~ Chương 3 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

- Hôm nay làm phiền cậu nhiều rồi - Hwang Soo nói, vỗ vai Ngô Thế Huân

- Không sao, cũng vui mà - Ngô Thế Huân cười xòa

- Từ lúc chúng ta không còn học chung trường nữa, tớ lo lắm đấy - Hwang Soo thở dài

- Tôi có cái gì đâu mà phải để cậu lo chứ? - Ngô Thế Huân bằng lãnh đáp - Thôi, tôi phải dừng ở đây một lát ...

- Ohh. Vậy hả? Gặp lại sau nhé! - Umm, bye - Hwang Soo chào Ngô Thế Huân. Bỗng ...

- Tách ... / Thành công rồi !!! / - Vài giây sau ... / A..Anh ấy đang nhìn camera / - Lộc Hàm chết trân tại chỗ, tay vẫn cầm cái điện thoại giơ trước mặt

- Cậu vừa chụp ảnh tôi à? - Ngô Thế Huân lạnh lùng hỏi

- / Quyền . Riêng . Tư . Chụp . Ảnh . Bất . Hợp . Pháp . Trọng . Tội / - Ahhh .... Có con gì đang bay kìaaaaa!!! - Lộc Hàm hét to, chỉ tay ra phía sau Ngô Thế Huân

Ngô Thế Huân quay lại nhìn thì '' con gì '' chả thấy đâu chỉ thấy một cụ già đang chống gậy bước từng bước khó khăn. Và khi phát hiện ra mình bị lừa thì cũng là lúc hắn nhận ra anh đã chạy biến từ lúc nào ...

- A~~ Nguy hiểm quá. Nếu anh ta mà làm ầm lên vì tấm hình chắc mình chỉ có ngồi bóc lịch là cái chắc. Nhưng giờ thì ổn rồi! - Lộc Hàm nhìn vào màn hình điện thoại, cười mãn nguyện - Không bị đá ra khỏi hội, không bị sống cuojc suống dưới địa ngục nữa ! Yeahhh !!!

.

.

.

Lớp 11A4

- Hả??? Bạn trai cậu đây á? - Tử Thao cùng Bạch Hiền dí sát điện thoại của Lộc Hàm, kinh ngạc - Không thể tin được, đẹp trai quá!

- Vậy sao? Cứ như một giấc mơ khi có một người như thế làm bạn trai mình - Lộc Hàm nói

( Au: Có vẻ như mũi Lộc Hàm đang dài ra :v )

- Aigoo! Sướng quá rồi nhaa - Nhưng ... Người này giống ai đó, mình đã gặp qua rồi thì phải ... - Tử Thao trầm tư nhìn điện thoại

- CÁI GÌ? - Lộc Hàm đang ung dung bỗng hét toáng lên

- Không phải anh ta là người mẫu hay diễn viên gì đó chứ? - Bach Hiền tò mò - Không phải là không thể. Anh ta đẹp trai thế còn gì ... - Tử Thao tiếp

- Mấy ông chỉ khéo tưởng tượng! Mà thôi . . . Đi ăn trưa đi, tôi đói rồi - Lộc Hàm giật điện thoại trên tay Tử Thao, gượng cười nói

~ Căn - tin ~

- Của cậu này - Một cô bé nữ sinh chạy lại chỗ Ngô Thế Huân, giơ hộp cơm ra trước mặt hắn ...

- Cảm ơn cậu, Risa! Hôm nay có gì vậy? - Ngô Thế Huân cười, đón lấy hộp cơm trên tay ẻm ....

Tại bàn ăn của Lộc Hàm~~~~

- Anh ta là ai nhỉ?? - Tử Thao chống cằm, suy tư

- Thao, thôi mà! Ăn đi, thế là đủ rồi - Bạch Hiền nhồm nhoàm nói - Cho tớ món gà chiên của cậu nhé - Cạch .... Never - Tử Thao hất đũa Bạch Hiền ...

- Đứng lạiiiii - Còn lâu nhé, pleeee!!! - Mấy nữ sinh rượt đuổi nhau trong phòng học. Bỗng nhiên cô bạn kia đâm phải ai đó, và

- Xin lỗi ... - Nữ sinh kia cuống quýt quay lại đằng sau

- Cậu không sao chứ? - Ngô Thế Huân cười, nụ cười đốn tim bao nhiêu nữ sinh trong trường ...

- Tớ... Tớ không sao - Nữ sinh bất động - Vậy à, may quá. Tạm biệt nhé.

.

.

.

- Lớp 12 .... HOÀNG TỬ!!! - Tự nhiên nhớ ra điều gì, Tử Thao giật mình nói ...

- Hoàng tử á? - Lộc Hàm ngẩng đầu

- Bạn Trai cậu í. Là Ngô Thế Huân lớp 12 .... - Tử Thao chỉ vô mặt Lộc Hàm

- Không thể nàooooo

Đằng sau ... Ngô Thế Huân ngang qua nghe được. Hai ánh mặt chạm nhau

- Ah! Cậu là người .... - Chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bị Lộc Hàm bit miệng, lôi ra chỗ khác để lại hai cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau

- Đó là Ngô Thế Huân - Tử Thao nhìn xa xăm

- Ha? Vậy đó là bạn trai của Lộc Hàm hả??? - Bạch Hiền ngốc nghếch hỏi, mặt đần thối

- / Tiêu rồi, tiêu rồi! Kiểu này chắc tiêu luon rồi >< Ai mà ngờ hắn ta ở gần mình đến thế ... / - Lộc Hàm thở hồng hộc, mặt thất sắc

- Nào, Cậu cần gì ở mình sao? - Ngô Thế Huân bằng lãnh chỉnh lại cà vạt áo

- Thực ... Thực ra thì .... - Lộc Hàm ấp úng

- Cậu đổ mồ hôi nhiều quá, không sao chứ? - Ngô Thế Huân lấy khăn lau mồ hôi cho cậu - Chắc là có chuyện gì phía sau hả? Vậy nếu được cho mình nghe chuyệ của cậu nhé! - Ngô Thế Huân cười mỉm, xoa đầu cậu.

- / Cậu ấy tốt bụng quá!!! / - Lộc Hàm cảm thấy như mình đang ở trên thiên đàng, gió thổi tóc cậu bay bay .... / Không chỉ có vẻ ngoài hoàn hảo, cậu ấy như hoàng tử vậy <3 Nếu là cậu ấy có khi giúp được mình cũng nên .... / - Lộc Hàm nghĩ ....

( Au: Biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình :v Say diu đuuu :v )

~ 15' sau ~

- Ra vậy, tôi hiểu đại khái truyện của cậu rồi - Ngô Thế Huân nói

- / Tiêu rồi. Không biết cậu ta có đồng ý sau khi nghe được câu chuyện này không nữa / - Lộc Hàm rối ...

- Cũng được thôi - Ngô Thế Huân đáp khiến Lộc Hàm giật mình - Cơ bả là tôi chỉ cần giả làm bạn trai câu thôi chứ gì?

~~~ Cuộc đời nở hoa ~~~ - / Thượng đế ơi, những người tốt bụng thế này thực sự tồn tại sao? Thế giới quả là không tồi chút nào!!! / - Lộc Hàm cười thầm

- Vậy đầu tiên .... - Ngo Thế Huân bẻ tay, khởi động

- Ừ đầu tiên!!! - Lộc Hàm híp mặt, cười tươi như ánh mặt trời trong sớm mai

- Xoay 3 vòng, cầm tay tôi và nói ''gâu '' đi - Ngô Thế Huân tiếp lời, mặt quá là nham hiểm

- / Biểu cảm cậu ta thay đổi rồi ... / - Ý cậu là sao? ... Là sao chứ? - Lộc Hàm giả ngu, hỏi

- Sao nhìn tôi chằm chằm như đứa ngốc vây? Cậu tưởng tôi chơi trò phiền phức này với cậu không công chắc? - Ngô Thế Huân khoanh tay trước ngực, cười khinh bỉ - Nếu cậu là cún của tôi, thì tôi sẽ tiếp tục chơi cái trò ngu ngốc này với cậu

- Hả? Cún á!? Không đời nào, tôi không làm đâuuuu. Antueyoooo~ - Lộc Hàm lắc mạnh đầu, chân giậm giậm hết sức đáng yêu

- Hmmm ... Cậu không làm cũng không sao. Thứ lỗi cho tôi nếu có vô tình làm lộ chuyện này nhé, Lộc Hàm - Ngô Thế Huân phủi quần áo, đứng dậy và rảo bước đi về ...

Hết chương 3

- Cmt vs vote cho tớ với :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC