Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm, hai năm, bốn năm rồi lại tám năm trôi qua mà không có lấy một tin tức về sư phụ của nàng.

Trong những ngày đầu chung sống với Suất Trí, Huệ Lân không mấy quan tâm gì đến Suất Trí, nàng chỉ mãi nhớ đến Hiếu Trân sư phụ của nàng, Huệ Lân càng mong ngóng Hiếu Trân đến đón mình về thì lại càng thất vọng nhiều hơn khi bóng dáng ấy không thấy trở lại, mặt cho Suất Trí quan tâm chăm sóc cho nàng nhưng gương mặt lạnh lùng kia không tỏ ý một chút quan tâm, nhưng ông trời không phụ lòng người khi Huệ Lân lại có tình cảm với Suất Trí ngày một sâu đậm, tình cảm đó không đơn thuần là tình tỷ muội nữa mà nó đã nâng lên một mức độ cao hơn đó là tình yêu.

Cô bé ngày nào nay đã trở thành một thiếu nữa 18 tuổi, xinh xắn mỹ miều khiến nhiều trái tim trong làng phải xao động nhưng nàng không thèm ngó ngàng đến ai. Ngày ngày cùng Suất Trí luyện đàn luyện chữ, vẽ tranh, cùng nhau luyện kiếm ở rừng trúc phía sau núi ngoài ra nàng còn được Suất Trí mời thầy về dạy nàng thêu thùa may vá. Thấy được sự quan tâm, ân cần chăm sóc của Suất Trí đối với mình đã thay đổi một trái tim băng giá nay trở nên ấm áp lạ thường, trái tim nàng đã chệch nhịp theo từng ngày với con người đó, nàng nay không trông ngóng sư phụ như ngày xưa nữa.

Riêng Suất Trí cũng vậy, nàng đã yêu mến cô bé Huệ Lân từ cái ngày gặp đầu tiên đó. Vì thế khi hai người về chung nhà sống cùng nhau, nàng luôn hết mực quan tâm lo lắng cho Huệ Lân, ân cần chu đáo trong mọi việc ngay cả cái cách dạy Huệ Lân trong mọi việc. Ngày ngày chứng kiến Huệ Lân của nàng khôn lớn và trưởng thành bên nàng thì không có gì hạnh phúc hơn. Nhưng tình cảm đó nàng không dám nói ra mà chỉ biết giấu giếm để một mình mình biết, vì thế nàng chỉ biết hành động ra để không phải giằng vặt với chính mình, nàng luôn e ngại mọi thứ xung quanh khi Huệ Lân nàng ấy càng lớn càng xinh đẹp luôn được mọi người chú ý còn nàng đã qua cái tuổi 30 khoảng cách tuổi tác làm cho suy nghĩ của đôi bên cũng khác đi, mà nàng nào đâu hay đứa bé từng không thích mình nay lại yêu mình chứ.

Tại thư phòng

Huệ Lân dịu dàng ngồi cạnh Suất Trí đưa tay mài mực cứ thế mà xoay xoay viên mực trong tay hòa tan vào nước, còn Suất Trí một chân quỳ một chân chống tay trái chống vào chân tay phải múa lên giấy những đường nét uyển chuyển nhanh và dứt khoát trông nàng bây giờ trông thật giống một nam tử hơn là một vị cô nương.

Bức tranh phong cảnh hai người con gái ngồi tựa vào nhau trong dịch đình đang ngồi ngắm mặt nước êm đềm lững lờ trôi phía xa xa là ánh chiều tà đang khuất dần, Huệ Lân nhìn bức tranh Suất Trí vừa họa thắc mắc hỏi:

- Tỷ tỷ, sao lại là một đôi nữ nữ mà không phải là nam nữ, hình như không đúng lắm?
Suất Trí cười mỉm nói: Muội muốn ta sửa lại sao?
Huệ Lân khua tay nói: Muội không có ý đó, chỉ là muội thấy lạ thôi? Thường thì cảnh lãng mạng như thế này chỉ có cặp đôi yêu nhau, mà...mà yêu nhau thì chỉ có nam và nữ thôi.

- Trên thế gian này không nên phân biệt như thế, ai cũng là con người, dù nam với nữ, nam với nam hoặc nữ với nữ thì họ đều có quyền yêu nhau - Suất Trí giải thích cho Huệ Lân.

Như mở ra ý nghĩ tự trong lòng bấy lâu Huệ Lân cười thầm trong dạ khi Suất Trí không như nàng nghĩ, nàng vẫn còn có cơ hội một ngày nào đó có thể nói lời yêu với Suất Trí.

Huệ Lân lại nhìn bức tranh rồi chỉ chỉ vào bức tranh nói: Sao muội thấy chỗ này quen quá!
Suất Trí chỉ đứng mỉm cười nhẹ mà không nói.
Huệ Lân hỏi tiếp: Tỷ đang vẽ ai trong bức tranh này vậy?

Suất Trí không ngần ngại trả lời: Người tỷ thương và tỷ.

Câu nói như con dao đâm thẳng vào trái tim Huệ Lân làm đầu óc nàng không thể hoạt động được, nàng lắp bắp hỏi lại lần nữa: Tỷ...t...ỷ...tỷ có ý trung nhân rồi sao?

Suất Trí gật đầu, Huệ Lân nghĩ " Ta mất tỷ ấy thật rồi, lại một lần nữa người bên cạnh ta lại bỏ ta đi", tuy tâm tư nghĩ một đằng nhưng gương mặt lại thể hiện ra một nẻo nó vô tình đến mức làm người đối diện phải khó chịu.

Suất Trí lúc này nói thêm: Ta yêu nàng ấy nhưng......nhưng ta không biết nàng ấy có yêu ta không nữa.

" Tỷ ấy giống ta sao? Chỉ đơn phương thôi sao?" Huệ Lân nghĩ, rồi nàng cố gắng hỏi tiếp về người con gái đó:

- Tỷ có thể nói cho muội biết cô nương đó là ai không? Có thể muội giúp được tỷ.

" Huệ Lân chẳng lẽ nàng vô tình đến mức không nhận ra ai trong bức vẽ sao? Nàng đang tránh né ta sao? Mọi thứ ta làm chẳng lẽ nàng không cảm nhận được? " Cái ý nghĩ đó hiện lên trong đầu Suất Trí, ánh mắt thoáng buồn nhìn Huệ Lân đang chú tâm nhìn tranh mà trả lời:

- Ta sợ muội không giúp được mà ngược lại bỏ rơi ta.
Huệ Lân lắc đầu tỏ ra không đồng ý: Không đâu, muội sẽ ở bên tỷ (nói thì nói vậy nhưng tâm tưởng nàng không muốn SUất Trí là của người khác).
- Muội hãy chuẩn bị tinh thần khi ta nói xong muội đừng giận ta - SUất Trí nói như có ý dò xét.

- Được, muội hứa - Huệ Lân.

- Ta...ta (Suất Trí ấp úng) người đó là...là...

- Tỷ bị sao vậy? Nói gì không rõ ràng - Huệ Lân hơi bực bội gắt

- Chưa gì hết mà muội đã như thế - Suất Trí

- Biết rồi, tỷ nói tiếp đi - Huệ Lân nhẹ giọng nói.

Suất Trí nghĩ " thà một lần nói ra cho nàng âý hiểu còn hơn ôm mãi mối tương tư này, nếu nàng ấy không chấp nhận ta cũng phải tôn trọng ý nàng" nghĩ là làm Suất Trí lấy hết can đảm nói lớn ra: Người đó là muội, người ta vẽ trong tranh là muội, người ta thương là muội, người ta yêu cũng là muội, Huệ Lân, ta yêu muội.

Nói xong Suất Trí như biết được câu trả lời nên im lặng lặng lẽ rời đi khi biểu cảm của Huệ Lân lạnh lùng đến đau lòng, Suất Trí bỏ đi để cho ai đó đứng đơ như tượng mà gương mặt không có lấy một phản ứng, được một hồi lâu Huệ Lân mới lấy lại được bình tĩnh mà nhớ lại câu nói vừa rồi của Suất Trí, " Tỷ ấy yêu ta, người tỷ ấy yêu là ta mà không phải là một ai khác" Huệ Lân vui mừng trong dạ mà quên mất người kia đã bỏ đi đâu. Lúc này Huệ Lân nhìn lại thì không thấy Suất Trí nữa nàng chạy như bay ra ngoài tìm kiếm Suất Trí " mong sao tỷ ấy đừng rời bỏ nàng ", nàng tìm từ nơi này đến nơi khác cũng không thấy, bỗng dưng nàng nhớ lại bức tranh nên nàng đã đến đó.

Huệ Lân tiến đến đứng sau lưng Suất Trí nói: Tỷ đứng ở đây lâu chưa? Sao lại bỏ ra đây? Muội kiếm tỷ từ nãy đến giờ.

Suất Trí không quay lưng lại mà hờ hững đáp: Ta biết câu trả lời của muội rồi, chỉ là ta không có đủ dũng khí để đứng đó mà đối diện.

- Tỷ biết ý muội muốn nói gì sao? - Huệ Lân hỏi

- Chỉ là ta...ta thấy gương mặt muội ánh mắt muội cũng đủ làm cho ta hiểu - Suất Trí

- Dù gì cũng phải chờ muội trả lời rồi mới đi chứ - Huệ Lân

- Chẳng lẽ nàng thích làm ta tổn thương đến thế sao? - Suất Trí

Huệ Lân hiểu được điều Suất Trí đang lo lắng, nhưng có vẻ tỷ ấy đã không hiểu được tâm tư của nàng, Huệ Lân không đáp trả câu nói mà tiến đến ôm Suất Trí từ phía sau, nói:

- Có lẽ muội đã gây cho tỷ nhiều tổn thương

- Có lẽ vì muội không thể hiện được cảm xúc thật của mình

- Có lẽ vì thế mà tỷ mới trở nên như thế này

- Muội xin lỗi

Suất Trí bất ngờ bị ôm từ đằng sau không nói được lời nào chỉ biết đứng im mà nghe Huệ Lân nói, đến khi nàng định quay lại nói gì đó thì Huệ Lân lên tiếng ngăn chặn:

- Tỷ đừng quay lại, hãy để muội nói hết

Suất Trí nghe lời đứng im, Huệ Lân bây giờ mới bộc bạch nói: Tuy ban đầu muội không thích tỷ, muội còn cho tỷ là kẻ điên, người lắm chuyện khi cả ngày cứ lãi nhải bên tai muội làm muội cảm thấy rất khó chịu, nhưng rồi cũng chính tỷ đã làm cho muội không còn ghét tỷ nữa mà ngược lại càng lúc càng thương tỷ nhiều hơn, muội đã rất đắng đo khi vượt qua định kiến để yêu tỷ, muội nghĩ giữa chúng ta sẽ không có kết quả khi nói ra cho tỷ biết nên bấy lâu nay muội luôn cố giấu ở trong lòng, muội sợ, muội rất sợ tỷ sẽ bỏ đi như sư phụ mà không ngó ngàng đến muội nữa. Nhưng khi nghe tin tỷ bảo có người để yêu tim muội như bóp thắt lại đến nỗi cả lồng ngừng không thể nào hô hấp được. (Huệ Lân vui mà nước mắt tuôn rơi ôm chặt Suất Trí hơn) Ông trời còn thương muội không để tỷ rời xa muội, tỷ đừng đi đâu hết đừng rời xa Huệ Lân, Huệ Lân chỉ yêu mình tỷ, chỉ một mình tỷ.

Suất Trí không ngờ được đằng sau con người lạnh lùng nhỏ bé kia lại là một con người quá đỗi yếu ớt, bấy lâu nay nàng chưa hiểu hết về Huệ Lân, nàng ấy yêu ta lâu đến vậy mà cũng không nhận ra, đằng này ta chỉ nghĩ cho bản thân nghĩ cho tình yêu của mình mà chưa một lần cảm nhận nàng ấy một cách sâu sắc hơn. Suất Trí gỡ đôi bàn tay Huệ Lân  ra mà quay lại, nàng nhìn lên gương mặt nhỏ bé kia mà trong lòng đau xót, nàng đưa đôi bàn tay lên áp vào đôi má Huệ Lân khẽ lau đi giọt nước mắt, rồi môi nàng từ từ tiến lại gần môi Huệ Lân trao cho nhau nụ hôn nồng nàn mà bấy lâu nàng mong mỏi, nụ hôn càng lúc càng sâu đến nỗi không muốn rời nhau ra, một cái hôn nhẹ nhàng mà sâu lắng thật cuốn hút đối phương trong từng cử chỉ.

Hai người đến lúc buông nhau ra Suất Trí tựa trán mình vào trán Huệ Lân tay vòng ôm eo dịu dàng nói: Ta chỉ yêu muội,chỉ có một mình muội, chỉ có muội mới đủ xứng đáng ở trong trái tim ta. Dứt câu nàng kéo tay Huệ Lân đặt vào ngực trái của mình như khẳng định nơi đó chỉ có mỗi Huệ Lân.

" Ta yêu nàng, Huệ Lân"

" Muội cũng yêu tỷ, Suất Trí"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net