Đột nhiên từ cánh cửa trước mặt, có người đẩy ra và chạy vội đến bên anh.

"Hoàng tử... hoàng tử, ngài không sao chứ? Hoàng tử, chờ một chút, em có mang thuốc đây..."

Giọng nói dịu hiền ấy như làm dịu đi cơn co thắt của JungKook, những viên thuốc từ từ trôi xuống cổ họng anh, làm anh dễ chịu. Anh được gối đầu lên cái gì đó thật mềm mại, anh dụi đầu...

"Hoàng tử, hãy chú ý sức khoẻ chứ..."

"Hoàng tử ư?" JungKook lẩm bẩm.

"Phải, ngài là hoàng tử mà, hoàng tử Jeon Jung Kook, ngài nhớ chứ?"

"JungKook, tỉnh lại đi anh, làm ơn!!!"

Choàng mở mắt ra, JungKook thấy khuôn mặt Jimin cúi sát bên mình với vẻ rất lo lắng. Những lời nói kì lạ lúc nãy cứ vang vọng trong đầu anh, nhức nhối và dai dẳng, giọng nói ấy hoà với giọng Jimin khiến anh không phân biệt được ai với ai.

"JungKook à, đi ngủ thôi, sức khoẻ anh đang xuống đó. Mặt anh tái hết rồi..." Jimin lo lắng dìu anh dậy.

"...ừ..."

JungKook cùng Jimin trở về phòng ngủ, nhưng thoáng chốc, từ hình dáng của Jimin, anh nghe thấy tiếng gọi ấy, cứ lặp lại như một bài hát vô danh.

"...hoàng tử Jeon..."

---------------------------------------------------còn nữa-----------------------------------------------

hella aot chiếu rồi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net