Chap 4: Ngày đầu tiên sống cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng hôm sau

   Biệt thự ROSE

- Cái bọn Paparazzi này cũng nhanh tay thật

 Phác Xán Liệt đặt tờ báo lên bàn, chân bắt chéo, cả cơ thể dựa vào ghế sofa. Trang bìa tờ báo là hình ảnh Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân ôm nhau thắm thiết theo suy nghĩ của mọi người cùng hàng chữ dài ngoằn "Phác Xán Liệt cùng con trai Ngô Trác Minh 'thân mật' tại bệnh viện"

- Ôi ~~~ Tôi làm sao dám vác mặt tới trường bây giờ

 Ngô Thế Huân ôm mặt than khóc. Một lần nữa Phác Xán Liệt lại ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy gương mặt của mình khi phụng phịu, giận dỗi.

- Hiện tại cậu là tôi đấy, cậu sẽ tới học ở khu đại học, tôi sẽ tới khu trung học để thế chỗ cho cậu

- Làm sao có thể, mặc dù tôi ở trong thân xác 20 tuổi của anh, nhưng tôi vẫn là cậu học sinh trung học 17 tuổi, tôi sao có thể hiểu được những kiến thức của sinh viên các anh.

 Ngô Thế Huân nhảy bổ vào người Phác Xán Liệt, ôm lấy mặt anh lắc qua lắc lại, nói là mặt của anh chứ thật ra là mặt của cậu nên cậu hết sức nhẹ nhàng.

- Chịu thôi!!!

 Phác Xán Liệt nhún vai. Ngô Thế Huân cũng hết cách đành buông anh ra ngồi qua một bên mà than ngắn thở dài. Hồi lâu, Phác Xán Liệt lên tiếng:

- Cậu còn phải đến công ty giải quyết công việc, họp hành chỉ huy và còn phải đi gặp gỡ đối tác làm ăn

- Không thể nào, tôi trước giờ chưa hề biết cái gì gọi là kinh doanh cả

- Không sao, tôi sẽ đi cùng cậu, cậu chỉ cần theo tôi vào công ty. Sau khi vào phòng làm việc thì cậu có thể ngồi một bên mà chơi.

- AAAA~~~ Tại sao tôi lại lâm vào hoàn cảnh này vậy trời???

 Ngô Thế Huân nằm dài ra sofa, tay ôm đầu, miệng không ngừng than trời trách đất. Phác Xán Liệt nhìn cậu rồi lại mỉm cười:

- "Một Phác Xán Liệt trẻ con sao??? ... Thật thú vị!!!"

 Hôm qua, sau khi đã bàn bạc với nhau, Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đã nói với bố mẹ rằng họ đang yêu nhau và dự định sẽ ... tiến tới hôn nhân. Phác Xán Liệt với thân hình Ngô Thế Huân đã nằng nặc đòi qua ở cùng với Phác Xán Liệt "giả mạo" kia. Vì chiều lòng con trai nên ông bà Ngô đã đồng ý.

 Còn về vấn đề bức ảnh kia, có lẽ hai gia đình Phác - Ngô sẽ sớm mở cuộc họp báo để giải thích rõ ràng. Không đáng quan tâm!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 Trưa, tại phòng ăn

- Xán Liệt, tôi muốn cafe của anh

 Ngô Thế Huân chu môi, đưa tay chỉ vào ly cafe đặt kế tay phải của Phác Xán Liệt. Anh nhìn cậu rồi lắc đầu:

- Không được, Tử Thao nói cậu chỉ được uống sữa

 À, về chuyện hoán đổi thân xác của hai người thì Hoàng Tử Thao và Trương Nghệ Hưng đã biết. Vì muốn có người giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn này nên hai người đành nói ra cho họ biết.

 ~~~ Flashback ~~~

- CÁI GÌ??? HOÁN ĐỔI THÂN XÁC???

 Hoàng Tử Thao và Trương Nghệ Hưng há hốc mồm kinh ngạc, dường như họ không thể nào tin được những lời mà họ đang nghe.

- Phải, sau khi chúng tôi bị tai nạn, lúc tỉnh lại thì đã thấy cơ thể bị hoán đổi, tôi nói cho hai người biết vì tôi tin hai người sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề này. Và chuyện này chỉ có bốn chúng ta biết, không nên để người ngoài nghe được.

- Nhưng chuyện này thật khó tin, giống như ... phim

 Hoàng Tử Thao gãi gãi đầu nhìn cái con người với gương mặt của Ngô Thế Huân nhưng cách nói chuyện lại là của Phác Xán Liệt.

- Cũng tại cái miệng xui xẻo của cậu đấy Panda, tối kia nhắc tới chuyện hoán đổi làm gì, ngày hôm sau tớ liền bị hoán đổi với cái tên này

 Ngô Thế Huân bước tới gần Hoàng Tử Thao, đưa tay véo lấy má anh. Hoàng Tử Thao la oai oái:

- Bịch sữa nhỏ, mau buông tớ ra

 ~~~ End Flashback ~~~

- Nhưng rõ ràng anh đang ở trong thân xác của tôi vì vậy anh phải uống sữa, còn tôi được phép uống cafe

 Ngô Thế Huân cầm ly sữa giơ lên trước mặt Phác Xán Liệt. Anh cúi đầu thở dài, cầm lấy ly sữa của Ngô Thế Huân, ngậm ngùi chịu đựng. Còn Ngô Thế Huân hớn hở cầm ly cafe ngắm nhìn, từ nhỏ tới lớn cậu chưa bao giờ thử một giọt cafe nào. Đây quả là cơ hội tốt!!!

- Eo ôi đắng quá!!!

 Cậu đưa ly cafe lên tu tu vào miệng, rồi xém phun ra vì độ đắng của nó. Phác Xán Liệt bật cười nhìn cậu đang nhăn nhó mặt mày.

 Như đã nói, cậu chỉ uống sữa. Suốt 17 năm, cậu chỉ nếm trải hương vị ngọt ngào chưa từng biết cái gì gọi là đắng. 

- Đúng là con nít. Có lẽ cậu nên làm quen với cái đắng để có thể tồn tại trong cái thế giới này.

- Ý anh là sao??? _ Ngô Thế Huân khó hiểu hỏi lại

- Thế giới này ... nó không "long lanh" như cậu nghĩ đâu

  Nói rồi, Phác Xán Liệt uống một ngụm sữa sau đó rời đi. Ngô Thế Huân ngồi đó suy nghĩ về lời nói của anh "Thế giới này ... nó không "long lanh" như cậu nghĩ đâu ".  Có lẽ cậu vẫn chưa trưởng thành để có thể hiểu hết những gì mà người lớn đang làm. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 Tối

- Được rồi, mau ngủ đi, sáng mai phải đối mặt với khó khăn rồi đấy

 Phác Xán Liệt kéo chăn cao lên giúp cậu, cũng không nhắc nhở. Ngô Thế Huân ở trong chăn nhìn Phác Xán Liệt mỉm cười:

- Xán Liệt, ngủ ngon nhé!!!

 Phác Xán Liệt xoa đầu cậu nhóc, nhẹ giọng nói:

- Thế Huân ngốc, ngủ ngon

 Dứt lời, Phác Xán Liệt xoay người bước ra khỏi phòng. Đợi Phác Xán Liệt đi khuất, Ngô Thế Huân mới nhe răng cười tươi nói:

- Ôi ~~~ Sao mà mình đẹp trai quá đi mất!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ End chap ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

#Lê_Quỳnh_Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC